Tam Thốn nhân Gian

Chương 533

Chương 533Chương 533
THƯƠNG MANG ĐẠO CUNG: Mỗi NGƯỜI ĐỀU Tự ĐỘT PHÁ

Đại khái là tấm da thú ghi chép lại phối phương thần binh này là có chất liệu đặc thù nên dù ở trong hoàn cảnh ác liệt cực đoan vẫn có thể bảo tồn thật lâu. Sau khi ba người kiểm tra xong thì đều tự sao lại một phần phương pháp luyện chế.
Tấm da thú gốc thì cả Trác Nhất Phàm lẫn Triệu Nhã Mộng đều ném lại cho Vương Bảo Nhạc. Dù sao thì trong ba người cũng chỉ có mỗi mình Vương Bảo Nhạc là Pháp Binh sư, nếu không phải phối phương thần binh này có chút giá trị tham khảo thì hai người cũng sẽ không chép lại làm gì, bởi thì chép lại cũng khó mà luyện chế được.
Ngoài ra, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng cũng chằng khách khí gì trong việc chia đan dược. Hiện nay, cả hai người đều đang trong thời khắc mấu chốt sắp sửa đột phá, có nhu cầu rất cao với trợ giúp từ đan dược. Nay họ chỉ cách có một bước nữa mà thôi, nhất là Triệu Nhã Mộng, nên hai người cầm hơn phân nửa đan dược, Vương Bảo Nhạc thì chỉ lấy phần đan dược cần cho việc bế quan của mình sắp tới mà thôi.
Tiếp theo là chia lệnh bài đệ tử, Trác Nhất Phàm mỉm cười nhìn Vương Bảo Nhạc, sau đó bỏ quyền không lấy gì cả. Một phần là vì hắn biết rõ bản thân chẳng góp sức được mấy, phẫn cũng vì hắn biết rõ giấc mơ của Vương Bảo Nhạc nên đương nhiên cũng muốn giúp bạn hoàn thành ước vọng.
Triệu Nhã Mộng cũng vậy, cô phất tay đẩy hết lệnh bài đến chỗ Vương Bảo Nhạc, chẳng buồn nhìn đến một cái. Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc kích động không thôi, lúc trước hắn còn đang nghĩ xem nên mở lời kiểu gì, mặc dù mọi người đều là huynh đệ tốt của nhau, nhưng dù sao thì chỗ lệnh bài này cũng là chiến công cả.
“Nhã Mộng, Nhất Phàm, các ngươi yên tâm đi, chỉ cần ta trở thành Tổng thống Liên bang thì hai người các ngươi chính là trợ thủ đắc lực của ta. Đến lúc đó, ba huynh đệ chúng ta sẽ cùng thành tựu con đường huy hoàng đứng trên đỉnh muôn người!”
Vương Bảo Nhạc kích động mở miệng, ý chí ngút cao nào đâu để ý tới vẻ mặt của Triệu Nhã Mộng đột nhiên trở nên lạnh tanh, rõ ràng cô rất bất mãn với hai chữ huynh đệ này.
Trác Nhất Phàm buồn cười, sau đó đưa chiếc la bàn trong ba món Pháp Binh cho Triệu Nhã Mộng, bản thân mình thì cầm món Pháp Binh cấp tám còn lại, sau đó đưa thanh trường mâu cửu phẩm bị hỏng kia cho Vương Bảo Nhạc.
Với quan hệ của ba người thì không cần phải nói thêm gì nữa, sau khi chia tài nguyên xong thì bọn họ lại quan sát xung quanh thật kỹ, xác định nơi này không có gì đáng ngại lần nữa thì mới bắt đầu chia nhau ra bế quan.
Đối với Trác Nhất Phàm mà nói, hiện tại, hắn cực kì kiên định với quyết tâm phải trở nên cường đại. Hắn không muốn chuyện bị gia tộc bắt đi nám xưa xảy ra lẫn nữa. Hắn chưa từng kể lại những gì mình trải qua lúc bị giam trong gia tộc xưa cho ai nghe, nhưng trong lòng hắn, đó là một vết thương đau đớn khó mà lành lại.
Thế nên, hắn cực kì khao khát được trở thành cường giả, dù có phải trả giá nhiều cách mấy hắn cũng chấp nhận được. Cũng như truyền thừa mà hắn cảm ngộ được Tân này vậy, thật ra, sau khi thôi diễn và phán đoán thì hắn biết rõ nếu tu luyện truyền thừa này đến cùng e là sẽ biến thành người không ra người, binh không ra binh, nhưng hắn sẵn sàng chấp nhận kết quả đó, chỉ cần có thể trở nên cường đại là được!
