Tam Thốn nhân Gian

Chương 405

Chương 405Chương 405
ĐẠO LỮ CỦA VỰC CHỦ HỌ TRIỆU?
Sau khi việc của Trác Nhất Phàm kết thúc, trong khoảng thời gian ngắn, mức độ coi trọng của các thế lực trong Liên bang dành cho vị tân quý Sao Hỏa Vương Bảo Nhạc này cũng tăng lên đáng kể. Có thể nói, đến lúc này bọn họ mới thật sự quyết định sẽ không tự tiện chọc đến hắn.
Chỗ Trần Mộc vốn có tính toán khác nhưng cũng bị gia tộc cảnh cáo, bảo hắn phải ngoan ngoãn ở yên trong tân thành Sao Hỏa, đừng làm ra những chuyện điên rồ tạo thành ảnh hưởng lớn nữa.
Trong lòng Trần Mộc cảm thấy không cam nhưng mối quan hệ và thế lực của hắn đều bắt nguồn từ gia tộc nên chỉ có thể cố nuốt cơn tức này xuống. Tuy vậy, trong đầu hắn
cứ nhịn không được mà nghĩ tới phần bị mất trong đoạn phim kia, càng nghĩ lại càng tức tối, ngặt nỗi không thể làm được gì-
Thời gian từ từ trôi qua, tất cả thoạt nhìn có vẻ sóng êm gió lặng, dù là việc xây dựng của tân thành lẫn khu tự trị đều từ từ hoàn thiện. Kế hoạch di chuyển dân cư tới tân thành cũng được Liên bang và Sao Hỏa lên lịch sắp xếp.
Tuy Vương Bảo Nhạc muốn bế quan đến khi đột phá tu vi tới Trúc Cơ đại viên mãn nhưng cuối cùng vẫn có công việc quấn thân. Dù phần lớn công việc hắn đều có thể giải cho những khu trưởng khác giải quyết nhưng kế hoạch di chuyển dân cư thì vẫn cần đích thân hắn quyết định và tính toán.
Vậy nên, sau nửa tháng bế quan, sáng sớm hôm nay Vương Bảo Nhạc không thể không rời khỏi chỗ ở của mình để đến văn phòng. Hắn phải phê duyệt kế hoạch di chuyển dân cư với các khu trưởng, đồng thời, hôm qua Kim Đa Minh còn truyền âm cho Vương Bảo Nhạc nhắn là có việc cần bàn
bạc với hắn, hẹn nhau sau khi phê duyệt xong sẽ nói chuyện.
Đi ra khỏi phòng, nhìn bầu trời tuy sáng trưng nhưng vẫn có gió rét thấu xương kia, hắn biết mùa đông của Sao Hỏa lại sắp tới.
Cảm thụ từng cơn gió lạnh rít qua, nhìn bóng dáng những tu sĩ bảo vệ ở khu vực này tuần tra qua lại, sau khi thấy mình thì lập tức cung kính cúi chào, Vương Bảo Nhạc lại thầm cảm khái.
Mới đó, hắn đã đến Sao Hỏa được hơn một năm, trong thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, nay nhìn lại Vương Bảo Nhạc lại thổn thức.
“Đúng là già rồi!”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng, nghĩ đến chuyện nám nay mình đã hơn hai mươi tuổi thì hắn lại nhịn không được mà cảm khái thời gian vô tình, sinh mệnh một khúc nhạc...
Trong lúc cảm khái, Vương Bảo Nhạc đã ra khỏi chỗ ở, đang định lấy khí cầu thì chợt
nhận ra có một ánh mắt đang dõi theo mình nên không khỏi quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trở nên rất lạ.
Sau lưng hắn, nói đúng hơn là cánh cửa ở lầu các kế bên phòng của hắn lúc này cũng mở, Lý Uyển Nhi mặc đồng phục bước ra, ánh mắt lơ đễnh nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, sau đó khẽ cau mày rồi bình tĩnh bước tới.
Nơi Vương Bảo Nhạc ở bây giờ là khu vực dành riêng cho những người có cấp bậc khu trưởng đổ lên trong tân thành. Có điêu, mấy người Khổng Đạo đều ở lại khu của mình nên nơi này bình thường khá vắng, chỉ có Lý Uyển Nhi là từ khi đến tân thành tới nay đều ở đây.
Bởi vì Vương Bảo Nhạc chỉ khi nào bế quan mới quay về nên đây là Lân đầu tiên cả hai đụng mặt ở đây. Vương Bảo Nhạc thoáng ngỡ ngàng một chút mới hiểu hóa ra Lý Uyển Nhi lại là hàng xóm của mình.
