Tam Thốn nhân Gian

Chương 403

Chương 403Chương 403
PHỤNG LỆNH VƯƠNG THÀNH CHỦ!
Từ tận đáy lòng, Khổng Đạo vẫn luôn kính sợ cha nuôi của mình là Đoan Mộc Tước. Dù trực giác dã thú khiến hẳn cảm giác được Đoan Mộc Tước thật sự coi mình như con đẻ, tuy rang nghiêm khắc nhưng trong đó vẫn bao gồm tình yêu và ý muốn bảo vệ, hắn tin vào cảm giác của mình, dẫu vậy hắn cũng không dám trực tiếp đưa ra yêu cầu với ông.
Thế nên, hắn mới liên hệ với văn phòng Tổng thống, đưa ra lệnh xin được rời khỏi Sao Hỏa để về Trái Đất thi hành nhiệm vụ. Người nhận truyền âm của hắn là một cô gái có giọng nói rất êm tai, Khổng Đạo loáng thoáng cảm thấy khá quen, nhưng
không nhớ nổi là ai nên chẳng nghĩ gì nhiêu, sau khi kết thúc truyền âm thì lại liên hệ với quân đội Sao Hỏa.
Sau khi chuẩn bị đẫy đủ, ngay khi Khổng Đạo bước lên khí cầu vũ trụ chuẩn bị tới Trái Đất thì bên cạnh hắn có hơn ba trăm tu sĩ đến từ quân đội Sao Hỏa, tu vi đều ở Trúc Cơ, không ai yếu hơn, đồng thời, quân đội Sao Hỏa còn phái thêm một vị cung phụng Kết Đan đi cùng để bảo vệ Khổng Đạo.
Dù sao thì Khổng Đạo thân là đại biểu của quân đội ở tân thành, bối cảnh của hắn lại đặc thù, chuyện đến Trái Đất lại có liên quan đến Vương Bảo Nhạc nên quân đội Sao Hỏa chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Đồng thời, để đề phòng sự cố, Khổng Đạo còn liên hệ với quân đội Trái Đất, mọi thứ xem như đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi khí cầu của hắn đáp xuống Trái Đất thì lại thấy được một đội ngũ ba trám người với tu vi Trúc Cơ khác do quân đội Trái Đất phái tới. Bọn họ phụng lệnh đến phối hợp với Khổng Đạo để hoàn thành nhiệm vụ!
Ngoài ra, trong số đó lại có thêm ba người, cô gái ở giữa thu hút sự chú ý của Khổng Đạo ngay lập tức. Cô mặc sắc phục nghiêm chỉnh, anh tư hiên ngang, đồng thời lại có dung mạo tuyệt thế đủ khiến cho mọi người rung động, nhưng đôi mắt trong veo cùng khí chất bẩm sinh kia lại khiến kẻ khác bất giác tự ti, như thể ở trước mặt cô thì trong đầu không thể tuôn ra bất kì suy nghĩ khinh nhờn nào.
Cô gái này, đúng là... Triệu Nhã Mộng!
Thân là trợ lý của Tổng thống, cô lại đến đây đương nhiên cũng tỏ rõ thái độ của Tổng thống Liên bang, đồng thời sau lưng cô lại có hai vị lão giả, tu vi đều là Kết Đan.
Khổng Đạo cũng chẳng xa lạ gì với hai người, hắn biết rõ Liên bang có một đoàn cung phụng, gom được không ít tu sĩ Kết Đan. Bọn họ thuộc quyền điêu động và quản lý của Tổng thống Liên bang, hai người đến đây càng thể hiện rõ hơn thái độ của Tổng thống Liên bang.
Thấy quân đội Trái Đất và cha nuôi của mình ủng hộ mạnh như thế, Khổng Đạo cũng hưng phấn hơn hẳn, nhưng trong lòng cũng có phần chần chừ, sự ủng hộ này thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn vốn còn cho rằng cha nuôi mình cùng lắm là chỉ đồng ý mà thôi nên hắn đã chuẩn bị sẵn cả đường khác, nhưng nay xem ra không cãn dùng tới nữa rồi.
Đội ngũ sáu trăm Trúc Cơ, ba vị Kết Đan thế này đủ để tạo thành lực chấn nhiếp nhất định với bất kỳ thế lực nào trong Liên bang, mà thế lực sau lưng họ lại không thể không khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Thực tế, người của Trác gia thật sự cũng chấn động trước đoàn người này, Trác Nhất Tiên lại càng căng thẳng hơn ai hết. Nhất là sau khi Khổng Đạo dẫn người đến thì nói thẳng vào vấn đề với giọng điệu cực kì cứng rắn, chẳng thèm uyển chuyển gì hết!
