Tam Thốn nhân Gian

Chương 265

Chương 265Chương 265
CHẠY TRỐN
Ngoại trừ Tinh Hà Lạc Nhật Tông và ngũ thế thiên tộc ra thì không có bất kỳ kẻ nào biết được Vương Bảo Nhạc đã phải trải qua chuyện gì, mất đi những gì trong bí cảnh Mặt Trăng này. Đương nhiên, cũng không ai biết được lúc này hắn thê thảm ra sao.
Thậm chí, hai chữ thê thảm này cũng không đủ để hình dung về tình cảnh của hắn lúc này. Thực tế, Vương Bảo Nhạc bây giờ đã gặp phải cơn ác mộng mà đa phần mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, thậm chí không bao giờ muốn gặp phải.
Đối với một tu sĩ mà nói, nhất là một ngôi sao mới nổi của Liên bang, ở Chân Tức, chẳng những trở thành bách tử Liên bang mà còn là tâm phúc của người trong quân đội, là Phó Các chủ được bốn đạo viện coi trọng, thậm chí nói hắn là vô địch trong
cùng cảnh giới thì hơi quá nhưng cũng là một trong những nhà vô địch!
Đây chính là chiến lực, thân phận và địa vị của Vương Bảo Nhạc, nhưng tất cả những điêu xán lạn ấy nay lại như bị che khuất hào quang, ngay trong bí cảnh Mặt Trăng đang bị trận pháp phong ấn này. Đen tối đến mức khiến cho tất cả luật pháp lẫn kiêng dè đều biến mất, phép tắc mạnh được yếu thua cũng được phô bày trần trụi ngay nơi đây.
Kết Đan ra tay, Chân Tức há có thể chống lại được!!
Trúc Cơ quý giá nhất đối với một tu sĩ Chân Tức cũng đã bị lão bà Kết Đan kia ra tay bóp nát, lại càng không cần phải nói đến chuyện Vương Bảo Nhạc không phải dùng mảnh vỡ để Trúc Cơ mà là dùng một cái đỉnh hoàn chỉnh vô cùng quý hiếm như thế.
Điêu này cũng khiến cho thù hận của hắn đối với Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng lên đến mức độ chẳng đội chung trời, vương
Bảo Nhạc không muốn thề bởi vì hắn cảm thấy lời thề chỉ là mấy câu la hét vớ vẩn của kẻ yếu mà thôi.
Hắn từng cảm thấy câu này rất có lý khi đọc tự truyện quan lớn, nhưng hiện tại, khi chật vật thở dốc nặng nề, ôm bụng lảo đảo bỏ chạy giữa khu rừng này, ngoại trừ lập lời thề ra thì hắn chẳng còn cách nào khác để phát tiết nỗi hận của mình nữa.
“Ta vẫn không muốn thề thốt làm gì nhưng nếu như ta mà còn sống... Tinh Hà Lạc Nhật Tông...”
Vương Bảo Nhạc nhếch môi cười đẫy khủng bố, sát khí trong mắt thậm chí nồng đậm không gì sánh nổi. Lúc này đây, hắn giống như biến thành một người hoàn toàn khác hẳn Vương Bảo Nhạc trước kia.
Con người cũng sẽ thay đổi dần qua bao chuyện, Vương Bảo Nhạc cho là mình cũng thế. Ở rừng mưa Trì Vân, hắn học được cách giết người, cách liều mạng. Ở bồn địa Coron, hắn học được cách đoàn kết và hợp tác với người khác. Còn ở nơi này, hắn lại
có được mối thù khắc cốt minh tâm!
Đây là mối thù đoạt cơ, thù sinh tử, thù bị cướp mất tiền đồ!
Vương Bảo Nhạc im lặng chạy đi, máu tươi trào ra giữa những kẽ tay đang ôm bụng. Hắn thở hổn hển, dựa vào một gốc đại thụ, cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình, thậm chí còn thấy được ruột lòi ra, như thể chỉ cần lỏng tay ra một cái thì ruột sẽ trào ra đây đất, có khi lục phủ ngũ tạng của hắn cũng có thể rớt ra qua vết thương này luôn.
Mặc dù vẫn đang dùng tay bịt kín nhưng lãn này Vương Bảo Nhạc bị thương rất nặng khiến hắn cảm giác được thân thể ngày càng yếu đi. May mà dù tu vi đã giảm xuống nhưng lúc trước hắn cũng đã Trúc Cơ được đến tám thành.
