Tam Thốn nhân Gian

Chương 407

Chương 407Chương 407
CĂN Cứ THÍ NGHIỆM
Liên bang trong kỷ Linh Nguyên tuy không hề thiếu công pháp nhưng thực ra cũng chẳng nhiêu nhặn gì, các thế lực lại giữ bí mật cao độ, đề phòng công pháp mà mình lấy được bị truyền ra ngoài nên ngoại trừ tu sĩ của bốn đạo viện và các thế lực lớn khác thì những thế lực nhỏ và các tán tu khó mà tìm được một bộ công pháp.
Tuy rằng trong tân thành có khá nhiêu tu sĩ của đủ mọi thế lực, nhưng phần lớn vẫn là 100 triệu dân cư đã được chuyển tới đây. Dù các tu sĩ của những thế lực lớn không thiếu công pháp, nhưng nếu có một thuật pháp khiến họ tu luyện xong lại cảm giác khác biệt rõ ràng thì chắc hẳn sẽ không ai từ chối, đương nhiên, điều kiện tiên quyết
là công pháp này không có vấn đề gì.
Trường Sinh công dẫn dà được truyền bá rộng rãi như thế, chẳng ai biết công pháp này từ đâu đến, chỉ biết chẳng rõ từ bao giờ mà người bên cạnh đã bắt đầu bàn tán về công pháp này, thậm chí còn có người bắt đầu tu luyện.
Không thể không nói, Trường Sinh Công bao gồm tất cả yếu tố phù hợp để lưu truyền. Đầu tiên là nó dễ tu luyện, tiếp theo là nó không có bất kỳ chướng ngại nào, tu sĩ hay người phàm đều có thể tu hành được, cuối cùng nó không chỉ là một cách vận chuyển linh lực mà còn là... thuật luyện thể!
Điêu này cũng loại bỏ nỗi băn khoán của khá nhiêu người, dù sao thì việc luyện thể chỉ có tác dụng cường thân kiện thể, cho dù nó có thiếu sót gì thì cũng không có tổn thương lớn bằng tu hành công pháp linh khí.
Quan trọng nhất là môn công pháp này cho hiệu quả cực nhanh, một khi tu luyện thì sẽ nhanh chóng cảm nhận được thân thể của mình đã mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí mặt mày còn hồng hào, rạng rỡ, thoạt nhìn như trẻ ra vài tuổi, vô cùng thăn kỳ. Có không ít tu sĩ trong tân thành đã từng nghiên cứu, không tìm thấy vấn đề gì, duy chỉ có tu luyện công pháp này xong là sẽ ăn nhiêu hơn mà thôi.
Nhưng đối với mọi người mà nói thì đây chẳng là gì cả, bởi vì nó sẽ không làm người ta phát phì, đồng thời cũng phù hợp với phán đoán của mọi người. Dù sao thì sinh cơ dào dạt cũng cần phải có nguồn cung cấp năng lượng chứ. Mà điểm này cũng phù hợp với định luật bảo toàn năng lượng nên chẳng mấy chốc thì Trường Sinh công này lại được phổ biến rộng rãi hơn, được phái nữ vô cùng yêu thích.
Tốc độ truyền bá của nó liên tục tăng nhanh, ban đầu chỉ lan truyền trong khu vực của Kim Đa Minh, sau đó dần mở rộng tới khu của Lâm Thiên Hạo, thậm chí, có
không ít quân tu trong khu vực do Khổng Đạo phụ trách bắt đầu tu luyện thuật luyện thể này, hiệu quả lại còn rõ ràng hơn.
Mãi cho đến khi cả khu tự trị cũng bắt đầu lan truyền thì sự kiện Trường Sinh công này đã được mấy người Lý Uyển Nhi và Khổng Đạo xem trọng cao độ.
