Tam Thốn nhân Gian

Chương 665

Chương 665Chương 665
GIẾT CHẾT
Loại thận trọng này chỉ làm tốc độ đuổi theo của Du Nhiên Đạo Nhân chậm lại, khiến nỗi ấm ức của ông ta từ lúc ở trong chiến hạm lại xuất hiện lần nữa. Rõ ràng tu vi của ông ta hơn hẳn Vương Bảo Nhạc, nhưng Vương Bảo Nhạc lại giống như một con cá chạch trơn trượt, dù làm kiểu gì cũng không thể bát được.
Nhất là khi nãy Vương Bảo Nhạc suýt chút nữa đã bị ông ta đánh chết, may mán tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy sau đó cũng bị dư âm làm trọng thương, nhưng lại không hôn mê. Thậm chí, lúc bỏ chạy Vương Bảo Nhạc còn liên tục ném ra vô số quả càu sấm sét khiến cho vô số cấm chế ở phần thân kiếm này bị kích hoạt, tạo thành hỗn loạn mạnh hơn nữa, khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân có tu vi Thông Thần cũng không thể không cẩn thận hơn.
‘Vương Bảo Nhạc!!
Du Nhiên Đạo Nhân lửa giận ngập trời, trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Rõ ràng ông ta không thể rời khỏi chiến hạm quá lâu, trong chiến hạm Tử Đạo có quá nhiều chuyện càn ông ta giải quyết, một khi kéo dài ở nơi này quá lâu sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với việc sửa đổi kể hoạch về sau.
Thế nên, trong lúc lo lắng, trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân nhanh chóng ánh lên vẻ quyết đoán.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc đang bỏ chạy ở phía trước cũng dần cảm thấy ý thức trở nên mơ hồ. Nếu không phải Thanh Liên trong cơ thể hắn đang liêu chết bộc phát để giúp vết thương liên tục trở nên nghiêm trọng của hắn giữ vững tốc độ khôi phục thì dù không chết hắn cũng phải hôn mê.
Dù là vậy đi nữa thì Vương Bảo Nhạc lúc này cũng đã là dầu hết đèn tắt, dựa vào ý chí sống còn nên mới có thể kiên trì được trong lúc bị đuổi giết thế này.
Vương Bảo Nhạc ở trạng thái này đã không còn cảm giác phương hướng nữa, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một hướng, duy nhất một suy nghĩ, ấy chính là phải tìm được Phi Tiên Đài để rời đi.
Chỉ là chênh lệch tu vi cùng vết thương nghiêm trọng khiến suy nghĩ này dần trở nên xa xỉ. Nếu không có Du Nhiên Đạo Nhân đuổi theo thì có lẽ sẽ đỡ hơn phần nào. Nhưng trong lúc Vương Bảo Nhạc lảo đảo chạy chưa tới một nén nhang thì sau lưng hắn lại nổ vang.
Du Nhiên Đạo Nhân cũng không tiếc tiêu hao một phần sinh mệnh, cưỡng chế xuyên qua vô số cấm chế đã khởi động, ông ta lao tới như một tia chớp, khí thế cuồn cuộn. So với ông ta thì Vương Bảo Nhạc chỉ giống như cát bụi, một khi va chạm nhất định sẽ tan xương nát thịt.
Mát thấy nguy cơ lại ập tới, Vương Bảo Nhạc cười thảm một tiếng, nhưng trong mát không hề có vẻ tuyệt vọng, càng không có bất kỳ suy nghĩ lùi bước nào. Dù Đế
Khải đã bị hủy, dù chị đẹp cũng hôn mê, nhưng Vương Bảo Nhạc biết rõ mình vẫn còn một tuyệt chiêu.
Chẳng qua hắn cũng không biết phải thi triển tuyệt chiêu này như thế nào, ngay cả nguy cơ sinh tử như ở trong hang động lúc trước cũng không thể đánh thức nó, nên khả năng duy nhất chính là cần có nguy cơ sinh tử mạnh hơn mới có thể làm nó bộc phát.
Nếu đổi lại là lúc khác, Vương Bảo Nhạc đương nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy, nhưng hiện tại mình đang cửu tử nhất sinh thì cần gì phải sợ nữa.
Nghĩ vậy, trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ tàn nhẫn và quyết đoán. Ngay khi Du Nhiên Đạo Nhân lao đến thì hắn chợt xoay người lại, đối diện với Du Nhiên Đạo Nhân. Đồng thời, hai tay của Vương Bảo Nhạc cũng liên tục bấm niệm pháp quyết, ấn mạnh một cái về phía đan điền của mình, lòng thầm gào to.
