Tam Thốn nhân Gian

Chương 838 PHẾ BÀ GIÀ MẶC LONG!

Chương 838 PHẾ BÀ GIÀ MẶC LONG!Chương 838 PHẾ BÀ GIÀ MẶC LONG!
TỐC độ nhanh hơn chớp, một giây trước hãy còn ở xa, nhưng nháy mắt tiếp theo đã đến trước mặt quân đoàn trưởng Mặc Long. Chỉ trong thời gian ngắn thì tiếng nổ mạnh đã vang vọng khắp nơi, nhờ có đế hoàng giáp do pháp hạm và Đế Khải hình thành, chiến lực của Vương Bảo Nhạc đã mạnh ngang với Linh Tiên trung kỳ không có pháp hạm!
Tuy quân đoàn trưởng Hắc Liệt này có pháp hạm, nhưng do trình độ công pháp của bản thân ông ta nên chiến lực chỉ gần đến Linh Tiên trung kỳ không có pháp hạm. Nhất là ban đầu ông ta lại còn khinh địch nên dẫn tới bị thương. Tới trình độ cỡ hắn và Vương Bảo Nhạc thì có bị thương hay không, có chiếm un thế trước hay
không lại vô cùng quan trọng.
Nên khi đấu pháp cùng Vương Bảo Nhạc, từ khi vừa bắt đầu thì quân đoàn trưởng Hắc Liệt này đã có xu thế không địch lại!
Trong tiếng nổ lớn, khóe miệng của quân đoàn trưởng Hắc Liệt này rỉ máu, thân thể tiếp tục rút lui, vẻ mặt và trong lòng đều bị hoảng sợ và không dám tin chiếm trọn. Ông ta biết rõ do nóng vội không kịp chuẩn bị nên mình đã rơi vào thế bất lợi, lại còn đuối lý. Nếu đổi lại là người khác thì có lý hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng đối với người cùng là Linh Tiên thì nó lại thành chuyện vô cùng quan trọng.
Ngoài ra ông ta cảm nhận được, với trạng thái của mình bây giờ mà tiếp tục đánh nữa thì sẽ vô cùng bất lợi, trong lòng đương nhiên cũng cảm thấy hối hận, nhưng vấn đề mặt mũi khiến ông ta không thể mở miệng xin lỗi, chỉ có thể gầm lên.
“Long Nam Tử, nơi này đang ở trong phạm vi của Tử Kim Tân Đạo Môn, chẳng lẽ
ngươi thật sự muốn tử chiến cùng bản tọa hay sao!!”
“Thú vị lắm, chẳng phải vừa rồi ngươi còn nói là ta trộm cơ mật của quân đoàn các ngươi sao? Tới đây đi, nói cho ta biết, ta trộm cái gì của ngươi?” Vương Bảo Nhạc đương nhiên cũng nghe hiểu ý uy hiếp trong lời nói của đối phương, cũng nhìn ra khí thế của quân đoàn trưởng Hắc Liệt này đã yếu đi, nhưng hắn không phải kẻ nhân từ nương tay. Hoặc là ngươi đừng chọc ta, nếu đã chọc thì việc quyết định có giao chiến hay không chẳng phải thứ mà ngươi có thể lựa chọn.
Cho dù không đánh thì cũng phải là chờ mình không muốn đánh nữa mà thu tay. Vương Bảo Nhạc cười lạnh một tiếng, thân thể lại lao tới gần quân đoàn trưởng Hắc Liệt này. Tiếng nổ mạnh lại vang lên, hai người bắt đầu giao chiến giữa tinh không, dao động cũng ngày càng dữ dội hơn.
Trong lòng của vị quân đoàn trưởng Hắc Liệt này vô cùng tức tối, muốn phản kháng
thì lại không làm được. Chiến lực của Vương Bảo Nhạc mạnh hơn ông ta một chút, mặc dù không nhiêu đến mức giết chết ngay lập tức, nhưng trận chiến này ông ta chỉ có thể liên tục bại lui, mất hết mặt mũi. Lúc này ánh mắt của ông ta cũng trở nên điên cuồng hơn.
“Long Nam Tử, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi à!” quân đoàn trưởng Hắc Liệt hét lớn một tiếng, khi giơ tay phải lên thì lập tức có một vầng sáng màu đen xuất hiện trên đỉnh đầu của ông ta, bên trong có vô số khói đen tản ra, tạo thành một cái mặt quỷ dữ tợn, nhắm thẳng về phía Vương Bảo Nhạc mà rú lên đầy thảm thiết.