Bởi vì Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh đã đi nên sau khi biết được Vương Bảo Nhạc vắng mặt thì Lý Uyển Nhi lập tức thực hiện chức trách Phó Thành chủ của mình, bắt đâu triển khai hội nghị nghiên cứu nhầm vào Trường Sinh công này.
Trong hội nghị, bọn họ điều tra và nghiên cứu thật kỹ về Trường Sinh công, thậm chí còn đưa về thế lực của mình để mọi người giúp phân tích và phán đoán. Nhưng ngoại trừ Vương Bảo Nhạc ra thì khắp Liên bang này không có ai tu hành Minh Pháp, mà cho dù Vương Bảo Nhạc có biết đi chăng nữa, trừ khi tận mắt thấy người tu luyện, bàng không nếu chỉ xem công pháp thì khó mà nhìn ra mánh khóe. Vậy nên, cuối cùng,
mặc dù kiểm tra ra có khá nhiều chỗ thiếu hụt nhưng tổng thể thì Trường Sinh công này quả thật chỉ là một thuật luyện thể để rèn luyện sức khỏe mà thôi.
Có điêu, lúc các thế lực thử nghiệm trên Trái Đất thì phát hiện hiệu quả chỉ bình thường thôi, chỉ có ở Sao Hỏa là có hiệu quả cực tốt. Đồng thời, trải qua điêu tra, mẩy người Lý Uyển Nhi phát hiện người truyền bá công pháp này chỉ có một, lai lịch trong sạch, từng có một kỳ ngộ ở Sao Hỏa. Thêm nữa, hắn cũng chỉ truyền công pháp này cho hai người bạn của mình, sở dĩ bị lan truýên ra khắp nơi cũng là do hai người bạn của hắn mà ra. Tất cả có vẻ khá bình thường, chỉ có tốc độ truyền bá là quá nhanh.
Dù công pháp này không có vấn đề gì, nhưng Lý Uyển Nhi vẫn quyết định sẽ tạm thời áp chế nó lại, khống chế tốc độ truyền bá nhưng không hề cưỡng chế, ngăn cản mà quyết định theo dõi thêm một thời gian nữa rồi mới định đoạt.
Mặc dù tốc độ truyền bá đã bị áp chế khiến cho việc tu luyện công pháp này giảm bớt sức nóng nhưng thanh niên áo lam chủ mưu vẫn không hề sốt ruột, thậm chí cũng không hề rời khỏi tòa nhà kia. Con lừa vẫn luôn ngồi chờ cũng chẳng sốt ruột, nó cảm thấy vì được ăn mỹ thực dù có đợi lâu hơn nữa cũng đáng!
Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng nghe nói tới Trường Sinh công ở tân thành. Hắn đã lấy được khẩu quyết tu luyện công pháp này từ chỗ Lâm Thiên Hạo, sau khi xem xong thì không hề phát hiện manh mối nào. Hơn nữa, sau khi đến chủ thành Sao Hỏa với Kim Đa Minh xong thì đơn xin được tham quan căn cứ thí nghiệm và bái phỏng Triệu Phẩm Phương đã được thông qua, Kim Đa Minh thúc giục mãi, hắn đành tạm gác chuyện Trường Sinh công qua một bên, chuẩn bị tới căn cứ thí nghiệm được vô số trọng binh canh gác cùng Kim Đa Minh.
Nghe đồn căn cứ thí nghiệm nằm trong chủ thành Sao Hỏa nhưng không phải xây trên mặt đất mà là nằm sâu trong lòng đất, lại được phòng thủ nghiêm ngặt, dù Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh đã được phê duyệt nhưng vẫn phải thực hiện vô số tầng kiểm tra thì mới có thể thông qua truyền tống trận để đi vào bên trong cán cứ.
Thậm chí, dọc theo đường đi, Vương Bảo Nhạc không rõ cán cứ dưới mặt đất này có còn nằm trong phạm vi bên dưới chủ thành hay không bởi vì phạm vi của nó vô cùng khổng lồ. Vừa mới đi ra khỏi truyền tống trận, thứ xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh giống hệt như một thành trì thu nhỏ, xung quanh toàn là vách thép tạo thành một con đường dài, hẹp, cuối mỗi lối đi đều là một không gian thật lớn.
