Tam Thốn nhân Gian

Chương 290

Chương 290Chương 290
MỤC TIÊU, THÀNH THỰC DÂN SAO HỎA!
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu cũng biết chuyện này không thể vội vàng được nên cũng chờ Vương Bảo Nhạc đưa ra đáp án. Hơn một nén nhang sau, Vương Bảo Nhạc cân nhắc kỹ càng xong thì ngẩng đầu lên, ôm quyền cúi đầu với Tông chủ.
"Tông chủ, ta cũng không biết cái nào hợp với mình hơn. Ngài thấy thế nào ạ?"
"Đúng là tên nhóc giảo hoạt!"
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc mang theo vẻ thưởng thức.
Vương Bảo Nhạc gãi đầu ra vẻ ngu ngơ thật thà khiến Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu bật cười, chỉ tay vào Vương Bảo Nhạc vài cái, sau đó lắc đầu liên hồi. Thực ra, nếu Vương Bảo Nhạc không hỏi thì ông cũng không tiện cho lời khuyên nên suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Nếu như ngươi ở lại Đạo viện, làm Các chủ chính ngũ tước, tương lai sau khi Kết Đan, với lịch* của ngươi thì đủ để nhận chức đại trưởng lão của Pháp Binh các. Đến lúc đó, ít nhất cũng là tòng tứ tước, thậm chí rất có thể là chính tứ tước!"(*) Tư lịch: Lý lịch cá nhân.
"Sau đó, nếu như lập được vài công lao lớn, đợi tư lịch dày dặn hơn thì cũng có cơ hội trở thành Phó Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu, cũng là tòng tam tước!"
"Con đường này rất ổn định, nguy cơ ít, đây là ưu điểm của nó. Nhưng khuyết điểm chính là phải đi từng bước, nói trắng ra là rất tốn thời gian."
"Còn con đường thứ hai ấy à... Ưu điểm là nhiêu cơ hội lập công, tốc độ thăng cấp cũng nhanh, đồng thời hướng kết giao tạo quan hệ cũng khác với ở lại Đạo viện, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Sao Hỏa bây giờ chỉ mới mở rộng một phần, có nguy hiểm nhất định, cũng vì vậy nên nguy cơ cũng nhiêu."
"Ta đề nghị ngươi đến Sao Hỏa nhậm chức trước, nếu có thể lập công ở Sao Hỏa, trở thành chính tứ tước hoặc tòng tứ tước cũng được, nếu Kết Đan được thì sẽ được gọi về Liên bang, có phần tư lịch ở Sao Hỏa thì có thể trở thành Phó Bộ trưởng của một bộ, ngành nào đó, giữ chức vụ tòng tam tước!"
"Đối với ngươi thì cách này là nhanh nhất, có thể bớt được một nửa thời gian!"
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu xem như nói thật hết với Vương Bảo Nhạc, không hề giấu giếm gì.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì trầm ngâm một lúc, sau đó cúi đầu với Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu.
"Xin nghe theo Tông chủ!"
Những lời này là có ngụ ý, Vương Bảo Nhạc đọc tự truyện quan lớn không phải để cho có, một câu cực kỳ đơn giản cũng đã thể hiện thái độ, hắn làm vậy là vừa cảm tạ, vừa bày tỏ thái độ của mình.
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu mỉm cười, dặn dò hắn quay về chuẩn bị, ba ngày sau sẽ lên đường, sau đó bưng tách trà lên.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì vội cáo lui, rời khỏi đảo Thiên Hành. Sau khi quay về đảo Thượng viện, hắn hưng phấn hẳn lên, nghĩ tới chuyện mình sắp đến Sao Hỏa là không nén nổi chờ mong.
'Sắp đi làm quan rồi!
Vương Bảo Nhạc kích động, quay v'ê động phủ bắt đầu sửa sang lại, dù là tài liệu luyện khí hay thẻ ngọc gì cũng có đủ, sau đó bỏ hết vào trong vòng tay trữ vật.
Cuối cùng, hắn nhớ tới quả trứng mình nhận được từ chỗ huấn luyện viên khi tham gia tập huấn bách tử Liên bang. Lúc trước, hắn đã giao cho Liễu Đạo Bân sai thủ hạ đi ấp nên truyền âm cho Liễu Đạo Bân, dặn hắn mang trứng tới.
