Tam Thốn nhân Gian

Chương 451

Chương 451Chương 451
Sư TÔN, CON CÓ MỘT GIẤC MỘNG

Vũ trụ mênh mông, ánh sao lóe sáng, dù là những dải sao sáng, thiên thạch thỉnh thoảng xuất hiện hay những trần ai lơ lửng trong vũ trụ đều nói rõ tất cả mọi thứ ở đây đều vô cùng chân thật.
Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc vừa tỉnh giấc ngơ ngác thấy rõ. Hắn còn chưa kịp lên tiếng, khi lão giả kia quay đầu lại, ánh mắt ôn hòa của ông xuất hiện trước mắt khiên thân thể Vương Bảo Nhạc chấn động. Lúc lão giả dịu giọng lên tiếng, thanh âm như một cơn gió nhẹ thổi qua người Vương Bảo Nhạc, thấm vào tận linh hồn khiến Vương Bảo Nhạc giật mình
ngơ ngác trong giây lát...
Sau đó... vô số ký ức lập tức xuất hiện trong đầu, xua tan ngơ ngác và mộng cảnh khiến hắn như chính thức tỉnh giấc. Hẳn nhớ tên của mình là Vương Bảo Nhạc!
Hắn đến từ Tang Luân tinh, bảy tuổi đã bái nhập Minh Tông, trở thành đệ tử nội môn của Minh Tông, lão giả trước mặt chính là sư tôn của mình, cũng là một trong chín vị đại trưởng lão của Minh Tông hiện tại!
Đạo hiệu là Minh Khôn Tử!
Mà mình lại là đệ tử nhỏ nhẩt dưới gối sư tôn, lần này sư tôn mang theo mình rời khỏi Minh Tinh để đến một ngôi sao sắp chết, vào đó thay mặt thiên đạo Dần Hồn, cân đối sinh tử.
Dần hồn nhập luân hồi là sứ mệnh của Minh Tông, đối với vũ trụ này mà nói thì Minh Tông nắm sức mạnh tử vong trong tay nên đệ tử các đời đều phải nắm giữ cách dẫn dắt linh hồn.
Lần này, hẳn phải đi theo để quan sát toàn bộ quá trình thỉ pháp của sư tôn khiên bản thân hiểu rõ hơn về Minh Pháp.
Tất cả ký ức hiện lên trong đầu, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đầu óc cũng không còn mờ mịt nữa mà hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn vẫn không thể nào quên được mộng cảnh của mình nên sau khi sư tôn lên tiêng hỏi thăm thì Vương Bảo Nhạc vội đứng dậy cúi đầu.
“Sư tôn... Con vừa có một giấc mơ, sau khi tỉnh lại vẫn còn mờ mịt, không thể phân rõ mộng cảnh đó là thật hay hư ảo.”
Vương Bảo Nhạc nao nao lên tiếng. Hắn cảm thấy mình ngủ gật trước mặt sư tôn như thê có khi sẽ bị trách phạt.
Lão giả nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi lắc đầu cười.
‘Giấc mộng đó thế nào?'
‘Hả?”
Phát hiện sư tôn không hề có ý trách phạt mình, Vương Bảo Nhạc thầm thở phào một hơi, sau khi nghĩ ngợi thì hắn hồi tưởng lại nội dung giấc mộng, hai mắt dần sâu lắng như đang hồi ức, hồi lâu sau mới nói.
“Sư tôn, giấc mộng này lạ lắm! Ở trong mộng... Con cũng tên Vương Bảo Nhạc, nhưng không phải ở Minh Tông nữa mà là ở trên một hành tinh tên Trái Đất của rất nhiều năm sau này..."
“Hình như tông môn lớn nhất ở đó tên là Liên bang... Con nhớ, trong mộng con có một lý tưởng là trở thành Tổng thống Liên bang... Đúng rồi, Tổng thống Liên bang cũng giống như Tông chủ của Minh Tông chúng ta vậy!”