Trong này có vô số nhân viên nghiên cứu khoa học, ai nấy đều mặc đồng phục màu trắng, đi tới đi lui nườm nượp, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài tiếng gào như của hung thú vọng tới. Đồng thời, ngay khi hai
người đi ra khỏi trận pháp thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảm ứng được ít nhất có hơn mười đạo uy áp của tu sĩ Kết Đan tập trung trên người Kim Đa Minh và mình, sau khi xem xét xong thì mới biến mất.
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc chỉ mới hít vào một hơi thì lập tức cảm thấy thân thể nhẹ bang, tu vi vận chuyển nhanh hơn không ít, thậm chí không cần mình dẫn dắt thì linh khí ở đây đã chủ động dung nhập vào trong cơ thể. Điêu này khiến cho Vương Bảo Nhạc chấn kinh* không thôi, bởi vì linh khí ở đây đã nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Có thể nói, nếu như ở bên ngoài thì đủ để tạo thành linh vụ. Dường như nơi này có pháp khí đặc thù khiến cho linh khí nồng đậm nhưng giống như đã bị lọc qua nên không tạo thành sương.
(*) Chấn kinh: Sợ hãi, kinh ngạc. Ý nói hoảng sợ.
Linh khí nồng đậm cỡ này, chứng tỏ bên
trong cán cứ thí nghiệm nhất định có mảnh vỡ cổ kiếm khổng lồ, bàng không thì khó mà được như thế.
Đây vẫn chưa phải điều khiến Vương Bảo Nhạc hoảng sợ nhất, thứ khiến đẫu óc hắn chấn động, há hốc mồm là vì hắn đã cảm nhận được khí tức của Pháp Binh ở đây. Nhưng khác với cấp bảy và cấp tám, đó là dao động của Pháp Binh cấp chín, mà hình như còn không chỉ có một thanh.
“Đây là cán cứ thí nghiệm ư? Thế này thì xa xỉ quá rồi đấy!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nhìn về phía Kim Đa Minh, kết quả phát hiện đến tên đại gia quen xài sang như Kim Đa Minh cũng trợn trừng mắt. Rõ ràng, đây cũng là lần đầu tiên hắn vào căn cứ thí nghiệm bom phản linh này.
“Hoan nghênh đã đến căn cứ thí nghiệm bom phản linh.”
Trong lúc cả hai đều nghẹn họng nhìn trân trối thì đột nhiên có một luồng sáng chói
mắt xuất hiện phía trước. Luồng sáng này nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một đạo thân ảnh. Thân ảnh đó là một cô gái xinh đẹp vô ngần, phong hoa tuyệt đại, là vẻ đẹp siêu phàm thoát tục. Lúc này, cô cũng mặc bộ đồng phục giống với các nhân viên nghiên cứu khoa học khác, mỉm cười chào hỏi hai người Vương Bảo Nhạc.
Nhìn hư ảnh ánh sáng vừa xuất hiện, Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, đầu óc nổ vang.
“Chị đẹp?”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng lắm mới nuốt những lời này xuống, không bật thốt ra khỏi miệng.
Nhưng vẻ mặt của hắn thay đổi vẫn thu hút sự chú ý của thân ảnh hư ảo kia, cô nghiêng đâu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái. Kim Đa Minh ở bên cạnh cũng nhìn Vương Bảo Nhạc, thầm lấy làm lạ, sau đó hắn lại nhịn không được mà vung tay về phía hư ảnh nọ, sau khi chộp hụt thì mới ho khan một tiếng.
“Bảo Nhạc à, đây chỉ là AI thôi! Không phải ngươi đói khát đến mức đi nhòm ngó một cái trí tuệ nhân tạo đấy chứ?”