Rõ ràng pháp tắc này chính là đòn sát thủ của quân đoàn trưởng Hắc Liệt, lúc này tu vi toàn thân của ông ta vận chuyển tới cực hạn, chấn động tinh không xung quanh, cũng khiến cho hư vô bốn phía xuất hiện tình trạng vặn vẹo, lại càng làm nổi bật sự âm trầm và đáng sợ của vầng sáng đen trên đầu ông ta!
Giống như trong đó có một tồn tại sắp thức tỉnh, đang muốn mở to mắt sau giấc ngủ say, khiến cho tất cả những người nhìn thấy đều bị nghịch chuyển âm dương, từ sống thành chết!
“Ọủy ảnh?” Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, tiếp theo thì mỉm cười. Lúc trước đúng là hắn thật sự không thể làm gì quá đáng với quân đoàn trưởng Hắc Liệt, mặc dù vẫn có thể đè ông ta ra đánh, nhưng dù sao đối phương cũng là Linh Tiên, muốn đánh chết thì vẫn có khó khán nhất định. Nhưng bây giờ... dường như cơ hội đã tới rồi.
Nhưng trong lòng Vương Bảo Nhạc vẫn thấy chần chừ, không biết có nên nắm lấy cơ hội này hay không. Vì giết chết một quân đoàn trưởng Hắc Liệt mà để lộ Minh Pháp của mình là chuyện không thể nào, lại càng không cần phải nói... giết chết một Linh Tiên ngay trước cửa nhà người ta như thế, e là lão tổ Chưởng Thiên bên kia cũng khó mà che chở cho hắn được...
Dù sao tầm quan trọng của Linh Tiên cũng không hề thấp, đồng thời mặt mũi của một tông môn cũng vô cùng quan trọng!
“Ta không tin, đánh tới bây giờ mà lão tổ Hành Tinh của Tử Kim Tân Đạo Môn không biết gì!” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.
“Nếu biết mà vẫn ngồi nhìn... thì đúng là nguy hiểm.” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì chợt cười lớn.
“Chỉ ngươi mới có đòn sát thủ à?” nói đoạn, Vương Bảo Nhạc giơ hai tay lên, tu vi và sức mạnh bộ giáp Đế Hoàng toàn lực bộc phát, tạo thành gió lốc cực mạnh ở bên ngoài thân thể của hắn, ra vẻ như muốn quyết tử chiến một trận với quân đoàn trưởng Hắc Liệt, Vương Bảo Nhạc rống lớn một tiếng, thân thể đột nhiên cử động.
Nhưng không phải phóng tới chỗ bộ giáp Đế Hoàng trưởng Hắc Liệt mà là lập tức rút lui, lao thẳng tới chỗ bà già Mặc Long vẫn luôn hoảng sợ đứng quan sát trận chiến ở
xa. Chỉ nháy mắt Vương Bảo Nhạc đã áp sát bà ta, giơ tay phải lên bắn một cái vào mi tâm đối phương trong lúc bà ta còn chưa kịp phản ứng!
Nhưng ngay khi ngón tay của Vương Bảo Nhạc sắp bắn tới thì lại có một tiếng hừ lạnh truýên tới từ chỗ Tử Kim Tân Đạo Môn, tạo thành dao động ngập trời, 'âm 'âm giáng xuống chỗ Vương Bảo Nhạc.
Đây không phải 1'ân đ'âu Vương Bảo Nhạc có cảm giác này, trước kia khi ở trên ngôi sao mà tộc Vị Ương đóng quân, vị Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương kia cũng từng làm vậy. Nên chỉ trong nháy mắt, thân thể của Vương Bảo Nhạc đã chấn động một cái, cảm giác như tinh không đang chèn ép bản thân khiến tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động dữ dội.
Nhưng... sở dĩ Vương Bảo Nhạc dám thả câu trong phạm vi của Tử Kim Tân Đạo Môn như thế cũng không phải vì bộ giáp Đế Hoàng của mình, mà là lửa Hằng Tinh
trong cơ thể cùng với bàn tay Hành Tinh đã được hắn nuôi dưỡng.
Cho nên ngay khi thần thức này giáng xuống thì Vương Bảo Nhạc đã gầm nhẹ một tiếng, lửa Hằng Tinh trong cơ thể lay động, tuy nhỏ yếu nhưng trình độ chênh lệch vẫn khiến cho Vương Bảo Nhạc giữ được khả năng hoạt động trước thần thức Hành Tinh này. Ngón tay mà hắn bắn ra chỉ khựng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục tản ra, khiến cho nửa ngón tay bắn ra kia bắn thẳng vào mi tâm của bà già Mặc Long nọ!
