Tam Thốn nhân Gian

Chương 666 PHU QUÂN

Chương 666 PHU QUÂNChương 666 PHU QUÂN
Trong lúc ôm Vương Bảo Nhạc đang hôn mê bay nhanh, vẻ mặt của chị đẹp liên tục thay đổi, khi thì ngẩn ngơ, lúc lại cắn răng, thỉnh thoảng lại có vẻ chăn chừ. Đủ loại suy nghĩ này đều là vì ánh sao hư ảo mà cô nhìn thấy trên thi thể của Du Nhiên Đạo Nhân khi nãy.
Thậm chí, cô biết rất rõ v'ê ánh sao này, đây không phải thứ mà tu sĩ tầm thường có thể nhìn thấy. Có thể nói, đây là đạo pháp kỳ lạ mà chỉ hồn thể đặc thù mới có thể nhìn thấy.
“Chủng Tinh Đạo... do Thương Mang Đạo Cung truyền thừa được từ một vùng đẩt thần bí, sau khi cha ta tự mình duyệt qua thì cũng phải tán thưởng nó là đệ nhất đạo pháp của tông môn!”
Chị đẹp thì thào, cô chẳng xa lạ gì với Chủng Tinh Đạo. Mặc dù cô không có tư cách tu luyện, nhưng lại hiểu rõ về điểm bá đạo của Tinh Đạo này.
Từ mức độ nào đó mà nói, thuật pháp này có thể xem như một loại thuật phân thân, cũng có thể nói là nô dịch chi pháp. Nhưng ý nghĩa chính thức của nó lại khác hẳn, cán bản của Chủng Tinh Đạo này chính là một loại lý niệm hoang đường khác hẳn với tư duy bình thường. Phải biết rằng, tuy trong vũ trụ có rất nhiêu ánh sao, dù là Hành Tinh hay Hằng Tinh thì đều là một loại ngôi sao cả.
Nhưng trong lý niệm của Chủng Tinh Đạo này thì lại không phân Hành Tinh, Hàng Tinh, vũ trụ chia làm ba giai đoạn Nhật Nguyệt Tinh, phân biệt đối ứng với ba cảnh giới Chủng Tinh Đạo.
Tinh Cảnh, Nguyệt cảnh và Nhật cảnh!
Tu luyện giả ở Tinh cảnh thì cần bản thân say ngủ, dựa vào tu vi nông sâu khác nhau
thì có thể tỏa ra rất nhiều hạt giống ngôi sao, hòa vào thiên địa vạn vật, khiến vạn vật mượn hạt giống này để tu luyện, cho đến khi thu hồi toàn bộ mọi thứ từ một suy nghĩ của tu luyện giả.
Thứ cuối cùng được thu hồi không chỉ là hạt giống ngôi sao mà còn có toàn bộ tu vi và sinh mạng của kẻ bị ký sinh. Sau khi táng cường lên tu luyện giả, thông qua bí pháp, có thể phá Tinh thành Nguyệt, đạt tới Nguyệt Cảnh.
Điểm này cũng khá giống với con rối rắn khổng lồ đã bị con lừa cướp mất ý chí mà quốc sư Minh Chu chế tạo ra, nhưng uy lực của hai cái lại khác xa nhau.
Đồng thời, Chủng Tinh Đạo có thể gửi thân lên thiên địa vạn vật, thực tế dùng tu sĩ làm ký chủ đã xem như dư thừa rồi. Cách thi triển chính thức của nó chính là dùng hạt giống ngôi sao cấy lên từng ngôi sao khác, mượn vạn vật trên ngôi sao đó tu luyện.
Như vậy, chỉ cần có đủ tinh thể, một bước tiến vào Nguyệt cảnh, trực tiếp có được chiến lực vượt xa Tinh Vực cảnh bình thường. Đáng sợ nhất chính là Nhật cảnh, có thể chủng tinh trong cả một góc vũ trụ, thu hoạch một góc vũ trụ để thành tựu uy lực vô thượng của bản thân.