Thấy Lý Uyển Nhi đi tới, Vương Bảo Nhạc không chủ động bắt chuyện. Lý Uyển Nhi
cũng im lặng đi ngang qua bên cạnh Vương Bảo Nhạc như không nhìn thấy hắn, sau đó lấy khí cầu ra như định rời đi.
Vương Bảo Nhạc không để ý lắm đến thái độ của Lý Uyển Nhi, dù sao thì bởi chuyện của Trần Mộc mà cô đã hai Tân uy hiếp hắn, quan hệ tuy không đến mức như nước với lửa nhưng cũng vô cùng căng thẳng.
Tuy vậy cũng không ảnh hưởng tới việc Vương Bảo Nhạc tiếc nuối dõi theo bóng dáng của Lý Uyển Nhi khi cô đi ngang mình, sau đó nhìn về phía chiếc khí cầu mà cô vừa lẩy ra.
Nhìn chiếc khí cầu quen thuộc nọ thì Vương Bảo Nhạc lại thấy tiếc nuối. Hắn từng ngồi trên chiếc khí cầu này rồi, biết bên trong bày trí rất trang nhã, ngồi cũng êm ái, thoải mái.
“Đáng tiếc, phỏng chừng sau này không còn cơ hội nữa.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, vốn định thu hồi ánh mắt nhưng không biết tại sao lại theo
bản năng dõi theo bóng lưng của Lý Uyển Nhi.
Có lẽ vì mặc đồng phục nên vóc dáng vốn đã bốc lửa của Lý Uyển Nhi nay lại càng hấp dẫn hơn, tôn lên những điểm đẹp đẽ nhất khiến cho người khác nhìn xong lại thấy trong lòng hừng hực.
Đây là vẻ đẹp riêng của Lý Uyển Nhi, tuy giống với Lý Di nhưng lại quyến rũ hơn hẳn. Vẻ lạnh lùng của Lý Uyển Nhi khiến cô giống như một đóa hồng băng đẫy gai, vừa nguy hiểm lại có sức hấp dẫn chí mạng.
Đối với Vương Bảo Nhạc cũng vậy, tầm mát của hắn vốn chỉ nhìn lướt qua theo bản năng, nhưng vừa nhìn một cái đã tập trung vào bờ mông căng tròn của Lý Uyển Nhi.
Nhìn xong thì hắn thở dài, hắn nhớ là mình đã sờ với vỗ nơi đó rồi, vừa mềm mại lại đàn hồi, cảm xúc tốt biết bao nhiêu. Nhưng vừa nghĩ tới cảm giác tuyệt vời này sắp thuộc về tên Trần Mộc mà mình chán
ghét kia thì Vương Bảo Nhạc lại thấy chán ghét, đồng thời bực bội vì mình không còn cơ hội được sờ nó nữa.
“Thôi vậy, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, Vương Bảo Nhạc ta đỉnh thiên lập địa, đẹp trai nhất Liên bang, mất đi ta là tổn thất của cô ấy. Ta có thể tưởng tượng ra được sau này cô ấy nhất định sẽ hối tiếc cả đời.”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng thấy có lý nên muốn thu hồi ánh mắt, nhưng lúc này dường như Lý Uyển Nhi cũng phát hiện ra ánh mắt của hắn nên lạnh lùng quay đầu lại nguýt một cái rồi mới bước lên khí cầu để rời đi.
Vương Bảo Nhạc nhướng mày, sau đó lấy khí cầu đi đến văn phòng. Ở đây, hắn lại gặp Lý Uyển Nhi Lân nữa, đồng thời thấy cả mấy người Khổng Đạo, ôn Hòe lẫn Phương Tinh, chỉ mỗi Trần Mộc là không đến mà phái một tên tùy tùng của mình tham gia thảo luận, phê duyệt.
Hành động vô thưởng vô phạt này Vương Bảo Nhạc cũng lười không muốn nói. Hắn luôn giữ tinh thẫn không làm thì thôi, đã làm thì phải để đối phương hoặc là cuốn gói, không thì cũng mất thịt.
Vậy nên, việc phê duyệt kế hoạch di chuyển dân cư này không có sự cố gì, mọi người nhanh chóng thống nhất ý kiến, sau đó để Vương Bảo Nhạc gửi lên cho Vực chủ Sao Hỏa.
Làm xong chuyện này, Lý Uyển Nhi lập tức rời đi, Ôn Hòe thì chủ động gật đầu lấy lòng Vương Bảo Nhạc một cái, Phương Tinh cũng khó chịu bái kiến hắn một cái, cuối cùng hai người mới sóng vai rời khỏi văn phòng.
Cuối cùng là Khổng Đạo và Lâm Thiên Hạo Lân rượt rời khỏi, trong ván phòng chỉ còn lại Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh.