Không bao lâu sau, khi Liễu Đạo Bân đưa trứng tới, Vương Bảo Nhạc thấy dường như quả trứng này đã thay đổi một chút, bèn ném nó vào trong túi trữ vật, sau đó lại dặn dò Liễu Đạo Bân vài câu.
Liễu Đạo Bân là người thông minh, nghe ra Vương Bảo Nhạc sắp rời đi nên hỏi rõ, sau đó lại nịnh nọt vài câu vừa chúc mừng lẫn khen tặng, Vương Bảo Nhạc nghe mà mừng như mở cờ trong bụng, luôn miệng cười vang.
Hồi lâu sau hắn mới ho khan bưng tách trà lên, Liễu Đạo Bân hiểu ý lập tức rời đi.
Đặt tách trà xuống, Vương Bảo Nhạc nhìn quanh động phủ mà mình đã ở mấy năm nay, trong lòng đầy cảm khái, cảm giác như mấy năm nay trôi qua thật nhanh, như thể một giây trước mình vẫn là nhóc béo đẹp trai đang gặm đùi gà trên phi thuyền bay đến Đạo viện, nhưng chớp mắt một cái thì đã trở thành quan lớn của Liên bang, sắp đến Sao Hỏa nhậm chức, quan trọng nhất chính là...
Vương Bảo Nhạc đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương, ánh mắt đầy vẻ si mê.
’’Mình gầy rồi, lại đẹp trai rồi, chẳng trách mẹ lại hối mình đi xem mặt. Sau này mình mà có con đẹp trai cỡ này thì cũng sẽ cho nó đi xem mắt, để con gái nhà người ta phải hâm mộ, mê nó đắm đuối...”
Vương Bảo Nhạc hí hửng vỗ cái bụng tròn vo của mình, nhìn lớp mỡ núc ních nảy tưng tưng mà lòng càng thỏa mãn hơn.
"Ngay cả động tác vỗ bụng cũng ngầu khỏi chê!"
Vương Bảo Nhạc cảm thấy thấu hiểu cho tâm trạng của mẹ mình nên cho ra một quyết định.
"Sau này mình mà có con trai thì phải đặt tên là vương Đẹp Trai, người ta mà thấy mình thì sẽ gọi là cha Đẹp Trai."
Vương Bảo Nhạc cười ha hả, cảm thấy sáng kiến này rất hay nên hào hứng chờ mong chuyến hành trình sắp tới của mình.
Trước kia thì ba ngày chằng phải lâu lắm đối với Vương Bảo Nhạc nhưng khi phải chờ đợi thế này thì hắn cảm thấy thời gian trôi qua cực chậm, vất vả lắm mới chờ đến ngày xuất phát, sáng sớm Vương Bảo Nhạc đã sửa sang xong xuôi, đi thẳng đến phi trường của Đạo viện.
Có một chiếc phi thuyền tinh tế đặc biệt đưa hắn đến sao Hỏa, Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu đích thân tiễn hắn. Những người quen thân với Vương Bảo Nhạc như Liễu Đạo Bân cùng với những đệ tử khác của Đạo viện, dù không quen biết Vương Bảo Nhạc nhưng sau khi nghe đủ loại chiến tích của hắn thì cũng đến tạm biệt hắn. Vương Bảo Nhạc leo lên khí cầu thì quay lại vẫy tay chào mọi người.
"Tạm biệt mọi người, ta sẽ đợi mọi người ở Sao Hỏa nhé!"
Vương Bảo Nhạc hưng phấn hét lớn lên, khí cầu khởi động, từ từ bay lên cao. Hắn chợt thấy một nữ sinh mặc đạo bào trên đỉnh Đan Đạo các đang chạy vội, đứng trên nơi cao nhất của đỉnh núi vẫy tay với mình như đang hô hoán gì đó.
"Anh Bảo Nhạc..."
Vương Bảo Nhạc vừa nhìn thì lập tức nhận ra đối phương chính là em bánh bao mà Lân trước hắn đi tìm.
"Em bánh bao!"