Có điều, từ xưa đến nay, chị đẹp không nhớ có ai tu luyện tới Nhật cảnh hay không. Trong Thương Mang Đạo Cung cũng chỉ có một người tu thành Nguyệt cảnh. Đồng thời cô cũng nhớ rõ, sau khi cha của mình tự duyệt đạo pháp này đã từng cảm thán nó không phải thứ đến từ vũ trụ này, còn những chuyện khác thì ông không hề nói tới.
Nhưng những ký ức này khiến chị đẹp xác định rõ một việc, ấy chính là... Du Nhiên Đạo Nhân chẳng qua chỉ là một kẻ bị chủng tinh mà thôi. Nói cách khác... trong cổ kiếm đồng xanh này còn có một tồn tại khác đã đứng sau màn giật dây tất cả.
Du Nhiên Đạo Nhân chỉ là một con rối trong tay kẻ đó mà thôi.
Mặc dù điều này khiến chị đẹp vô cùng giật mình, nhưng cũng chẳng rung động gì nhiều. Điều khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí là khó hiểu chính là Chủng Tinh Đạo này rẩt đặc thù, muốn tu luyện nó thì nhất định phải có truyền thừa. Mà truyền thừa... ít nhất cũng cần phải có người đã tu thành Tinh cảnh cam tâm tình nguyện tán hồn ngưng chủng.
Nói đơn giản là cần một người đã tu luyện tới Tinh Cảnh vứt bỏ linh hồn của mình, ngưng tụ ra một hạt giống nguyên thủy cho đối phương. Người đầu tiên ở Thương Mang Đạo Cung nhận được truyền thừa từ vùng đất thẫn bí kia cũng đã nhận được một hạt giống nguyên thủy, không rõ đã ngủ say bao lâu rồi.
Dùng nó làm mở đàu mới khiến cho Chủng Tinh Đạo truyền thừa các đời trong Thương Mang Đạo Cung, mỗi đời cũng chỉ có một người tu luyện mà thôi.
“Người tu luyện Chủng Tinh Đạo đời trước là Chu Vực chủ của Thương Mang Đạo Cung... Chẳng lẽ là hắn? Không thể nào là tộc Vị Ương được, bởi vì trừ khi bản thân cam tâm tình nguyện, bằng không dù là đại năng Tinh Vực cũng khó mà tạo thành ảnh hưởng để điêu khiển nó!!”
Chị đẹp im lặng, sau đó lại cảm thấy khó hiểu. Kể từ sau khi cô trọng thương, nhập vào mặt nạ xong thì đã rơi vào giấc ngủ say, rất nhiêu chuyện sau đó cô đều không rõ.
Cũng vì mặt nạ vỡ vụn khiến cô không được hoàn chỉnh, mất đi rất nhiêu ký ức, ví như cô cảm thấy thi thể khổng lồ trên Mặt Tráng rất quen, nhưng lại không hề có bất kỳ ký ức nào về đối phương.
Nhưng trong ký ức của cô thì ấn tượng về vị Chu Vực chủ kia chính là người vô cùng tao nhã và chính trực. Cô không tin đối phương sẽ làm nên những chuyện này, nhất là cô cũng thấy rõ mọi chuyện diễn ra ở bên trong chiến hạm Tử Đạo.
Dù là từng cái đầu lâu quen thuộc trên xúc tu của cái kén kia, hay là hành động thôn phệ tu sĩ Thương Mang Đạo Cung, hoặc kế hoạch tế tự Liên bang trong tương lai... Tất cả những việc này hoàn toàn không giống chuyện mà vị Chu Vực chủ trong ký ức của cô sẽ làm.