Nói tới đây, Vương Bảo Nhạc lại có phần xấu hổ. Hắn cảm thấy lý tưởng
của mình trong mộng có vẻ hơi thiếu tiền đồ.
“Sư tôn, ngài đừng hiểu lầm! Đây không phải con ngày nghĩ gì đêm mơ đó đâu! Giấc mơ của Vương Bảo Nhạc con đời này chính là trở thành người đứng đầu Minh Tông, điều này tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi, Tổng thống Liên bang gì đó chỉ là thứ vứt đi mà thôi!!”
Vương Bảo Nhạc vội vàng vỗ ngực, lớn tiếng chứng minh.
Lão giả chỉ cười như không cười mà nhìn hắn chứ không nói gì.
Nhìn nụ cười của sư tôn, Vương Bảo Nhạc cảm thấy chột dạ nên nói lảng sang chuyện khác.
“Sư tôn ngài thấy có lạ không? Vương Bảo Nhạc con chính là người đẹp trai nhất Minh Tông, kết quả trong mơ con cũng thành người đẹp trai nhất Liên bang đó luôn. Aizz, trong mộng có biết bao nhiêu cô gái đẹp điên
cuồng, si mê, thậm chí là đòi sinh con cho con nữa... đúng là phiền quá đi mất!!”
Vương Bảo Nhạc thở dài.
“Sư tôn, con ở Minh Tông đã chịu đủ cảnh đó rồi, kết quả trong mộng cũng như thê! Ngài nói xem, con phải làm sao bây giờ? Đau đầu quá đi!”
Ban đầu, Vương Bảo Nhạc còn định đánh trống lảng nhưng càng nói càng tự luyến quên mình, sắc mặt của lão giả đứng bên cạnh cũng dần trở thành cổ quái, cuối cùng có vẻ như ông thật sự không nghe nổi nữa nên ho khan một tiếng.
Tiếng ho khan này vang vọng trong đầu Vương Bảo Nhạc, cắt đứt lời của hắn.
“Bảo Nhạc, chúng ta tới rồi!”
Nói đoạn, lão giả vung tay phải lên với vũ trụ trước mặt, vũ trụ trông có vẻ yên bình lúc này lại phát ra tiếng nổ mạnh. Tiếp theo, giống như không
chịu nổi sức mạnh của lão giả, dường như có một đôi tay vô hình xé rách tinh không, tạo thành một vết nứt khổng lồ ngay trước mặt lão giả!
vết nứt này có chiều dài bằng với một hành tinh, mở rộng ra nhìn không thấy điểm cuối, nhìn từ xa trông giống như một vết thương lớn của vũ trụ!!
Một màn này khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình không thôi, hô hấp trở nên dồn dập vô cùng. Hắn không tưởng tượng nổi đây là sức mạnh kiểu gì mới có thể tạo thành hiện tượng kinh thiên động địa như thế.
Phải biết rằng, lão giả chỉ mới vung tay lên thôi, thê mà đã tạo thành một vết nứt đủ để hủy diệt cả một hành tinh thê này rồi!
Nhưng đây vẫn chưa là gì, xuyên qua vết nứt này, Vương Bảo Nhạc có thể thấy rõ ràng bên trong vết nứt này có một thế giới tồn tại. Nói đúng hơn là vết nứt này chỉ có thể xem như một
con đường truyền tống, thế giới trong đó ở cùng thời không với họ, có điều cách nhau rất xa mà thôi.
Trong vũ trụ của vết nứt đó có một hành tinh màu đỏ như phát ra nhiệt độ cực cao, dường như có thể thấy bên trong tồn tại một nền văn minh, có vô số sinh mệnh. Chẳng qua, hiện tại, trong nền văn minh này tràn ngập bi thương và tuyệt vọng, bởi vì hành tinh này đã bị một thiên thạch khổng lồ nện trúng khiên nó chấn động. Mặc dù không bị hủy diệt hoàn toàn nhưng lại tạo thành hạo kiếp bao trùm toàn bộ hành tinh làm cho biết bao sinh mạng trên đó đang chết dần!