Lần bế quan này, hắn vừa muốn đột phá Trúc Cơ đại viên mãn, ngoài ra cũng muốn dùng thần thông Thần Binh cửu Biến này để dung hợp với chiến binh trong người mình. Dù trước đó, hắn vừa thử sơ qua quá trình này thì đã đau đớn như bị rút xương, nhưng vẻ kiên quyết và quyết đoán trong mắt hắn vẫn để lộ ra quyết tâm liêu mạng trong lòng mình.
Còn Triệu Nhã Mộng, mặc dù không có khát vọng muốn trở thành cường giả như Trác Nhất Phàm, nhưng dù là xuất thân hay tư chất của riêng cô đều xứng đáng xếp vào hàng đằu trong nền văn minh sơ khai như Liên bang này. Quan trọng nhất là dù cô không có khao khát muốn trở thành cường giả gì nhiêu nhưng lại có chấp nhất mãnh liệt với việc tu hành và đại đạo mà cha cô từng nhắc tới.
“Mộng Nhi, đại đạo ba ngàn, mặc dù mỗi con đường đều có thể đi thông tới bản nguyên trong truyền thuyết, nhưng dài hẹp khác nhau. Dựa theo suy đoán của cha, mặc dù trận pháp chi đạo phù hợp với con nhất không thể xem như đường tắt gì, nhưng thành tựu của nó lại đủ lớn để được liệt vào top 10 con đường đứng đàu!”
Đây là điêu mà cha của Triệu Nhã Mộng đã nói với cô trong một lần trò chuyện khi chọn vào Đạo viện Phiêu Miễu nám đó. Đến tận bây giờ thì Triệu Nhã Mộng vẫn nhớ mãi trong lòng, lúc này, cô nhắm chặt hai mắt, trong lòng dần xuất hiện vô số sắp xếp và trận văn trong Ách Thương cổ Trận khiến cô dẫn đắm chìm trong đó để cảm ngộ trận văn. Đồng thời, đan dược mà cô đã nuốt trước đó cũng nhanh chóng hóa thành lực thúc đẩy để chống đỡ cho quá trình cảm ngộ của cô, tiến hành trùng kích gông cùm Trúc Cơ.
Thấy hai người kia cũng bắt đầu bế quan, dù trước đó Triệu Nhã Mộng đã bố trí sẵn trận pháp, thậm chí những thân ảnh ngồi khoanh chân kia cũng không dám xuất hiện quanh đây, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy không yên lòng. Dù nơi này thoạt nhìn có vẻ tương đối an toàn, nhưng đó chỉ là so với biển lửa bên ngoài mà thôi.
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm vỗ vào túi trữ vật của mình, kéo con lừa ra. Kể từ khi tới Thương Mang Đạo Cung thì Vương Bảo Nhạc đã bận bịu đủ thứ, thiếu chút nữa đã quên béng mất con lừa, lúc này hắn vừa kéo nó ra khỏi túi trữ vật thì nó đã ỉu xìu gục một đống, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt u oán.
“Conn Conn!”
“Con cái con khỉ! Đứng dậy làm việc cho ta, nhìn kỹ xung quanh đấy, gặp nguy hiểm thì kêu to vào!”
Vương Bảo Nhạc có phần chột dạ, thầm nghĩ, xem ra mình thật sự không thích hợp làm cha người ta, cứ quên béng đàn con của mình suốt.
“ơ, hình như mình còn quên mất đứa con nào thì phải...”
Vương Bảo Nhạc gãi đầu, đang cố gắng nhớ lại thì trên người Triệu Nhã Mộng khoanh chân ngồi bên kia đột nhiên bộc phát khí tức có thể sánh với Kết Đan.
“Bắt đầu trùng kích rồi à!!”
Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn sang, không thèm nghĩ đến chuyện rốt cuộc mình đã quên đứa con nào nữa. Mãi đến khi xác định việc trùng kích của Triệu Nhã Mộng phải kéo dài một thời gian ngắn, nhưng thoạt nhìn vì tích lũy đầy đủ nên hậu tích bạc phát, sẽ không xảy ra sự cố gì thì hắn mới đá con lừa đang xị mặt ra vẻ tủi thân một cái.
Tranh thủ làm việc đi nhé!
Vương Bảo Nhạc lại trừng mắt nhìn nó một cái.