Tuy bị cướp mất Trúc Cơ nhưng có sự tồn tại của phệ chủng khiến cho hắn chạy thoát xong thì cưỡng chế ổn định được tu vi hỗn loạn của mình khiến cho tốc độ tụt dốc của tu vi cũng chậm lại một chút. Dù
kinh mạch đã bị vỡ đến ba thành nhưng không có bất kỳ kẻ nào biết ràng linh căn của Vương Bảo Nhạc lúc trước không phải tám tấc mà là mười tấc, cho nên bảy thành kinh mạch còn lại của hắn cũng có thể miễn cưỡng vận chuyển tu vi khiến cho chiến lực ổn định lại phẫn nào trong quá trình bỏ chạy, hiện tại có thể bộc phát được chiến lực sánh ngang với Trúc Cơ. Điêu này đã đủ khủng bố rồi!
Phải biết rằng, tuy Vương Bảo Nhạc chỉ mới Trúc Cơ có tám thành nhưng kinh mạch lại bị phá hủy đến ba thành, lại bị kẻ khác đả thương nặng như thế nhưng chiến lực hắn có thể bày ra lại sánh ngang với Trúc Cơ, hay có thể nói ràng hắn chính là Trúc Cơ bị trọng thương khiến tu vi từ từ giảm xuống.
Có điêu, chính Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ, thời gian kéo dài thì tu vi của mình cũng sẽ giảm xuống, có thể là mấy ngày, cũng có thể là chỉ vài canh giờ mà thôi...
“Dù có tìm được người của bốn đạo viện cũng chẳng ích gì, chỉ kéo họa sát thân đến
cho họ mà thôi... Đường sống duy nhất của ta lúc này chính là thời gian... kéo dài đến khi phong ấn bị phá hủy, đến lúc các tiên bối của đạo viện đến...”
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc tái nhợt, cố gắng điêu chỉnh hô hấp. Lúc trước, dù hắn đau đớn và tuyệt vọng cùng cực nhưng sau khi chạy thoát thì nỗi tuyệt vọng kia đã hóa thành một cỗ ý chí cầu sinh mãnh liệt. Trước kia tuyệt vọng bao nhiêu thì bây giờ hắn lại khao khát được sống bấy nhiêu.
Hắn không muốn chết, hắn không nỡ bỏ cha mẹ, không nỡ xa bạn bè, hắn còn chưa được trở thành tổng thống Liên bang, hắn vẫn chưa báo được thù!
“Phải kéo dài thời gian, cũng phải tranh thủ chữa thương và tìm kiếm mê tung vụ...”
Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn thương thể của mình, đoạn cười khổ lãn nữa. vết thương của hắn quá nặng, nhất là chỗ thủng trên bụng vốn không phải đan dược có thể chữa được.
Bị thương cỡ này mà còn kéo dài đến nay chưa chết đã là kỳ tích lắm rồi, chính bản thân hắn còn phải giật mình nữa là. Nhưng hắn cũng biết đây là do tác dụng của phệ chủng giúp làm chậm quá trình phát tác của vết thương mà thôi.
Còn số đan dược trong vòng tay trữ vật thì lại không thể giúp giảm nhẹ được nó, thậm chí nếu cứ như thế thì e là không cần chờ đến khi tu vi của mình hạ xuống thành người thương nữa thì thân thể đã chịu không nổi, tắt thở bỏ mạng vì mất máu liên tục và tu vi giảm mảnh thế này rồi.
Nếu lúc này mà có kẻ thù đến thì Vương Bảo Nhạc chỉ cần giơ bàn tay đang ôm bụng lên một cái thôi, nội tạng cũng sẽ rớt hết ra... dù có phệ chủng hút lại thì cũng không phải kế lâu dài.
Vương Bảo Nhạc biết rõ, có lẽ mình chỉ còn một cách duy nhất mà thôi.
Nhưng ngay khi cách này xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc thì hắn bỗng nhiên giơ tay còn lại lên, chiến đao lập tức xuất
hiện trong tay, chém một nhát về phía khu rừng bên cạnh mà không thèm nhìn lấy một cái!
Tu vi sánh ngang với Trúc Cơ ầm ầm bộc phát, dùng lên Pháp Binh này vô cùng tinh chuẩn. Lúc này tu vi của hắn đã vượt xa trước kia, khiến cho khả năng khống chế Pháp Binh của hắn lại càng thuần thục tự nhiên hơn, một đao hạ xuống thì trời đất nổ vang, một đạo đao mang cao hơn một người trưởng thành ầm 'âm bắn ra. Trông nó như một con cá sấu màu đen 'âm 'âm đánh thẳng vào khu rừng, chém trúng người một tên đệ tử Chân Tức trên mặt đẫy vẻ tham lam, đang muốn đánh lén hắn của Tinh Hà Lạc Nhật Tông.
