Tam Thốn nhân Gian

Chương 692

Chương 692Chương 692
CHÉM THÔNG THẦN
T ương Bảo Nhạc?!”
Thân ảnh yêu dị, mắt đen kỳ lạ, tất cả những thứ đó lập tức khiến bốn người Xích Lân biến sắc. Trong mắt của bọn họ lộ ra vẻ khó mà tin nổi. Rõ ràng, hành động đột phá sương đỏ của Vương Bảo Nhạc đã nằm ngoài dự đoán của cả bốn người. Mà việc vô số hồn thể xung quanh quỳ lạy Vương Bảo Nhạc như bái kiến quân vương lại càng làm bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Dù thế, nhưng bốn người bọn họ đều là tu sĩ bách chiến của tộc Vị Ương. Tuy tâm thần chấn động, nhưng lúc này vẫn liếc mắt nhìn nhau, sau đó đột nhiên bùng nổ, lập tức hóa thành bốn đạo tàn ảnh xông về
phía Vương Bảo Nhạc.
Khi tới gần, bốn người cũng lập tức vận dụng đòn sát thủ của bản thân, chẳng chút chần chừ.
Xích Lân phất tay một cái, biến ảo ra một đạo bào màu xám lơ lửng trên đỉnh đầu giống như có một người vô hình đang mặc nó. Nó vừa xuất hiện thì phát ra từng đợt khí tức tử vong đánh về phía Vương Bảo Nhạc.
Đòn sát thủ của ba người còn lại cũng khác nhau. Một người bấm niệm pháp quyết, thân thể xuất hiện bóng chồng. Bên ngoài thân thể của gã huyễn hóa ra một con thằn lằn thật lớn màu đen. Con thằn lằn này như dung hợp với cơ thể của hắn. Nó há miệng phát ra từng đợt gió tanh, khí thế ngập trời như muốn xé rách tẩt cả.
Một người khác thì vung hai tay lên, trực tiếp xé rách cơ thể để lộ ra ba cái đầu. Rõ ràng người này cũng không bận tâm đến việc bại lộ thân phận. Hắn muốn dựa vào
nhục thân cường hãn để trấn áp Vương Bảo Nhạc.
Người cuối cùng còn kỳ dị hơn. Nhoáng một cái, hắn đã hóa thân thành hơn mười người, xông tới từ bốn phương tám hướng với tốc độ cực nhanh, mỗi thân thể đều phát ra ánh sáng xanh như có kịch độc.
Mắt thấy bốn người đằng đằng sát khí xông đến, Vương Bảo Nhạc vẫn bình tĩnh đưa tay phải lên, vung mạnh về phía họ. Những hồn thể đang quỳ lạy xung quanh lập tức ngẩng đầu lên, phát ra từng tiếng gào thét vô thanh nhưng lại mang đến cảm giác bén nhọn. Chúng cũng xông thẳng đến chỗ bốn người kia chẳng chút sợ hãi, tốc độ vừa nhanh, số lượng lại nhiêu như tạo thành biển hồn, trực tiếp tấn công bốn người kia. Tuy xét về mặt cá thể thì hai bên chênh nhau quá nhiều, hơn nữa số lượng nhiêu cũng không thể thật sự thay đổi mạnh yếu, nhưng ít nhất chúng vẫn có thể kéo dài thời gian.
Trong thời gian ngắn, từng đợt dao động quanh quẩn khắp tinh không, Vương Bảo Nhạc mặt mày lạnh tanh cũng không quan tâm bốn tu sĩ Thông Thần đang tạm thời bị vây khốn kia mà chỉ bước lên, đứng trước màn sương mù giam giữ Phùng Thu Nhiên. Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên nhấn một cái vào tầng ngoài của màn sương một cái.
Trước một nhấn này, dù là hồn đã và chưa chui vào cơ thể Phùng Thu Nhiên đều lập tức run rẩy dữ dội ngay lập tức vì cảm nhận được một cỗ ý chí khiến chúng hoảng sợ đang bao phủ trên hồn thể của mình. Ý chí này vô cùng lạnh lùng và quyết đoán, chỉ có một chữ.
“Cút!”