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ, nhưng lúc này phi thuyền đã bay lên, hắn chỉ có thể hét lớn.
"Em bánh bao, chờ khi anh về thì em đừng có bế quan nữa! Anh sợ làn sau gặp lại thì em sẽ thành bánh bao mốc mất..."
Thanh âm của hắn vang ra, đồng thời tốc độ của phi thuyền cũng tăng vọt, bay thẳng lên trời cao tạo thành một vòng gợn sóng trong không trung, nhắm thẳng lên vũ trụ, chỉ để lại bao cảm khái cho những người tiễn biệt cùng với em bánh bao đầy bịn rịn và tiếc nuối vì đến muộn trên đỉnh Đan Đạo các.
"Anh Bảo Nhạc, lần sau gặp lại, em nhất định sẽ Trúc Cơ, không bế quan nữa!"
Vương Bảo Nhạc cũng thấy tiếc nuối vì nhớ em bánh bao nhưng lần này lại bỏ lỡ mất. Nghĩ đến chuyện tương lai còn dài thì hắn mới thôi, ngồi trên phi thuyền ngắm mặt đất bên dưới. Mãi cho đến khi ra ngoài vũ trụ thì hắn mới thu hồi ánh mắt, sau khi khoanh chân ngồi xuống thì bắt đàu chuyến đi đến Sao Hỏa.
Trên đường đi rất buồn chán, đưa mắt nhìn ra, mặc dù có thể thấy ánh sáng lập lòe ngoài vũ trụ nhưng phân lớn chỉ tối đen như mực. Nếu là lần đầu nhìn thấy thì chắc sẽ cảm thấy mới mẻ nhưng có chuyến đi bí cảnh Mặt Trăng lần trước nên Vương Bảo Nhạc cũng thấy chán.
Hắn lại tiếp tục tu luyện hai công pháp của mình, trong đó, Lôi Đạo Sơ Thiên thì hắn đã có được chút thành quả nên càng dốc sức vào Minh Pháp hơn.
Trong vũ trụ cũng có mảnh vỡ của cổ kiếm đồng xanh nên không hề thiếu linh khí, dù rất mỏng, nhưng có thể được Vương Bảo Nhạc cảm ứng và tìm thấy. Hắn cứ tập trung tu luyện, liên tục thử nghiệm và thất bại, phi thuyền của hắn cũng ngày càng gần Sao Hỏa hơn.
Trong vũ trụ thì khó mà ước chừng thời gian được, Vương Bảo Nhạc cũng thử nghiệm và thất bại vô số lần khi tu luyện Minh Pháp nên cảm thấy buồn bực, may mà đã gần đến Sao Hỏa nên tâm trạng của hắn cũng phẩn chấn hơn.
Mãi cho đến khi Sao Hỏa xuất hiện ở trong tầm mắt thì Vương Bảo Nhạc mới kích động đứng bật dậy, không nghĩ về chuyện tu luyện Minh Pháp nữa, tất cả tâm trí của hắn lúc này đều bị hành tinh đỏ rực kia chiếm lẩy.
Hành tinh này nhỏ hơn Trái Đất nhiêu, cũng là ngôi sao gần với Trái Đất nhất trong tám hành tinh của hệ Mặt Trời, sau sao Kim.
Xung quanh hành tinh đỏ rực này có vô số vệ tinh. Những vệ tinh này vừa tới gần phi thuýên thì lập tức tiếp quản quýên khống chế phi thuyền khiến cho tốc độ của phi thuyền không giảm bớt nhưng lại đổi hướng, bay thẳng vào tầng khí quyển của Sao Hỏa.
Một đường tránh né qua lại, toàn thân Vương Bảo Nhạc lắc lư, cảnh vật xung quanh trôi qua vèo vèo, phi thuyền xuyên qua tầng khí quyển của Sao Hỏa, tiến vào bên trong nó!
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc cứng lại, đứng ở mép phi thuyền nhìn vùng đất đỏ rực bên dưới nhanh chóng phóng đại trước mắt mình, hóa thành... một tòa thành hùng vĩ!
Đây đúng là thành thực dân duy nhất trên Sao Hỏa!
"filepos0006855291">

Bạn cần đăng nhập để bình luận