“Tại hạ Khổng Đạo, thượng tá của quân đội Sao Hỏa, Khu trưởng tân thành Sao Hỏa, chức vụ tòng tam tước, phụng lệnh của Thành chủ tân thành Sao Hỏa Vương Bảo Nhạc đến đây đưa Trác Nhất Phàm đi, xin Trác gia phối hợp, lập tức giao người ra đây!”
Trước đó, ngay cả gia chủ lẫn không ít người của Trác gia đều không biết gì về chuyện của Trác Nhất Phàm, sau khi Trác Nhất Tiên giam Trác Nhất Phàm lại thì bọn họ mới biết hắn đã giao dịch với Trần Mộc, nhưng chuyện đã đâu vào đấy nên cũng chẳng nói gì thêm. Nay dù cảm thấy việc này hơi khó nhằn nhưng Trác gia cũng là gia tộc có tiếng, không thể nào có chuyện người ta vừa đến đòi thì đã giao người ngay được. Theo lý mà nói thì phải cò kè mặc cả một phen, cuối cùng đi tới kết quả khiến hai bên đều hài lòng, kéo dài vài ngày xem chuyện sẽ đi đến đâu nên tộc lão ra mặt cho Trác gia lập tức đanh mặt từ chối yêu cầu của Khổng Đạo.
Nhưng ngay khi ông ta từ chối, không đợi Khổng Đạo làm khó dễ gì thì Triệu Nhã Mộng đã sầm mặt chọn cách ra tay, dù không xem là sắc bén gì nhưng hai vị cung phụng Kết Đan sau lưng cô lại bộc phát tu vi, ầm ầm ra tay làm cho cục diện thoắt cái đã trở nên căng thẳng tột cùng.
Chuyện này khiến cho Trác gia vốn muốn cứng rắn một phen lập tức nhũn ra, thậm chí còn có thể thấy vẻ kiêng kị trong mắt vị tộc lão Trác gia kia dành cho Triệu Nhã Mộng. Khổng Đạo thấy vậy thì như có điêu suy nghĩ, nhưng cũng chẳng quản nhiều điêu nữa, chẳng qua trước khi động thủ hắn vẫn truyền âm chờ lệnh Vương Bảo Nhạc.
Một khi ra tay thật thì lại có ý nghĩa khác, hắn muốn xem lựa chọn của Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đang chú ý đến tình hình bên này, sau khi nhận được truyền âm thì hẳn cũng hiểu rõ cục diện ra sao, giọng nói lạnh lùng của hắn lại vọng ra từ nhẫn truyền âm.
“Ra tay đi, có chuyện gì thì một mình ta gánh hết!”
Nghe thấy thanh âm quyết đoán của Vương Bảo Nhạc, sát khí trong mắt Khổng Đạo lóe lên, trực tiếp hạ lệnh ra tay. Tình thế cáng thẳng như vậy, một khi thật sự động thủ, dẫu Trác gia không sợ nhưng cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, dù sao thì thế lực do Khổng Đạo, Triệu Nhã Mộng, quân đội hoặc ba vị Kết Đan này đại biểu cũng khiến cho bọn họ vô cùng bị động.
“Tổng thống Liên bang, quân đội Liên bang, quân đội Sao Hỏa, Vực chủ Sao Hỏa, còn có Vương Bảo Nhạc nữa... Chết tiệt, Trác Nhất Tiên ngươi muốn hại chết cả gia tộc à!!”
Trong lúc hai bên vô cùng căng thẳng, gia chủ Trác gia hít sâu một hơi, chọn cách ổn định đại cục, ngăn cản hai bên động thủ. Mặc dù ông không trực tiếp ra mặt nhưng cũng phái người đưa Trác Nhất Phàm ra.
Nhưng ngay khi Trác Nhất Phàm bị đưa ra, một cỗ khí tức Kết Đan hậu kỳ và dao động của Pháp Binh cấp chín đột nhiên bộc phát ở hậu trạch của Trác gia. Khí thế kia vừa ra, dù không đến mức khiến thiên địa thất sắc nhưng vẫn có thiên lôi cuồn cuộn, tạo thành uy áp mãnh liệt bao phủ lẩy mấy người Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo.
Dường như, một khi vị cường giả Kết Đan này ra tay thì có thể dễ dàng giết chết mọi người ở đây, nhưng khí thế đó chỉ thoáng bộc phát thì đã tản đi, rõ ràng là đang uy hiếp tất cả, cũng nói cho những người đang theo dõi việc này là Trác gia giao người vì ổn định đại cục chứ không phải sợ ai!
Đồng thời, sau khi Trác Nhất Phàm được đưa tới, vị tộc lão đứng ra giải quyết việc này của Trác gia cũng uyển chuyển biểu đạt ràng chuyện này không phải bọn họ làm mà là có người chủ động đưa Trác Nhất Phàm tới.