Xoẹt một tiếng, trong mắt hắn ta còn ánh đầy vẻ tham lam, từ giữa mi tâm lại xuất hiện một vết nứt, trực tiếp bị chém thành hai nửa, máu tươi phun trào, ngã phịch ra đất.
Từ đầu chí cuối Vương Bảo Nhạc đều không hề ngước mắt lên nhìn một cái. Cũng không thèm thu hồi Pháp Binh, trực
tiếp cắm thẳng vào mặt đất, sau đó hắn thở dốc một hồi, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán.
Hắn lập tức lấy ra bốn con khôi lỗi.
“Cách duy nhất chính là tháo dỡ con rối ra ở ngay đây, biến bọn chúng thành một bộ khôi giáp, bao kín lấy cơ thể của ta, phân nào đè kín vết thương này!”
Vương Bảo Nhạc không hề chần chừ. Dù biết ràng không thể dừng lại, nhưng so với việc cắm đầu chạy tiếp khiến cho vết thương nặng hơn thì hắn lại thà cắn răng tháo dỡ con rối còn hơn.
May mà thân là Phó Các chủ Pháp Binh các, lại là con rối do mình tự tay chế tạo nên vẫn khá quen thuộc với nó khiến cho động tác của Vương Bảo Nhạc cực kỳ nhanh. Chẳng mấy chốc đã tháo dỡ con rối kia, lại lấy thêm linh thạch ra khắc Hồi Văn, cải tạo nó.
Một màn này chẳng khác gì quá trình sáng tạo nghệ thuật. Kỹ thuật phối hợp cùng Pháp Binh cấp bảy và bí pháp viêm bạo
xung quanh, thêm vào đó là khu rừng âm u của phần sau Mặt Trăng và bộ dạng máu me be bét của hắn thế này, nếu như có vị đại sư Pháp Binh nào nhìn thấy thì nhất định đều sẽ giật mình.
Chẳng mấy chốc thì bộ khôi giáp kia đã dần thành hình trước mặt Vương Bảo Nhạc. Bộ khôi giáp màu đen tuýên, thoạt nhìn đầy sát khí lạnh lẽo, bề ngoài lại phủ đầy gai sắc bén nhọn, có thể thấy được đây là một bộ chiến giáp được chuẩn bị riêng cho việc giết chóc!
Toàn bộ quá trình kéo dài chừng một canh giờ, chiến giáp thành hình ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc cứ như một bức tượng người khổng lồ tí hon cao hơn một trượng, chấn nhiếp tâm thần.
Nhưng Vương Bảo Nhạc không hề hài lòng, có điêu hiện tại điêu kiện có hạn, hắn chỉ có thể làm được đến đây mà thôi, Vương Bảo Nhạc đứng dậy, bấm niệm pháp quyết búng tay một cái. Chiến giáp hơn một trượng trước mắt hắn lập tức tự động tách ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ bay đến chỗ
Vương Bảo Nhạc, vây quanh bao lấy hắn.
Sau khi tất cả kết thúc, Pháp Binh biến mất, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng đã bị che kín, thay vào đó là thân ảnh hắn mặc chiến giáp đứng trước gốc đại thụ kia!
Mũ giáp màu đen che kín chỉ để lộ hai mắt, khôi giáp đen tuyền bao kín lẩy thân thể hắn, bao gồm cả vết thương trên bụng cũng bị rịt kỹ lại, tựa như khôi giáp này đã thay thế lớp da, ngăn cản ruột và nội tạng đổ ra.
Đến lúc này, Vương Bảo Nhạc mới cảm thấy toàn thân yếu ớt, mặc dù vẫn đang liên tục táng mạnh nhưng tốc độ lại giảm hẳn. Nếu như nói lúc kia giảm không phanh như sông chảy xuôi thì bây giờ đã biến thành dòng suối nhỏ.
Cũng đúng lúc này, theo Vương Bảo Nhạc dừng lại, từ hình ảnh của chín con muỗi mà hắn đã phái ra truyền về bất chợt xuất hiện một thân ảnh từ xa chạy tới!
Còn chưa kịp tới gần thì đã có một cỗ dao động Trúc Cơ phát ra từ người hắn!
Vương Bảo Nhạc cũng không hề bất ngờ trước việc đám người này tìm được mình chuẩn như thế. Nếu như có thể lựa chọn thì hắn sẽ không muốn dừng lại ở nơi này lâu như thế làm gì. Thấy rõ người tới không phải lão bà kia thì Vương Bảo Nhạc im lặng một lúc, sau đó đáy mắt lóe hàn quang.
"filepos0006348198">

Bạn cần đăng nhập để bình luận