Phệ chủng!
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc toàn lực thúc giục phệ chủng của mình vận chuyển thì Du Nhiên Đạo Nhân cũng đã 'âm 'âm lao tới. ông ta giơ tay phải lên, một ngọn núi do khói đen tạo thành cũng đè mạnh v'ê phía Vương Bảo Nhạc.
“Chết đi!”
Lực trấn áp này vô cùng cường hãn, giống như có thể ảnh hưởng tới thiên địa, làm non sông rung chuyển, khi nó áp xuống thì hư vô xung quanh dường như cũng không chịu nổi mà xuất hiện gợn sóng vỡ vụn. Nhưng ngay khi nó đánh về phía Vương Bảo Nhạc thì phệ chủng trong cơ thể hắn đột nhiên bùng nổ, tạo thành lực hút khổng lồ, khiến cho thân thể Vương Bảo Nhạc như hóa thành một lỗ đen.
Lỗ đen này và lực hút vừa ra thì lập tức tạo thành một dòng xoáy, chỉ nháy mắt đã 'âm 'âm vận chuyển. Đồng thời, nó cũng làm ngọn núi khói đen đang đập tới rung chuyển như sắp sửa bị nuốt chửng.
Mà chênh lệch kích thước cũng tạo thành cảm giác quỷ dị như rán nuốt voi vậy.
“Ta đã phát hiện cơ thể ngươi có điều quỷ dị từ lâu rồi, muốn hấp thu pháp lực của ta ư? Được, ta sẽ để ngươi hút cho đủ!”
Trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân lóe lên tia sáng tàn nhẫn, tu vi vận chuyển, khí thế như dời non lấp biển chợt bộc phát ra còn mãnh liệt hơn.
Sóng xung kích cuồng bạo đánh lên người Vương Bảo Nhạc khiến thân thể của hắn chấn động mãnh liệt. Phệ chủng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển để hút hơn phân nửa phần sức mạnh hủy diệt đến từ ngọn núi khói đen khủng bố toan ảnh hưởng tới thân thể của Vương Bảo Nhạc. Mặc dù đã hút hơn phân nửa, nhưng vẫn có một phần nhỏ lan ra khu vực khác trên người Vương Bảo Nhạc.
Từng vết nứt mắt thường có thể thấy được nháy mắt đã xuất hiện trên thân thể Vương Bảo Nhạc, thậm chí có một vài đoạn
xương cốt lập tức nứt vỡ. Cơn đau đớn dữ dội này cũng chẳng khiến Vương Bảo Nhạc quan tâm được nữa, bởi vì đau đớn cách mấy cũng không sánh bằng đau đớn như bị xé toạc cơ thể khi nuốt một quả bom Phản Linh trong lúc phệ chủng hấp thu điên cuồng này.
“Hút đi, chẳng phải ngươi thích hút à, hút tiếp cho ta!!”
Gương mặt của Du Nhiên Đạo Nhân trở nên vặn vẹo, trong mắt lộ ra vẻ khát máu tàn nhẫn.
Vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng đau đớn, trong cảm giác cơ thể có thể nổ tung, hình thần câu diệt bất cứ lúc nào này, Vương Bảo Nhạc cảm nhận được huyết nhục của mình như hóa thành sương mù, trở nên vặn vẹo trước sự ảnh hưởng của cỗ sức mạnh như gió lốc kia. Hắn như sắp sửa bị tiêu diệt, trong lúc Vương Bảo Nhạc gặp phải nguy cơ sinh tử, chị đẹp cũng bị kích thích làm cho thức tỉnh. Sau khi phát hiện
mọi thứ, cô lập tức hét to trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi điên rồi à, ngươi muốn làm gì thế!!”
“Phệ chủng... Nổ!!”
Vương Bảo Nhạc không điên, lúc mở miệng thốt ra những lời này, hắn cũng đã lấy mặt nạ mà chị đẹp gửi thân trong lồng ngực ra, muốn ném nó đi thật xa để tránh trung tâm tự nổ của phệ chủng. Như vậy, dù mình có thần hình câu diệt đi nữa thì chị đẹp vẫn còn khả năng tồn tại.
