Tam Thốn nhân Gian

Chương 546

Chương 546Chương 546
XEM NHƯ MAY MẮN
Ngay khi Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên nhìn lại, theo cánh cửa đá mở ra, bùn đất bên trên lập tức sụp xuống khi mặt đất rung chuyển, tạo thành một khe hở thật lớn. Biển lửa lập tức đổ ập vào từ khe hở này, trông giống hệt như một ngọn thác bằng lửa.
Nhưng phạm vi của cái hang này không hề nhỏ, dù biển lửa chảy vào thì cũng khó mà lấp đầy nó trong thời gian ngắn. Nhưng có thể tưởng tượng được, theo chiến trường cổ liên tục sụp đổ thì e là không bao lâu sau nơi này cũng sẽ trở thành một phần của biển lửa.
Nhưng nếu chỉ có biển lửa tràn vào thì Vương Bảo Nhạc tối đa chỉ liếc mắt một cái mà thôi. Chẳng qua sắc mặt hắn ngày càng sa sầm xuống bởi vì lúc này lại có tám, chín chiếc linh chu chui vào từ cái thác lửa nọ, xuất hiện ở bên trong hang. Ánh sáng trên linh chu lóe lên, tám, chín tu sĩ Kết Đan của Thương Mang Đạo Cung lập tức xuất hiện.
Ngay khi xuất hiện, sắc mặt của từng người đều thay đổi khi thấy tràng diện ở nơi này. Bọn họ nhìn thấy bức tượng mất đầu, thấy được Khổng Đạo đang đột phá tu vi và Vương Bảo Nhạc đang phân thân đang hộ pháp bên cạnh, cũng thấy được...
Cánh cửa đã mở rộng cùng với động phủ trống trải, rõ ràng đã bị vơ vét ở bên trong. Đồng thời, bọn họ cũng cảm nhận được trình độ nồng đậm bất thường của linh khí ở đây, kết hợp với Khổng Đạo đang đả tọa bên kia, một suy đoán kinh người lập tức xuất hiện trong đầu của đám người này khiến vẻ mặt của bọn họ trở nên kích động vô cùng.
;Động phủ vừa mở!
“Chỉ có động phủ đã đóng cửa nhiêu nám, ngăn cách với bên ngoài vừa mở ra mới có linh khí nồng đậm thế này tràn ra ngoài!”
“Ha ha, lần này phát tài rồi, lại gặp được cơ duyên như thế!”
Cả đám tu sĩ Kết Đan này đều vô cùng hưng phấn, không xem Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo ra gì.
Bọn họ đương nhiên cũng nhận ra Vương Bảo Nhạc là ai, nhưng vẫn tự động ngó lơ hắn. Thậm chí, có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ còn hưng phấn đi thẳng tới cửa chính động phủ sau lưng Vương Bảo Nhạc và Khổng Đạo, muốn vào trong xem thử ra sao.
sắc mặt của Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên vô cùng khó coi, bản thể vẫn đứng im duy trì phệ chủng, nhưng ngay khi tên tu sĩ Kết Đan trùng kỳ kia đi tới thì lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc nháy mắt đã xuất hiện trước mặt của hắn ta, im lặng đạp ra một cước. Một cước này có tốc độ cực kỳ nhanh, lại có tiếng sấm 'âm 'âm, tia chớp bắn ra xung quanh, tu sĩ Kết Đan trung kỳ nọ cười lạnh một tiếng.
“Lôi phân thân của Lôi Tiên Biến à?”
Hắn ta phất tay toan đánh lùi phân thân của Vương Bảo Nhạc, nhưng rõ ràng hắn đã quá xem thường phân thân của Vương Bảo Nhạc. Ngay khi va chạm thì có một tiếng nổ mạnh vang vọng khắp nơi, lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc vọt tới trước, bỏ qua thuật pháp của đối phương. Chỉ trong nháy mát, phân thân đã áp sát kẻ nọ, đột nhiên bộc phát lôi đình, tạo thành lực trùng kích khiến cho tu sĩ Kết Đan trung kỳ nọ phải biến sắc toan lùi lại, nhưng đã không kịp nữa. Trong tiếng nổ mạnh, tu sĩ Kết Đan trung kỳ nọ hộc máu, vị tu sĩ khác đứng bên cạnh nhanh chóng ra tay giải cứu, lúc này mới hoảng sợ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Cùng lúc đó, lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc chỉ mờ đi một chút mà thôi, nhưng nó cũng không đuổi theo mà lùi lại vài bước, đứng bên cạn bản thể của Vương Bảo Nhạc. Cả hai lạnh lùng dõi mắt nhìn đám người kia.