Ý chí này vừa xuất hiện đã khiến cho tất cả hồn thể đều muốn nổ tung, bốn phía nổ vang. Cho dù màn sương mù này có phong tỏa thì cũng không chịu được sự trùng kích cùng lúc của nhiều hồn thể như thế. Trong thời gian ngắn, toàn bộ màn sương nổ tung. Vô số hồn thể bỏ chạy tứ tán, lộ ra
Phùng Thu Nhiên đang thoi thóp ở bên trong.
Dù sao Phùng Thu Nhiên cũng là Thông Thần, cho dù bị luyện hóa tới giờ nhưng thần chí của cô vẫn còn rõ ràng. Sau khi nhìn thấy người đã cứu mình, đồng tử của cô co rụt lại, loáng thoáng nhận ra đó là Vương Bảo Nhạc. Đồng thời, Phùng Thu Nhiên cũng bất giác bị con mắt màu đen đang nhắm chặt sau lưng Vương Bảo Nhạc thu hút.
Vừa nhìn qua thì tâm thần của Phùng Thu Nhiên đã hoảng hốt. Cô như thấy một hố đen sâu hoắm đang chuyển động không ngừng, linh hồn của bản thân như muốn rời khỏi cơ thể. Phùng Thu Nhiên hoảng hốt cắn mạnh đầu lưỡi một cái mới miễn cưỡng khôi phục lại, trong lại càng hoảng sợ hơn. Cô không biết con mắt màu đen kia là gì nhưng có thể nhìn ra Vương Bảo Nhạc vẫn chưa khởi động. Trong tình trạng không được kích hoạt mà nó đã có thể khiến cho cô thất thần thì có thể hiểu nó đáng sợ tới mức nào.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi...”
“Thu Nhiên sư tổ mẫu, hồn thể nơi này chỉ có thể tạm thời cầm chân bốn tu sĩ Thông Thần kia mà thôi. Thời gian không đủ để chúng ta rời đi, cô có thể đánh với một Thông Thần hay không?”
Vương Bảo Nhạc vung tay phải lên, ném mấy bình đan dược qua rồi đánh tiếng.
Giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng con mắt màu đen quỷ dị sau lưng cùng khí tức lạnh báng những lời hắn nói như mang theo sương lạnh.
“Có thể!”
Nhận đan dược, Phùng Thu Nhiên một hơi uống cạn. Sau khi gật dẫu thì cô nghiêng đàu liếc một cái, chớp mắt đã xông về phía một trong bốn tu sĩ Thông Thần đang bị cầm chân bên kia. Đánh thẳng tới dưới sự phối hợp vây khốn của hồn thể.
Hành động xông vào của cô lập tức khiển vẻ mặt của vị Thông Thần kia thay đổi. Chỉ
thoáng cái, cả hai đã giao thủ, dao động lập tức lan ra vô cùng kịch liệt.
Ngoại trừ người đang giao chiến với Phùng Thu Nhiên ra, Thông Thần đang bị hồn thể vây khốn lúc này còn lại ba người. Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc chợt lóe, sau khi đảo qua ba người một lượt thì tạm dừng ở chỗ Xích Lân.
“Phải tốc chiến tốc thắng...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, tiến một bước về phía Xích Lân. Lúc một bước này hạ xuống, kinh mạch màu đỏ lại ầm ầm tràn ngập trên người hắn, vờn quanh bên ngoài thân thể tạo thành Để Khải.
Dù cơ thể hắn gầy đi khiến Đế Khải không khổng lồ như trước nữa, nhưng phối hợp với con mắt màu đen sau lưng thì cảm giác hung tàn chẳng những không giảm mà còn táng thêm vẻ quỷ dị không khác gì một vị ma thần. Bước thứ hai hạ xuống thì đã trực tiếp tới bên cạnh Xích Lân, Vương Bảo Nhạc cũng lập tức giơ tay lên tung ra một quýên.
Toái Tinh Bạo tăng cường, Đế Khải tăng cường, Tinh Thần Nguyên Anh tăng cường, Yểm Mục Quyết tăng cường.
