Tam Thốn nhân Gian

Chương 766

Chương 766Chương 766
CHƯỞNG THIÊN HÌNH TIÊN TÔNG
Từ xa nhìn lại, một nửa Chưởng Thiên Tinh có màu xanh thẳm, một nửa có màu vàng đất. Màu xanh là đại dương, màu vàng là lục địa, sinh cơ mạnh mẽ phát ra từ hành tinh này đại biểu cho Tinh Nguyên của nó dồi dào đến mức kinh người.
Tuy rằng không lớn bằng chủ tinh Thần Mục nhưng sự tồn tại của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông khiến cho ánh sáng của hành tinh này hoàn toàn trấn áp chủ tinh mà hoàng tộc đang cư trú, làm chúa tể cả ván minh Thần Mục cùng Tử Kim Tinh và Vạn Hòa Tinh.
Hơn nữa, trên ngôi sao này còn có trận pháp với uy lực khủng bố, bao quanh cả
ngôi sao, kết hợp với bảy vệ tinh ở xung quanh, hình thành đại trận có thể đối kháng với Hành Tinh cảnh.
Lại có lão tổ Hành Tinh của Hình Tiên Tông tự mình tọa trấn, sự tồn tại của hắn vừa như một vầng mặt trời rực rỡ, chiếu sáng cả hành tinh, vừa giống như một vị thần được bát phương cúng bái.
Vậy nên bình thường có rất nhiều tu sĩ lui tới Chưởng Thiên Tinh này, dù là những tông môn hùng mạnh với hàng trám nghìn đệ tử hay những thế lực phụ thuộc của nó đều khiến Chưởng Thiên Tinh vô cùng náo nhiệt.
Chỉ riêng sân bay đã phải xây tới hơn ngàn cái, địa điểm lịch luyện của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông cũng nhiều không kém. Khi Vương Bảo Nhạc đến đây, đứng từ xa hắn đã nhìn thấy ánh sáng trận pháp rực rỡ như càu vồng, cũng cảm nhận được uy áp trùng trùng khiến tâm thần kẻ khác chấn động phát ra từ trận pháp.
Trận pháp này... rất mạnh!
Sau khi quan sát những vệ tinh xung quanh Chưởng Thiên Tinh, cảm nhận sức mạnh của trận pháp, Vương Bảo Nhạc đè nén những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng xuống, tuân theo quy tắc của Chưởng Thiên Tinh để đi đến không phận được chỉ định.
Không phải chỗ nào trên Chưởng Thiên Tinh cũng có thể đi vào, trận pháp chỉ có ba lối vào. Tất cả các tu sĩ và chiến hạm đi vào đây đều phải đáng ký thân phận rồi đi vào theo chỉ định, nếu như đẳng cấp thân phận thấp, sau khi vào Chưởng Thiên Tinh tuyệt đối không được bước vào những khu vực bị cấm, kẻ vi phạm sẽ bị trận pháp Chưởng Thiên Tinh giết chểt ngay lập tức.
Vừa cảm nhận uy áp của trận pháp vừa thận trọng di chuyển, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng đến gần Chưởng Thiên Tinh. Hắn lấy thẻ ngọc thân phận ra dưới ánh mắt lạnh lùng của các hộ vệ Chưởng Thiên Tinh, vì nằm trong danh sách được mời
nên Vương Bảo Nhạc cũng thuận lợi qua cửa. Nhưng hắn chỉ có thể đển một số địa điểm giới hạn, lộ trình cũng đã được chỉ định trước.
Vương Bảo Nhạc không mấy lo lắng về chuyện này. Sau khi bước vào cửa trận pháp, tiếp xúc với Chưởng Thiên Tinh ở khoảng cách gàn, hắn không chỉ cảm nhận được sinh cơ khủng bố kia mà còn phát hiện ra linh khí ở đây rất dồi dào, vô cùng khoa trương.
Tuy rằng cảm ứng của bản thân không thể bao phủ cả ngôi sao, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng phát hiện ra trên Chưởng Thiên Tinh này có rất nhiêu khu vực sở hữu linh khí nồng đậm, thậm chí còn dày đặc đến mức biến thái.
Những khu vực này... đều là sơn môn của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
Tổng cộng có bảy lối vào, mỗi một cửa vào đều vô cùng xa hoa, nằm ngay giữa hai ngọn núi đôi cao vút tận trời do linh quặng
nguyên thủy tạo nên.