Đến đây xem như tạm kết thúc việc này, nhiêu người chú ý theo dõi cũng không bất
ngờ gì trước vị sấm to mưa nhỏ này, dù sao thì bất kỳ thế lực nào đối mặt với mấy phương liên thủ như vậy cũng phải cúi đầu mà thôi.
Mặc dù sắc mặt của Trác Nhất Phàm rất tái nhưng may mà Vương Bảo Nhạc phái người tới cứu trợ kịp thời nên chỉ bị thương nặng chứ không có gì đáng ngại. Tuy nhiên, tâm tình của hắn lại sa sút hẳn, dường như chút thân tình duy nhất còn sót lại với Trác gia cũng đã chấm dứt.
Không ai biết những gì hắn đã phải trải qua trong những ngày bị giam giữ, bản thân hắn cũng không chịu nói, ngay cả Triệu Nhã Mộng cũng không hỏi han được gì, nhưng có thể nhìn ra nhất định là Trác Nhất Phàm đã phải thừa nhận đả kích cực lớn.
Trong quá trình im lặng quay về này, khi Khổng Đạo nhắc đến chuyện sẽ đưa Trác Nhất Phàm quay về Sao Hỏa thì hắn lại từ chối.
“Ngươi chuyển lời tới Bảo Nhạc giúp là ta sẽ không đến Sao Hỏa. Ta muốn đi Mặt Tráng để lịch lãm*, không đến Kết Đan thì tuyệt đối sẽ không trở về!”
(*) Lịch lãm: có hiểu biết rộng do đã từng trải, được đi nhiêu, tiếp xúc nhiêu.
Lúc nói ra những câu này, trong mắt Trác Nhất Phàm lại chứa một cỗ quyết tâm và cố chấp cực lớn.
Khổng Đạo chỉ đành thở dài trước quyết định của Trác Nhất Phàm, trước khi đi hắn mới bất ngờ lên tiếng.
“Thật ra, ngươi có thể đến biển hung thú một chuyến, nếu như ngươi muốn thử lịch lãm đột phá trong nguy cơ sinh tử thì biển hung thú sẽ thích hợp hơn Mặt Tráng!”
Nói đoạn, Khổng Đạo lại ôm quyền với Triệu Nhã Mộng một cái rồi dẫn người rời đi.
Hắn từng thưởng thức, từng rung động trước Triệu Nhã Mộng, nhưng đến hôm
nay hắn cũng hiểu rõ mình muốn gì và cần gì. Thứ mà Khổng Đạo hắn theo đuổi chính là con đường cường giả lắm chông chênh, không thể có quá nhiêu ràng buộc nên đành gác chuyện tình cảm sang một bên, chọn cách xoay người rời đi.
Tuy vậy, hắn cũng không lập tức rời khỏi Trái Đất để quay về Sao Hỏa, sau khi tách ra khỏi Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng thì lại bắt tay vào việc điêu tra về sự kiện của Trác Nhất Phàm lần này. Dựa vào mối quan hệ của hắn, đồng thời còn liên hệ với Kim Đa Minh, cuối cùng thông qua dấu vết để lại tra được manh mối chỉ thẳng về phía Trần Mộc!
Lúc bước lên khí cầu chuẩn bị quay về Sao Hỏa, hắn gửi hết toàn bộ manh mối và kết quả điều tra của sự kiện Lân này cho Vương Bảo Nhạc, sau khi khí cầu bay lên không thì hắn cũng kết thúc nhiệm vụ làn này!
Tuy nhiệm vụ Tân này chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn nhưng vẫn dẫn tới chấn
động không nhỏ trong Liên bang, dù là bốn đạo viện, hội nghị viên hoặc những thế lực khác đều không hẹn mà ngẩng đầu nhìn về phía Sao Hỏa sau khi thấy rõ kết quả cuối cùng.
Trong lúc mơ hồ, Sao Hỏa vốn chỉ có một mình Vực chủ Sao Hỏa là khiến mọi người phải ghé mắt, nay lại có thêm một người, dù người này mới là Trúc Cơ nhưng chỉ cần ra lệnh một tiếng ở Sao Hỏa cũng có thể phái người đến Trái Đất chấp hành nhiệm vụ, lại được quân đội và Sao Hỏa ủng hộ, Tổng thống Liên bang ngầm cho phép. Tất cả đều nói rõ một việc, vị tân quý* ở Sao Hỏa đó đã âm thầm phát triển đến trình độ khiến người ta không thể khinh nhờn!
(*) Tân quý: Chỉ người vừa thành quan to hoặc quý tộc cao cấp.
Lần hành động này, đối với Vương Bảo Nhạc thì là hắn bất mãn với Trác gia và sốt ruột muốn cứu người... Nhưng theo những thế lực khác thấy thì đây là Lân đầu tiên Vương Bảo Nhạc phô bày quyền thế của
"filepos0009034687">

Bạn cần đăng nhập để bình luận