Con lừa lập tức hừ mũi vài cái, lười biếng bò dậy với vẻ mặt chán chường cuộc đời, lờ đờ dõi mát nhìn quanh, vẻ mặt này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy tội nghiệp nên mềm lòng, xoắn xuýt một chút rồi lại lấy túi đồ ăn vặt cuối cùng đã mở bao của mình ra.
Trong túi còn chưa đến mười miếng, mỗi khi Vương Bảo Nhạc nhớ Liên bang thì đều lẫy một miếng ra liếm nhẹ vài cái. Có thể nói đây là thứ mà hắn yêu nhất, nhưng nay tình yêu dành cho bầy con của Vương Bảo Nhạc đã vượt qua mọi thứ nên hắn đành cắn ráng lấy một miếng ra ném cho con lừa.
Hai mắt của con lừa sáng rực lên, vội vàng chạy tới muốn án, nhưng dường như ngửi được mùi là lạ nên nó lại ngửi thử, trên mặt ra vẻ chần chừ...
“Cút Đi, mày thế này là có ý gì hả? Tao cho mày thêm một cơ hội để thể hiện lại đẫy!”
sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức sa sầm, trừng mắt nhìn con lừa, còn bẻ ngón tay răng rắc.
Con lừa run rẩy, vẻ mặt lập tức biến thành kích động và khao khát vô bờ, há miệng táp ngay miếng đồ ăn vặt kia không chút chần chừ, còn ra chiêu say mê, thế này mới khiến Vương Bảo Nhạc hài lòng xoa đầu nó.
“Được rồi, ăn của quý của tao xong rồi thì mau đi hộ pháp đi!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì khoanh chân ngồi xuống, không để ý tới con lừa nữa. Sau đó, hán lấy đan dược ra rồi nuốt vào, bắt đầu đả tọa tu hành.
Tu vi của Vương Bảo Nhạc trước đó đã tới Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong, chỉ cách Kết Đan trung kỳ có một chút mà thôi, lại nhận được rất nhiêu truyền thừa ở nơi này, mặc dù hắn vẫn chưa cảm ngộ toàn bộ, nhưng thu hoạch cũng không hề nhỏ, đã vượt qua khoảnh cách một chút của Kết Đan trung kỳ từ lâu. Nay hắn vừa vận chuyển tu vi, dược lực của đan dược hòa tan thì lập tức bắt đàu trùng kích.
Mắt thấy Vương Bảo Nhạc đã bế quan, con lừa đang ra vẻ tuân tra thủ hộ lập tức ọe một tiếng. Với khẩu vị cái gì cũng có thể ăn của nó thì đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng nôn khan như thế này. Nhưng ọe cả buổi trời, thấy mình thật sự không thể nôn ra được gì thì con lừa lại thở dài, đành cúi đâu liếm mặt đất, sau đó há miệng táp ngay một cái không thèm suy nghĩ. Chẳng qua mặt đất thì không suy suyển chút nào, còn nó thì lại đau đến mức nhảy dựng lên.
Ba ngày sau, con lừa đã chán ngán tột cùng, thấy ba người Vương Bảo Nhạc không có việc gì nên nó lại quay đầu nhìn về phía biển lửa bên ngoài đường ranh, sau khi suy nghĩ một lát thì chạy nhanh tới đó hớp thử một ngụm dung nham.
Rõ ràng mùi vị của biển lửa này cũng chẳng ngon lành gì, con lừa run lên một cái rồi thè lưỡi ra phì phì vài tiếng. Hết cách, nó chỉ có thể quay về, tiếp tục nằm bẹp một chỗ thè lưỡi liếm mặt đất, con ngươi xoay vòng, thầm nghĩ xem mình có nên đổi ông cha khác hay không, tên béo này chỉ biết ngược đãi mình, không phải người cha tốt gì cả.
Mãi cho đến bảy ngày sau, Trác Nhất Phàm là người đầu tiên đột phá. Theo một tiếng nổ vọng ra từ trong thân thể hắn, một cỗ khí tức Trúc Cơ đại viên mãn, thậm chí đã gân đến Kết Đan bộc phát từ trên người hắn.
Trong lúc bộc phát, sau lưng hắn lại xuất hiện một hư ảnh phi kiếm màu đỏ, thứ mà chỉ có Kết Đan mới có thể huyễn hóa ra.
Phi kiếm này không giống bình thường, nó chỉ có lưỡi kiếm chứ không hề có chuôi, lại còn đầy răng cưa dữ tợn, thoạt nhìn đã thấy sát khí vô cùng kinh người.
"filepos0011612209">

Bạn cần đăng nhập để bình luận