Từng loại tăng cường chất chồng lên nhau tạo thành bùng nổ cuối cùng, nháy mắt đã vượt qua cực hạn mà tu sĩ Nguyên Anh có thể đạt tới. Thậm chí, loại bùng nổ này đã không phải thứ mà thân thể của tu sĩ Nguyên Anh có thể thừa nhận được, Vương Bảo Nhạc cũng nhờ có nhục thân mạnh mẽ, quan trọng hơn là có Đế Khải thay thế thân thể nên mới có thể bộc phát ra chiến lực hơn hẳn Nguyên Anh một đại cảnh giới.
Một quýên Thông Thần, không phải có thể sánh với sơ kỳ mà là trực tiếp vượt qua sơ kỳ, giống hệt một đòn của Thông Thần trung kỳ thật sự.
Một quýên này đánh ra thì Xích Lân hoàn toàn biến sắc. ông ta vừa hoảng sợ hét lớn, hai tay hất mạnh lên. Đạo bào màu xám trên đỉnh đầu của Xích Lân lập tức xuất hiện ở trước mặt ông ta để đỡ lấy một
quýên của Vương Bảo Nhạc.
Còn bản thể của Xích Lân cũng nhân đó nhanh chóng rút lui. Đồng thời, tay trái của Xích Lân vỗ lên trán như muốn đánh vỡ lớp thân thể như quàn áo của mình khiến chiến thể của tộc Vị Ương xuất hiện.
Ý tưởng của Xích Lân rất đúng, động tác cũng rất nhanh, nhưng vẫn muộn một bước.
Gần như vào lúc bản thân Xích Lân để đạo bào màu xám kia ngăn cản còn mình thì rút lui, sâu trong đáy mắt của Vương Bảo Nhạc xuất hiện một tia sáng trắng. Yểm Chi Mục đang nhắm ở sau lưng hắn bỗng... mở ra!
Khoảnh khắc mở ra, vũ trụ chấn động, bốn phương yên lặng, bụi bặm bất động, thời gian bất động, vạn vật bất động, tất cả mọi thứ đều bất động.
Thân thể của Xích Lân cũng nằm trong vạn vật nên lúc này cũng khựng lại, giống như
thân thể bị chặt đứt liên hệ với linh hồn, cắt đứt mọi khả năng suy nghĩ. Mà chờ đợi Xích Lân chính là Vương Bảo Nhạc bước tới, tránh né đạo bào màu xám kia, lướt qua bên cạnh ông ta. Ánh sáng trên tay phải Đế Khải đã dung nhập thần binh cốt thủ của Vương Bảo Nhạc bỗng chốc bừng lên rực rỡ.
Không kịp phản kháng, không kịp né tránh, không kịp làm cơ thể tộc Vị Ương xuất hiện, theo cánh tay thẫn binh đảo qua, mọi thứ đều kết thúc... Máu tươi phun ra, đầu lâu bay lên. Thân thể của Xích Lân chia làm hai phần, lập tức héo rũ, tất cả máu thịt đều bị Đế Khải hấp thu trong nháy mắt. Ngoài ra, linh hồn của Xích Lân cũng lập tức bị con mắt màu đen kia hấp thu. Phía sau Vương Bảo Nhạc, bên cạnh con mắt màu đen kia lại xuất hiện thêm một... Con mát thứ hai lớn tầm nắm cỡ đang nhắm chặt.
“Thì ra diệt Thông Thần lại đơn giản như thể!”
Vương Bảo Nhạc nhắm mắt lại, cảm thụ được tu vi đột nhiên tăng lên ngay lúc này, cùng với Yểm Mục Quyết trong cơ thể đang từ từ tiến về phía tàng thứ tư một cách ổn định.
Vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng bình tĩnh, chẳng vui chẳng buồn. Đây là cái giá phải trả khi tu luyện Yểm Mục Quyết. Hắn không có cảm giác gì với việc giết chóc, nhưng trong lòng lại có nỗi khát khao khó tả đang thôi thúc hắn, muốn được giết chóc nhiêu hơn.
“Thú vị lắm, Yểm Mục Quyết này còn có ý chí riêng của mình? Muốn khống chế ta sao...”
Sau khi thưởng thức dao động của khát vọng trong lòng mình, Vương Bảo Nhạc quay đàu nhìn về phía vị tu sĩ Thông Thần đang bị nhốt thứ hai. Ánh sáng lạnh lóe qua đáy mắt, chớp mắt đã bước ra.
"filepos0014858636">

Bạn cần đăng nhập để bình luận