Khỉ những sinh mạng ấy chết đi, vong hồn tràn ngập trên hành tinh nọ cũng có một phần lan tỏa ra vũ trụ. Người sống không thể nhìn thấy nhưng người của Minh Tông thì có thể thấy rõ ràng, vô sô lỉnh hồn đang phiêu bạt, rên rỉ ở bên ngoài hành tinh đó và vũ trụ...
cùng lúc đó, ngôi sao này cũng từ màu đỏ sậm biến thành màu xám giống như nó đang dần bước vào thời kỳ tử vong!!
Chuyện này khiên cho tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động lần nữa. Dường như, hắn cảm thấy cảnh tượng này rất quen, trông không khác gì cảnh tượng hắn nhìn thấy trên bức bích họa ở trong mơ.
“Bảo Nhạc, con phải nhớ cho kỹ, trách nhiệm của Minh Tông chính là thay mặt thiên đạo để dẫn lối cho vong hồn khiên chúng đi đến nơi cần phải đến, chứ không phải phiêu bạt trong hư vô...”
“Con phải nhìn cho kỹ...”
Lão giả nói xong thì giơ mái chèo trong tay lên lắc nhẹ một cái. Cũng không biết ông dùng thần thông gì, sau khi mái chèo đó lay động thì vũ trụ bên trong vết nứt kia cùng với vong hồn trên ngôi sao nọ như người chết đuối vớ được cọng rơm, như
nhìn thấy ánh sáng hải đăng giữa đêm đen mịt mờ, tất cả lập tức nhìn về phía lão giả, sau đó gào thét bay tới!!
Vô số vong hồn xuyên qua vết nứt, từ bên khác của vũ trụ bay tới trước con thuyền của lão giả và Vương Bảo Nhạc, tạo thành một dòng sông linh hồn ở đây!
Dòng sông linh hồn vô biên vô hạn, kéo dài dằng dặc, đẩy thuyền nan đi xa...
Lúc này, vết nứt kia cũng từ từ khép lại, ngay khi nó hoàn toàn khép lại, Vương Bảo Nhạc nhìn thấy ngôi sao bên trong vết nứt kia đã hoàn toàn biến thành màu xám.
Vương Bảo Nhạc rúng động nhìn dòng sông linh hồn nọ, sau đó lại nhìn sư tôn của mình. Cũng chính lúc này, thanh âm ôn hòa của sư tôn lại vang vọng bên tai hắn.
“Đây chính là sứ mệnh của Minh
Tông, dẫn lối cho tất cả người chết trong vũ trụ... Bảo Nhạc, con còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau hát hồn dao!”
Vương Bảo Nhạc run lên, há miệng theo bản năng, dùng một loại âm điệu kỳ lạ phát ra thanh âm như nỉ non, vang vọng giữa vũ trụ, xuôi theo dòng sông linh hồn...
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại..."
“Muốn biết người kiếp trước, phải xem kẻ kiếp này...”
“Muốn hay quả lai sinh, nhìn điều đời này đã tạo...”
Sau khi ca dao vang vọng, bên trong dòng sông linh hồn xuất hiện vô số gương mặt, già trẻ, trai gái đều có, bộ dạng của họ có nhân loại, có hung thú, lúc này tất cả đều vây quanh thuyền, an tường và hạnh phúc xuôi theo hồn dao, không còn chút đau khổ nào nữa.
Một đường đi xa, xuôi về phía Minh Tông!
Minh Tông huy hoàng nhất của vô vàn năm tháng trước!
Nhìn từ phía xa, dòng sông linh hồn vô tận, thuyền nan mờ ảo, trên thuyền có hai người một già một trẻ, nhưng nay thân ảnh của lão giả kia có phần mơ hồ, chỉ có thân ảnh của Vương Bảo Nhạc là rõ ràng hơn mà thôi.
"filepos0009998051">

Bạn cần đăng nhập để bình luận