cả đám người bên kia cũng nheo mắt lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Mặc dù vừa nhìn thấy thì bọn họ đã chú ý tới Vương Bảo Nhạc, cũng biết rõ thân phận của hắn, nhưng vốn cũng không để ý gì nhiều. Dù sao thì bên họ vẫn đông người hơn, lại có một vị sư huynh Kết Đan hậu kỳ dẫn đội. Đồng thời... là người của phái cấp tiến, bản thân bọn họ vốn đã khinh thường tu sĩ Liên bang, có rất nhiêu người đều cho rằng tu sĩ Liên bang là những kẻ thấp kém và yếu hèn.
Tuy vậy, sau khi lôi phân thân của Vương Bảo Nhạc ra tay, tuy không đến mức thay đổi quan điểm, nhưng ít nhiêu gì cũng đề cao cảnh giác. Dù sao thì một phân thân đã có thể đánh lùi Kết Đan trung kỳ, từ đó có thể nhìn ra chiến lực của Vương Bảo Nhạc vẫn có điểm không tầm thường.
“Thú vị lắm! Vương Bảo Nhạc đúng không? Mau lấy hết thu hoạch của ngươi ở nơi này ra, bọn ta lấy đi chín phẫn thì chuyện này xem như kết thúc.”
Kẻ lên tiếng đúng là người đàn ông trung niên có tu vi Kết Đan hậu kỳ, đứng đầu tám, chín người kia. Mặt mày của kẻ này lạnh tanh, đứng đó dường như phát ra một cỗ khí thế không tầm thường, trong lời nói mang theo một tia không cho phép cãi lại, giống như việc chia cho Vương Bảo Nhạc một phần mười đã là ban ơn to lớn lắm.
Thật ra, theo hắn ta thấy thì đúng là như thế, tu chân giới dù sao cũng là thế giới kẻ mạnh làm vua, thực lực mới là tất cả. Lúc này, đám người của hắn ta chính là kẻ mạnh, kẻ yếu đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng!
Nếu như Vương Bảo Nhạc không biết điêu, dù sẽ có chút phiên toái, nhưng vì cái động phủ vừa mở này, có giết vài tên tu sĩ Liên bang thấp kém thì cũng chẳng là gì cả. Thế nên, sau khi nói xong thì hắn lại thản nhiên lên tiếng.
“Ta chỉ cho các ngươi mười giây để cân nhắc, sống hoặc chết, tự ngươi quyết định đi!”
Nghe thấy câu này, Vương Bảo Nhạc thoáng nheo mắt lại, trong lòng thầm cân nhắc một phen. Tuy bên đối phương đông người nhưng hắn vẫn nắm chắc nhất định có thể giết được hơn phân nửa, thậm chí giết hết toàn bộ cũng không phải là không thể. Nhưng hắn cần phải cân nhắc tới hậu quả về sau, đồng thời cũng cân nhắc đến cái giá phải trả khi việc đột phá tu vi của Khổng Đạo bị ảnh hưởng nếu như khai chiến.
Nhưng chuyện đến nước này đã không còn cách nào khác nữa, Vương Bảo Nhạc cũng nghĩ tới chuyện bịa lý do là mình vâng theo lệnh của Phùng Thu Nhiên, cũng cân nhắc tặng cho đối phương một số điểm chiến công nhất định để tránh khai chiến, nhưng cuối cùng hắn vẫn gạt hết những suy nghĩ này qua một bên.
Sát khí cùng vẻ bất thiện trong mắt của đám người này đã nói rõ có tránh né cũng vô dụng. Tất cả đều không phải kẻ ngu, muốn kéo dài thời gian cũng chẳng được ích gì.