Chị đẹp im lặng, trong lòng rối như tơ vò. Cô ôm Vương Bảo Nhạc bay nhanh, cuối cùng cũng tìm được Phi Tiên Đài. Hồn thể vốn mơ hồ của cô miễn cưỡng mở Phi Tiên Đài đưa Vương Bảo Nhạc đi. Lúc này, bản thân cũng không kiên trì được nữa, sau đó lâm vào giấc ngủ say trong bao thắc mắc mơ hồ.
Trong lúc chị đẹp đưa Vương Bảo Nhạc vào Phi Tiên Đài để đi xa, bên dưới hang động tầng thứ ba đã sụp đổ nằm sâu trong chiến hạm Tử Đạo đã bị hư hỏng nặng kia... lại bất ngờ có tăng thế giới thứ tư.
Tầng thế giới này đến cả Vương Bảo Nhạc cũng không tìm được, cho dù bên ngoài đã sụp đổ, thể giới rung chuyển thì cũng không hề tạo thành ảnh hưởng gì với nó.
Hoàn cảnh ở nơi này cũng khác hẳn với khung cảnh mờ ảo đầy thi hài bên trên. Nơi này có chim hót, hoa thơm, bầu trời trong veo với mặt nước bao la, ở giữa có một hòn đảo nhỏ. Trong hòn đảo này có một ngọn núi, bên trên có một vầng sáng nhu hòa lơ lửng.
Trong văng sáng này có một thân ảnh đang khoanh chân đả tọa, như ẩn như hiện. Có thể loáng thoáng nhìn ra dường như đây là một cô gái, tóc dài xõa vai, tướng mạo lại xinh đẹp tuyệt trần.
Nếu như có vị đại năng nào tu vi ngập trời, có thể nhìn thấy bản nguyên ở đây thì nhất định có thể nhận ra... cô gái này không phải tộc Vị Ương, mà vẻ ngoài xinh đẹp kia cũng không phải một lớp vỏ bọc.
Thậm chí, nếu chị đẹp ở đây, nhìn thấy cô ta thì nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô ta chẳng xa lạ gì với chị đẹp, thậm chí còn vô cùng quen thuộc.
Cô gái này đúng là bạn cũ của chị đẹp trước kia, cũng là tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung!
Lúc này, sau khi Du Nhiên Đạo Nhân chết, lông mi của cô gái giống như đang say ngủ trong vầng sáng kia chợt rung nhẹ, sau đó dần mở mắt ra. Ngay khi cô ta mở mắt ra thì trong mắt lại có ánh sáng chói mắt lóe lên.
“Chết rồi ư... Nhưng nếu là người mà thánh nữ chọn chiếu cố thì hình như cũng không có gì lạ.”
Cô gái kia mỉm cười. Mặc dù cô ta cũng rất tiếc nuối khi Du Nhiên Đạo Nhân chết, nhưng cũng chẳng để tâm cho lắm. Thật ra, kẻ bị chủng tinh trong tay cô ta cũng không chỉ có một mình Du Nhiên Đạo Nhân, ngay cả tộc Vị Ương đã thấy Vương Bảo Nhạc
sưu tập mảnh vỡ mặt nạ trong biển lửa ở khu vực chuôi kiếm trước kia cũng là kẻ bị chủng tinh của cô ta.
Cô ta cũng không quấy rối hay tạo thành ảnh hưởng gì, chỉ chọn đứng sau màn, thông qua tai mắt của những kẻ đó để quan sát, để mặc những kẻ bị chủng tinh làm việc theo ý thức của bản thân. Thậm chí, ngay cả chính bản thân họ cũng không biết rằng bản thân đã bị người khác chủng tinh, sống chết chỉ nằm trong một suy nghĩ của kẻ khác mà thôi.
“Nếu như kế hoạch của Du Nhiên Đạo Nhân đã đến bước này thì cứ tiếp tục cũng là một trò chơi không tồi.”
Nghĩ đoạn, cô gái nọ mỉm cười, phất tay lên điểm một cái. Mặt biển gần đó đột nhiên dậy sóng, một thân thể bỗng chốc bay lên.