Kim Đa Minh tháo bớt một nút áo, sau đó ngồi xuống đối diện Vương Bảo Nhạc, ánh mắt lóe sáng, sau khi nhìn vương Bảo
Nhạc từ trên xuống dưới vài lăn thì đột nhiên bật cười.
“Bảo Nhạc, ta nghe nói hình như trước kia ngươi với Lý Uyển Nhi có chút mập mờ đúng không...”
“Sao hả, ngươi lại nhìn trúng Lý Uyển Nhi à?”
Vương Bảo Nhạc nhìn Kim Đa Minh một cái, sau đó lấy một túi đồ ăn vặt ra, vừa án vừa gắt.
“Làm gì có chuyện ấy!”
Kim Đa Minh rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu.
“Ngươi cũng biết là làm gì có à, bàn việc chính đi! Khi nào thì ngươi mới lấy Pháp Binh cấp chín đến để đổi lấy con lừa của ta thế hả!”
Vương Bảo Nhạc có phân cáu gắt, cũng do tên Kim Đa Minh thích tự vạch áo cho người xem lưng, sau khi trải qua những chuyện trước đó, quan hệ của hai người
cũng thoải mái hơn hẳn nên đều cảm thấy bình thường khi nói chuyện kiểu này với nhau.
Vừa nghe Vương Bảo Nhạc nhắc tới con lừa thì Kim Đa Minh lại thấy đau đầu. Thật ra, hắn cảm thấy mình làm ăn buôn bán cả đời, duy có chuyện này là lỗ nặng nhất nên không nhắc tới Lý Uyển Nhi nữa mà nhỏ giọng hỏi dò.
“Bảo Nhạc này... ngươi có nghe nói tới bom phản linh chưa?”
Kim Đa Minh vừa nói xong thì hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên, gật đầu một cái.
“Ta biết ngay là ngươi đã từng nghe tới nó rồi mà. Bảo Nhạc, ngươi cũng biết bom phản linh này là do tập đoàn Tam Nguyệt của ta với Liên bang cùng nghiên cứu, có khá nhiêu căn cứ thí nghiệm...”
“Ta muốn mời Bộ Linh nghiên của Liên bang tới khu của ta xây một căn cứ thí nghiệm bom phản linh cho tân thành Sao Hỏa này!”
“Một khi cán cứ này được thành lập, dù là địa vị của ta ở tập đoàn Tam Nguyệt hay tầm ảnh hưởng của tân thành cũng sẽ tăng lên rất nhiêu đấy!” Hai mắt Kim Đa Minh sáng lên, thấp giọng lên tiếng. Hắn đã chuẩn bị rất lâu cho chuyện này, nay chỉ thiếu một cái gật đầu của Vương Bảo Nhạc mà thôi.
“Căn cứ thí nghiệm bom phản linh?”
Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm mặt lại, đặt túi đồ ăn vặt xuống trầm ngâm một lúc, sau đó mới hỏi.
“Có an toàn không?”
“Vấn đề an toàn thì không thành vấn đề, điểm này ta có thể bảo đảm được. Dù sao thì trong chủ thành Sao Hỏa cũng có một căn cứ nghiên cứu bom phản linh, nếu không an toàn thì làm gì có chuyện xây được trong thành chứ?”
“Huống hồ gì ta nghe nói, Triệu Phẩm Phương đại sư, người đứng đầu trong hạng mục nghiên cứu bom phản linh của Liên
bang cũng sắp tới Sao Hỏa để giải quyết và kiểm tra hạng mục phản linh trong căn cứ. Vị này là một đại nhân vật đấy, còn là đạo lữ của Vực chủ Sao Hỏa nữa... Ta đã gửi đơn xin được đến căn cứ đó tham quan một phen, tiện bề chào hỏi vị Triệu đại sư này. Nếu như hắn cũng ủng hộ đề nghị của chúng ta thì việc thành lập căn cứ thí nghiệm ở tân thành xem như ổn thỏa cả!”
“Triệu Phẩm Phương? Đạo lữ của Vực chủ họ Triệu ư?”
Vương Bảo Nhạc tò mò hỏi lại một câu.
“Đúng vậy, vị Triệu đại sư này quanh năm ở Trái Đất, phải nói chứ, hai người bọn họ ở Liên bang, ngay cả Tổng thống cũng phải khách khí có thừa. Dù sao thì một người phụ trách Sao Hỏa, một người lại đứng đàu trong hạng mục nghiên cứu bom phản linh!”
Kim Đa Minh cảm khái xong thì nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, đột nhiên nói thêm.
Bọn họ còn có một cô con gái...:
"filepos0009077035">

Bạn cần đăng nhập để bình luận