Nếu đã như vậy... trong lòng Vương Bảo Nhạc sinh ra sát khí, nhưng trên mặt vẫn không để lộ mảy may, thậm chí hắn còn mỉm cười muốn để phân thân đi bảo vệ Khổng Đạo, còn bản thể thì ra tay. Nhưng đúng lúc này, nơi khe hở phía trên chiến trường cổ đột nhiên truyền tới một cỗ uy áp vượt xa Kết Đan.
Uy áp này nháy mắt đã giáng xuống, bao trùm toàn bộ hang động, một giọng nói già nua mang theo vẻ không kiên nhẫn cũng vang vọng khắp nơi.
“Đủ rồi, nếu như Vương Bảo Nhạc phát hiện ra nơi này trước, lại mở ra rồi, dựa theo môn quy thì đây là của hắn. Lý Bân, ngươi hãy lập tức rời khỏi đây cho lão phu!” Trong lúc nói chuyện, một lão giả tóc đỏ bước ra từ trong thác lửa kia, đúng là Xích Lân trong các tu sĩ Nguyên Anh của Thương Mang Đạo Cung!
Rõ ràng dao động biển lửa do chiến trường cổ này tạo thành đã thu hút ông ta tới đây. Thấy Vương Bảo Nhạc và đám người Lý Bân đối đầu với nhau, ông ta dù không muốn để ý tới nhưng bản thân cũng ở cùng phe với Phùng Thu Nhiên, tuy đã sinh ra nghi vấn trước lý niệm của Phùng Thu Nhiên, nhưng ông ta vẫn chọn cách ra tay ngăn cản.
Đồng thời, sự thức thời của Vương Bảo Nhạc ở trong đại điện một năm trước cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông ta ra tay giúp đỡ. Tuy vậy, trong lòng ông vẫn có cảm giác không thích tu sĩ Liên bang nên lúc này lên tiếng xong thì ông lại lạnh lùng nhìn qua Vương Bảo Nhạc một cái. Đồng thời, cũng dõi mắt nhìn vào bên trong động phủ. Dựa vào lịch duyệt của mình, ông ta đoán được động phủ này chỉ ở mức tầm thường nên không nói nhiều nữa mà xoay người rời đi.
Tuy ông ta đã đi, nhưng lệnh cũng đã ban, dù Lý Bân không cam lòng cũng chẳng dám cãi lời Nguyên Anh. Thế nên hắn ta cắn răng, mát đong đầy sát khí nhìn chằm chằm về phía Vương Bảo Nhạc.
“Tiểu tử kia, xem như ngươi may mắn, nhưng lần sau...”
Hắn ta không nói hết câu mà chỉ cười lạnh vài tiếng rồi xoay người rời đi. Những kẻ khác cũng lạnh lùng rời đi.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, theo hắn thấy thì không phải mình may mắn mà là đám người kia may mắn. Nếu không phải Xích Lân xuất hiện thì hắn đã ra tay rồi. Sau khi trải qua trận chiến với con dơi xong, Vương Bảo Nhạc nắm chắc có thể giết chết toàn bộ những kẻ này, sau đó lại làm ra vẻ như lưỡng bại câu thương, như vậy dù tông môn có biết đi chăng nữa thì hắn vẫn có thể tự biện minh để bảo vệ mình.
“Lân sau để ta xem các ngươi có may mắn được như vậy hay không!”
Vương Bảo Nhạc thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn Khổng Đạo, sau đó im lặng chờ đợi.
Mãi cho đến hơn một nén nhang sau, khi vết nứt bên trên ngày càng nhiêu, biển lửa cùng tràn vào phạm vi lớn thì thân thể Khổng Đạo chấn động một cái. Một cỗ khí tức Kết Đan bộc phát ra từ trên người hắn, sau lưng của hắn cũng xuất hiện một con mắt hư ảo nhắm chặt.
Con mắt này không mở ra, sau khi xuất hiện thì duy trì chừng bảy tám giây đã từ từ biến mất, nhưng rõ ràng nó có liên quan tới công pháp của Khổng Đạo. Sau khi con mắt hư ảo kia tan biến thì Khổng Đạo mở hai mắt ra, hai mắt lóe ting quang. Hán lập tức đứng dậy ôm quyền bái lạy Vương Bảo Nhạc.
"filepos0011866097">

Bạn cần đăng nhập để bình luận