Thân thể này là tộc Vị Ương, phát ra tu vi Thông Thần. Nó bị điều khiển bay tới, lơ lửng ở trước mặt cô gái nọ. Cô ta lại chỉ tay một cái, một đoạn ký ức của Du Nhiên Đạo
Nhân hóa thành ánh sáng nhu hòa bắn vào đầu của thân thể này. Sau đó, không rõ cô ta làm cách nào mà máu thịt trên người thân thể tu sĩ tộc Vị Ương này lại lúc nhúc, dần dần tạo thành một bộ y phục.
Đây không phải quần áo đúng nghĩa bình thường, mà là... thân thể của tu sĩ Thương Mang Đạo Cung.
Bộ dạng của nó đúng là Du Nhiên Đạo Nhân của Thương Mang Đạo Cung!
Sau khi làm xong những điêu này, cô ta vung tay lên, Du Nhiên Đạo Nhân mới này đột nhiên biến mất. Khi xuất hiện lại thì đã ở trong tầng thứ hai của chiến hạm Tử Đạo, sau khi thân thể run lên thì Du Nhiên Đạo Nhân mới này chợt mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra thì ông ta chợt bật dậy, trong mắt đày vẻ phẫn nộ, há miệng quát to.
Vương Bảo Nhạc!!
Trong trí nhớ của ông ta không hề có cảnh mình bị giết, chỉ có đến đoạn mình phát hiện Vương Bảo Nhạc thôn phệ chiến y, sau khi đi qua, còn chưa kịp ra tay thì Vương Bảo Nhạc đã tự nổ Đế Khải làm cho hang động sụp đổ, cả thế giới tầng thứ nhất và tầng thứ hai cũng rung chuyển.
Đồng thời, Du Nhiên Đạo Nhân cũng quyết đoán từ bỏ ý nghĩ đuổi theo, chỉ đứng dậy thu dọn tàn cuộc, đồng thời tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình.
Du Nhiên Đạo Nhân không hề hoài nghi tất cả mọi chuyện trong ký ức, thậm chí ngay cả nô ấn của đám người Diệt Liệt Tử cũng được thuật pháp của cô gái thần bí kia truyền thừa qua người Du Nhiên Đạo Nhân mới này một cách hoàn mỹ.
Đương nhiên, Du Nhiên Đạo Nhân cũng không biết lúc này đang có một đôi mắt dõi theo mình từ tàng thứ tư.
“Thế gian vạn vật, kể cả ngôi sao... đều có vận mệnh của riêng mình. Quan sát vận mệnh của chúng, không trực tiếp điêu khiển mà hóa thành ý chí vô thượng để ảnh hưởng và quấy nhiễu, đây mới chính là Chủng Tinh Đạo! Hay nói đúng hơn, tên của đạo pháp này phải là... Chủng Thiên Đạo! Những người tu luyện bao đời trước đều đã sai rồi!!”
Cô gái trong vàng sáng ở thế giới tầng thứ tư thì thào, trong mắt không có bất kỳ sắc thái tình cảm nào, sau đó lại quay đầu nhìn về phía khác.
Ánh mắt cô như xuyên qua chiến hạm, xuyên qua cổ kiếm đồng xanh, vượt qua vũ trụ xa xôi... nhìn về phía Mặt Trăng.
“Nên phu quân à... Ta không hề hối hận về những gì đã làm lúc trước, bởi vì ta thích hợp hơn chàng. Sư tôn Chu Vực chủ của chàng đã chọn sai, bởi vì kẻ đã mất đi Thanh Liên như chàng có tư cách gì để truýên thừa thuật pháp này... Nếu đã như vậy, dù ta có lừa cướp đi truyền thừa mà
sư tôn cho chàng, khiển chàng mất hồn mà chết thì việc gì chàng phải ôm oán khí không tan, hóa thi sau khi chết cơ chứ!”
"filepos0014325062">

Bạn cần đăng nhập để bình luận