Có lối vào sừng sững trên mặt biển, có lối vào được xây dựng trên đỉnh núi, cũng có lối vào như lưỡi kiếm chọc thẳng lên trời giữa sa mạc, khí thế cao ngút, chấn động tứ phương.
Bên trong cánh cửa vẫn còn càn khôn.
“Theo như những gì Đức Khôn Tử nói, nhìn bề ngoài Chưởng Thiên Hình Tiên Tông nằm trên Chưởng Thiên Tinh, nhưng thực ra nó lại nằm trong một không gian riêng biệt...”
Vương Bảo Nhạc lơ lửng trên biển, nhìn núi đôi rẽ nước biển, sừng sững như kiếm đâm thằng lên trời xanh kia, hắn hít sâu một hơi toan bước vào trong.
Nhưng đúng lúc này, bầu trời xanh phía sau hắn đột nhiên có mây đen cuồn cuộn, tiếng nổ 'âm 'âm truyền khắp bốn phương tám hướng, một phần của gương mặt khổng lồ lộ ra khỏi các tâng mây.
Cho dù chỉ là một góc, nhưng khí thế của nó lại giáng kín bầu trời khiến đại dương dậy sóng, nước biển giống như những con rắn cỏ đang trong cơn kinh hoàng, vội vàng tản ra xung quanh. Uy áp đó khiến Vương Bảo Nhạc hít thở dồn dập, tâm thần dao động, trong sự chấn động không thể khống chế, cơ thể của hắn tự động lùi lại.
Mà ngay khi hắn lùi về sau, gương mặt ẩn trong đám mây kia cũng lộ ra hơn phân nửa, có thể nhìn ra đó là một gương mặt người rất lạnh lùng, thậm chí còn chẳng giống tu sĩ mà như được tạo thành từ sắt thép, không những đen sì mà trên gương mặt đó còn có rất nhiều phù văn lấp lóe chuyển động.
“Đây là...”
Nhìn thấy gương mặt quái dị này, trong dẫu của Vương Bảo Nhạc lập tức hiện lên một đáp án, nhưng đáp án này vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng thì gương mặt trên bầu trời kia đã nhanh chóng thu nhỏ lại trong quầng sáng. Sau khi đã thu nhỏ hoàn toàn,
nó lại biển thành một bộ áo giáp và thân ảnh một người mặc áo giáp.
Mái tóc đen bay phấp phới, gương mặt như ngọc điêu, dáng người yểu điệu quyến rũ, đây là một cô gái mà từ dáng người đến gương mặt đều khiến cho kẻ khác phải ngoái lại nhìn.
Trên gương mặt hoàn mỹ kia không có một biểu cảm nào, đến cả ánh mắt cũng lạnh lùng như sương giá. Cô mặc áo giáp màu đen, giáng xuống từ trên trời, lướt vụt qua Vương Bảo Nhạc, đi thẳng vào cánh cửa giữa núi đôi, sau đó biến mất trong dao động không gian.
Từ dẫu đến cuối, cô không hề nhìn Vương Bảo Nhạc một lần nào, dường như trong mát cô, Vương Bảo Nhạc hoàn toàn không tồn tại vậy.
“Linh Tiên! Còn cả... Pháp Hạm!!”
Vương Bảo Nhạc hít một hơi thật sâu, khí tức của đối phương vượt xa quân đoàn
trưởng Mặc Long, yếu hơn Hành Tinh cảnh. Dựa vào đây để phán đoán thì chỉ có một mình Linh Tiên mà thôi.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng nhận ra thân ảnh khổng Lô hóa thành áo giáp kia là tồn tại tương tự như thần binh trong văn minh Thần Mục. Theo truyền thuyết thì chỉ có phương pháp luyện khí chỉ cao do hoàng tộc và ba đại thượng tông nắm giữ mới chế tạo ra được - Pháp Hạm.
Tu sĩ bình thường không thể khống chế được nó, chỉ có Linh Tiên mới có tư cách này.
“Sản phẩm luyện khí hàng đầu của văn minh Thần Mục...”
Sâu trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ khao khát mãnh liệt. Trước đây, hắn chỉ được nghe nói về Pháp Hạm, đây là Lân đầu tiên nhìn thấy, trong lòng chấn động cực mạnh. Tuy rằng xét về mặt khí thế, Pháp Hạm không bằng Minh Khí của hắn nhưng hơn hẳn thanh chủy thủ của Tổng
thống Liên bang. Xét ở một góc độ nào đó, nó cũng không thua kém thần binh bên tay phải của hắn là mấy.