Vương Bảo Nhạc mặc kệ Kim Đa Minh, lúc này trong lòng hắn đã dậy sóng từ lâu, vì cô gái hư ảo xuất hiện trước mặt hắn giống hệt với chị đẹp trong mặt nạ!!
Tuy vậy, da mặt Vương Bảo Nhạc vẫn đủ dày, dù trong lòng đang rung động dữ dội nhưng vẫn nhanh chóng điêu chỉnh tâm tình lại. Nghĩ đến hành vi thất thố của mình trước đó, hắn nhanh chóng bù đắp làm cho mình đỏ mặt hệt như vừa thấy cô gái hư ảo này thì đã thích.
“Đã nhận được đơn xin phép của hai vị, hiện tại Triệu đại sư đang ở trong phòng thí nghiệm số 3, mời!”
Cô gái hư ảo kia không để ý tới Vương Bảo Nhạc mà chỉ thản nhiên mở miệng, nói xong thì xoay người đi thẳng về phía trước, Vương Bảo Nhạc và Kim Đa Minh nối gót theo sau. Nhờ cô gái hư ảo này dẫn đường
đi thẳng vào lối đi kim loại phía trước, hai người từ từ tiến vào căn cứ thí nghiệm bom phản linh.
Trên đường đi, sự tò mò và khiếp sợ trong lòng Vương Bảo Nhạc đã không sao hình dung được nữa. Nếu chẳng vì nơi này không tiện thì hắn đã vào trong mặt nạ để hỏi chị đẹp từ lâu rồi.
Hồi lâu sau, hắn mới miễn cưỡng dằn nỗi khiếp sợ ấy xuống, nhưng sau khi bước vào trong lối đi bằng kim loại kia, Vương Bảo Nhạc bỗng dừng bước như có phát hiện gì đó, đột nhiên nhìn về vách tường kim loại bên phải, lập tức nhận ra cái gọi là vách tường kim loại đó chỉ là ảo giác, thực tế, ở bên trong vách tường tưởng giống kim loại đó bị phong ấn khá nhiêu thứ trông như tiêu bản.
Phần lớn đều là thi thể hung thú, nhưng Vương Bảo Nhạc lại không biết bất kỳ con nào. Tất cả đều rất xa lạ, thậm chí hắn còn thấy một con khá giống rồng nữa!!
Những thứ này...;
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong lòng rung động không thôi.
“Những thứ này phần lớn là thi thể của rất nhiêu cổ thú có giá trị lớn trong lịch sử Trái Đất đã được phát hiện, có một phần thì đến từ vũ trụ... Đồng thời, cũng có một số đến từ cổ kiếm đồng xanh.”
Cô gái hư ảo ở phía trước mỉm cười giải thích.
Vương Bảo Nhạc chợt thấy trong vách tường kim loại cách đó không xa có một con sứa màu đen cũng bị phong ấn. Con sứa này không lớn, chỉ to bằng bàn tay, ngoại trừ màu sắc ra thì thoạt nhìn không khác gì sứa thường.
“Đây cũng là cổ thú ư?”
Vương Bảo Nhạc kinh ngạc chỉ vào nó.
“Thứ này tới từ vũ trụ, bọn ta đã đặt tên cho nó là Hải Thế. Thứ mà ngươi thấy chỉ là con non, con trưởng thành phải to bằng một chiếc khí cầu lớn, thậm chí còn hơn
thế nữa, đồng thời tác dụng của nó... cũng tương tự như khí cầu. Dựa theo phân tích thì tốc độ của nó nhanh đến mức không tưởng, theo như Liên bang điêu tra thì chắc chắn đến bảy, tám phần rằng trong vũ trụ có một vài nền văn minh chưa rõ dùng nó để vượt qua tinh không!”
Cô gái hư ảo kia lại thản nhiên lên tiếng.
"filepos0009119826">

Bạn cần đăng nhập để bình luận