Chị đẹp lo lắng vô cùng, nhưng lại khó mà ngán cản, mắt thấy phệ chủng trong cơ thể Vương Bảo Nhạc trở nên không yên sau khi hắn lên tiếng, thậm chí Thanh Liên cũng sắp bị hủy và tự nổ cùng phệ loại. Du Nhiên Đạo Nhân bên kia rõ ràng cũng nhận ra điêu này nên khí thế lại bộc phát mạnh hơn, đã chuẩn bị trấn áp qua đó... Nhưng vỏ kiếm bản mệnh vẫn luôn im lìm,
không bị Vương Bảo Nhạc điêu khiển sau khi luyện chế thành Pháp Binh cấp bảy trong cơ thể hắn đột nhiên rung lên. Giống như đã nhận ra nguy cơ sống còn, trong lúc rung động lại có một sợi tơ đen vươn ra.
Tơ đen này đúng là một trong mấy trăm sợi cấm chế mà vỏ kiếm bản mệnh của Vương Bảo Nhạc hấp thu vào khi được hắn luyện chế ở Thương Mang Đạo Tinh.
Sợi tơ đen này vừa lan ra thì đã xông thẳng về phía phệ chủng của Vương Bảo Nhạc, chỉ trong nháy mắt đã dung nhập toàn bộ sức mạnh hủy diệt mà phệ chủng hấp thu được, khiến cho bản thân sợi tơ đen kia lóe sáng. Nó bay vọt ra khỏi thân thể của Vương Bảo Nhạc, xuất hiện ở giữa hắn và Du Nhiên Đạo Nhân.
Biến hóa bất ngờ này nằm ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Du Nhiên Đạo Nhân giây trước hãy còn chiếm ưu thế, nhưng nháy mắt tiếp theo, ngay khi nhìn thấy sợi tơ đen này, cảm nhận được dao động đáng
sợ phát ra từ trong đó thì ông ta lập tức biến sắc. Phản ứng đầu tiên của Du Nhiên Đạo Nhân chính là nhanh chóng lùi về sau, thậm chí còn không tiếc thuẫn di.
Nhưng vẫn muộn một bước... Vương Bảo Nhạc phun máu tươi điên cuồng, cảm nhận được vỏ kiếm bản mệnh của mình cuối cùng cũng bị rung chuyển. Hắn thở dốc, gian nan giơ tay phải lên, rống một tiếng về phía Du Nhiên Đạo Nhân đang thuấn di rút lui.
“Chém!”
Tay phải hạ xuống, ngay khi hắn thốt ra chữ đó thì bâu trời trong thân kiếm rung chuyển. Vô số cấm chế vỡ nát, toàn bộ cổ kiếm đồng xanh đều rung lên. sợi tơ đen kia như bỏ qua tất cả các phòng ngự, bỏ qua tất cả tồn tại, có thể chém thiên địa vạn vật, chỉ trong nháy mắt đã quét ngang. Nơi nó đi qua, hư vô vỡ nát, Du Nhiên Đạo Nhân hoảng sợ thuấn di. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt của Du Nhiên Đạo Nhân đột
nhiên biến sắc, thân thể vốn đang thuấn di bỗng khựng lại.
Điểm này diễn ra quá nhanh nên không ai phát hiện ra, Vương Bảo Nhạc cũng thế, chị đẹp cũng vậy, cả hai đều không hề nhận ra. Chỉ trong nháy mắt, sợi tơ đen kia đã bắn tới, đâm xuyên qua thân thể Du Nhiên Đạo Nhân.
Một tiếng hét thảm vừa xuất hiện đã lập tức ngưng bặt. Thân thề Du Nhiên Đạo Nhân bị chém thành hai nửa, máu tươi phun ào ào. Sau khi hai nửa thi thể của Du Nhiên Đạo Nhân rơi xuống, Vương Bảo Nhạc cũng phun máu lần nữa, cuối cùng cũng nhịn không được mà ngã xuống.
Ngay khi Vương Bảo Nhạc ngã xuống thì chị đẹp cũng huyễn hóa ra thân thể với sắc mặt tái nhợt và mơ hồ. Cô ôm lấy Vương Bảo Nhạc, trong mắt đày vẻ đau xót, đồng thời cô cũng thầm thở phào một hơi.
Nhưng sau khi nhìn về phía thi thể của Du Nhiên Đạo Nhân, chú ý thấy trong vểt thương của ông ta lại có một vài ánh sao hư ảo tỏa ra thì cô đột nhiên biển sắc.
“Chủng Tinh Đạo?!”
Thân thể của chị đẹp run rẩy, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ. Cô lập tức ôm lấy Vương Bảo Nhạc đã hôn mê chạy đi thật nhanh, không dám chần chừ nữa. Cô cũng không đi về phía Thương Mang Đạo Cung ở khu vực chuôi kiếm, mà là... Phi Tiên Đài mà Vương Bảo Nhạc vốn muốn tới.
"filepos0014302862">

Bạn cần đăng nhập để bình luận