Bà ta căn bản chẳng kịp phản ứng, chỉ cảm thấy có một cỗ cự lực ngập trời giáng xuống, ầm ầm bộc phát ngay trước mặt mình, kéo theo sau đó là cơn đau đớn toàn thân cùng với linh hồn bị xé rách. Bà ta hét lớn đầy thảm thiết, thân thể bay ngược ra ngoài như diêu đứt dây, nửa cái đầu, một cánh tay, một cái chân nháy mắt đã biến thành hư vô!
Bị cỗ cự lực này đánh trúng, kinh mạch đứt gãy, đan điền bị hao tổn, lại có một phần linh hồn tan biến nên tu vi của bà ta giống như bị phế bỏ ngay lập tức, từ Giả Tiên rớt thẳng xuống, không phải Thông Thần mà bị đánh xuống còn Nguyên Anh!
Tu vi rớt nặng thế này là do cán cơ bị hủy, nên trừ khi là có được thiên tài địa bảo quý hiếm, bằng không cán bản chẳng thể nào khôi phục được!
Sau khi làm xong mọi thứ, Vương Bảo Nhạc cố áp chế lại lực đè ép đến từ thần thức Hành Tinh, thân thể lập tức rút lui. Hắn giơ tay phải lên một cái, tất cả chiến hạm tự bạo cũng nhanh chóng trở về. Sau đó lại nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng bay đi xa, giọng nói thì vang vọng khắp nơi.
“Tử Kim tiền bối, vãn bối ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bí mật của lão tổ Chưởng Thiên quay về, gặp phải quân đoàn Hắc Liệt. Một ả trong quân đoàn này vu khống vãn bối trộm lấy cơ mật, thậm chí vãn bối
đã tránh né rồi nhưng ả vẫn muốn bắt giữ giết chết. Vãn bối bất đắc dĩ, chẳng giết bất kỳ người nào, chỉ khiển trách ả ta một chút, đồng thời cũng đã bẩm báo việc này lại cho lão tổ Chưởng Thiên, mời lão tổ tới đây định đoạt đúng sai!”
Lời này nói ra chẳng chút kiêu ngạo, cũng không hề nịnh nọt, trong mềm lại có cứng, còn chiếm hết đạo lý. Chưa kể từ đầu chí cuối đúng là Vương Bảo Nhạc không h'ê giết người, cũng đã mấy Tân ra vẻ tránh né, dù nhìn kiểu gì thì hắn cũng không hề sai!
Nhất là hắn còn tránh nặng tìm nhẹ, chuyển tội vu khống của quân đoàn trưởng Hắc Liệt sang bà già Mặc Long kia. Kiểu nói chuyện này đã đủ thấy sự lợi hại ở cách xử sự của hắn. Nên sau khi nói xong, thân thức Hành Tinh đang bao trùm trên người Vương Bảo Nhạc cũng phải khựng lại một chút, như có tiếng hừ lạnh truýên tới, nhưng cuối cùng thần thức này cũng tản đi, không tiếp tục nhằm vào hắn nữa.
Chuyển biến, giao phong, rồi lại tới mở miệng bỏ chạy này đều diễn ra trong thoáng chốc, vị quân đoàn trưởng Hắc Liệt kia thấy thuộc hạ của mình bị phế, lại phát hiện lão tổ nhà mình tới, vừa định mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của lão tổ vang lên bên tai mình.
“Còn chưa mất mặt đủ à? Cút về đây!”
Nghe lão tổ nói vậy, quân đoàn trưởng Hắc Liệt đành ngậm miệng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc rời đi một cái. Sau khi nghe những lời Vương Bảo Nhạc vừa nói thì trong lòng ông ta lại càng cảnh giác với Vương Bảo Nhạc hơn.
Cùng lúc đó, sâu trong sơn môn của Tử Kim Tân Đạo Môn có một tầng không gian khác, nơi này núi non trùng điệp, trên một ngọn núi màu tím trong số đó lại có một gian nhà tranh.
Trong nhà tranh có một người đàn ông trung niên đang khoanh chân ngồi, mái tóc tím rực, người khoác áo tím, thậm chí đến
cả đồng tử cũng là màu tím, trông hắn chẳng khác gì một vị thần linh trấn thủ thiên địa. Lúc này ông ta đang chớp mắt như nhìn về phương xa, một lúc lâu sau mới từ từ thu hồi ánh mát.
“Xen lẫn một tia sức mạnh Hàng Tinh sao... Long Nam Tử này đúng là thú vị!”
"filepos0017898064">

Bạn cần đăng nhập để bình luận