“Thực lực của Linh Tiên có và không có Pháp Hạm chênh nhau cực lớn!”
Trong khi suy nghĩ, Vương Bảo Nhạc đột nhiên nghĩ tới Đế Khải của mình.
“Nểu như có thể nắm được phương pháp luyện chế Pháp Hạm, liệu có thể dùng được trên Đế Khải không nhỉ...”
Nghĩ đến đây, Vương Bảo Nhạc lại càng khát khao hơn. Nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới điều này, vì thế hắn bèn hít sâu một hơi, tạm gác những suy nghĩ này qua một bên, xông thẳng đển cánh cửa giữa núi đôi.
Khu vực ở giữa hai ngọn núi đôi nhìn như trống trải, nhưng khi đển gần, Vương Bảo Nhạc cảm thấy như mình đã đi vào một mặt nước vậy, cả người hắn bị dung hòa vào trong những gợn sóng dao động, biến mất tăm.
Dường như thời gian đã dừng lại ngay ở giây phút này. Sau khi vào trong mặt nước, cơ thể Vương Bảo Nhạc lập tức mất đi khả năng hành động, cùng lúc đó lại có một ý thức mênh mông lạnh lẽo bao phủ xuống, quét tới quét lui trên người hắn, giống như đang xác nhận thân phận và kiểm tra tất cả mọi thứ của hắn.
Đây là một trạm kiểm tra, cũng là đợt kiểm tra cuối cùng xem thân phận Long Nam Tử của Vương Bảo Nhạc có thể thành lập được hay không, khi đến đây hắn đã tìm hiểu sơ qua mọi thứ ở chỗ Đức Khôn Tử, hắn tin rằng thuật pháp Bản Nguyên của mình có thể vượt qua ải này.
Thực tế cũng đúng như vậy, thần thông do đại sư huynh Trần Thanh Tử của hắn sáng tạo ra tuyệt đối không phải thứ mà một tông môn Hành Tinh của ván minh Thần Mục có thể phát hiện ra được. Mặc cho ý thức này thám dò thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là tất cả đều bình thường, không tìm ra bất cứ sơ hở nào. Khoảng bảy tám
giây sau, cơ thể của Vương Bảo Nhạc bị một nguồn lực nhu hòa đẩy về trước, thoát khỏi trạng thái giống như bị phong ấn kia. Khi xuất hiện lại thì Vương Bảo Nhạc đã ở trong Chưởng Hình Thiên Tiên Tông thật sự.
Bầu trời xanh thẳm, bạch hạc tung bay, tiên khí lượn lờ, trên bầu trời có dải ngân hà tựa như cầu vồng, còn có cả hoa thơm cỏ lạ khắp bốn phương. Giữa các linh điên là những ngọn núi mây với mù lượn quanh, trong trời đất là những thân ảnh có cười nói, có kiêu cáng, cũng có vội vàng...
Thỉnh thoảng còn có tiếng gào rú của tường thú, cùng với ngân long đang lộn vòng đôi lúc lại để lộ cái đầu to lớn của mình ra khỏi ngân hà trên bầu trời, tất cả mọi thứ khiển cho đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại.
Mà chỗ Vương Bảo Nhạc đang đứng hiện giờ là tế đàn cổ xưa trên một đỉnh núi, được những cột trụ phù văn sừng sững vây quanh, khí thế khoáng đạt. Khi hắn đang
phóng mắt nhìn trời đất đằng xa thì lại có một cô gái mặc cung trang đi ra từ mây mù trên bầu trời.
Tu vi của cô gái này chỉ là Nguyên Anh, tuy mặc cung trang nhưng tướng mạo quá đỗi bình thường, xương gò má lại khá cao, đặc biệt là ở khóe miệng còn có một nốt ruồi mỹ nhân to như móng tay út.
Nhưng tướng mạo và tu vi như thế không hề khiến vẻ cao cao tại thượng trên mặt cô ta giảm đi chút nào. Lúc này, cô ta đã đi tới bên trên tế đàn, đứng yên tại đó, lạnh lùng nói.
“Long Nam Tử, theo ta đi bái kiến lão tổ.”
"filepos0016415853">

Bạn cần đăng nhập để bình luận