Tam Thốn nhân Gian

Chương 555

Chương 555Chương 555
MA KHẢI GIẾT CHÓC
íír* òn sáu ngày nữa, phải nhanh V lên mới được!”
Sau khi vào trong biển lửa, Vương Bảo Nhạc tính đi tính lại, biết rõ thời gian còn lại không nhiêu lắm. Mà đợt thí luyện vào sáu ngày sau lại vô cùng quan trọng, liên quan đến việc kết minh của Liên bang và bách tử Liên bang, thậm chí nếu tính xa hơn thì liên quan đến việc chiến tranh giữa hai bên có diễn ra hay không.
Thực tế, mấy lão cáo già của Liên bang đã mô phỏng về chiến tranh giữa Liên bang và Thương Mang Đạo Cung từ lâu rồi. Cuối cùng cho ra kết luận, mặc dù Liên bang sẽ thất bại, nhưng nếu có thể kéo dài thời gian của trận chiến này, cứ mỗi khi kéo ra được mười năm thì hy vọng chiến thắng
của Liên bang sẽ cao thêm một chút.
Thậm chí, khi kéo dài đến một trình độ nào đó thì có lẽ trận chiến này không thể nào đánh được nữa, dù sao thì tất cả hành vi xâm lấn đều phải trả một cái giá rất đắt. Nếu như cái giá phải trả quá lớn, cho dù khi đó Phùng Thu Nhiên đã yếu thế thì vẫn sẽ có cơ hội phản đối, từ đó giành lại thế chủ đạo.
Những suy nghĩ này, có cái là Lý Hành Văn đã âm thầm nói cho Vương Bảo Nhạc nghe trước khi tới Thương Mang Đạo Cung, có cái thì do hắn tự mình phân tích ra. Lúc này, đủ loại suy nghĩ lướt nhanh qua trong đầu, hắn thì lại tiếp tục di chuyển trong biển lửa.
Trong quá trình đi tới này, hình thoi do Đế Khải hóa thành trên ngực trái của Vương Bảo Nhạc lại phát sáng. Sau đó, nó phóng thích ra khiến cho kinh mạch trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc chấn động, dùng linh khí nối dài, lan ra từ trong cơ thể của hắn, chẳng mấy chốc đã tạo thành một hình
dáng cơ thể con người to lớn ở bên ngoài cơ thể hắn.
Hình dáng này hoàn toàn do linh khí nối kinh mạch tạo thành, thoạt nhìn vẫn còn mờ ảo, thậm chí khi đứng giữa biển lửa này, nếu không nhìn kĩ thì khó mà nhận ra được.
Sau khi làm xong những điêu này, trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang. Theo Đế Khải tầng thứ nhất vận chuyển và biến ảo, một cảm giác lực lượng đã xuất hiện bên ngoài cơ thể của Vương Bảo Nhạc, giống như hắn đã mặc một bộ khôi giáp chắc chắn, không gì phá nổi khiến cho hán có một loại ảo giác như có thể bóp nát tất cả sinh mệnh.
“Tiếp theo chính là tìm đám hung thú có thể giết được, dùng Chúc Đoạt chi pháp để giết nó, sau đó hấp thu tinh khí thần, biến nó trở thành năng lượng tích lũy cho Chúc Đoạt Đế Khải của mình!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, giơ tay phải lên thả con lừa ra khỏi túi trữ vật.
“Cút Đi, tìm kiếm toàn bộ sinh mệnh ngoại trừ tu sĩ ở trong biển lửa này cho tao!”
Con lừa vừa xuất hiện, còn chưa kịp nhìn quanh thì trong đầu đã nghe thấy giọng của Vương Bảo Nhạc. Dường như do sự tồn tại của Đế Khải nên thanh âm của hắn trở nên chấn động ong ong, ẩn chứa uy nghiêm khiến con lừa phải giật mình, sau khi thấy rõ Vương Bảo Nhạc ở trước mặt thì nó lập tức mở to hai mắt.
Người ngoài không nhìn rõ Đế Khải còn mờ ảo này, nhưng con lừa lúc này đang ở sát bên cạnh, mặt khác, bản thân nó cũng có điểm đặc thù nên nó chẳng những thấy rõ mà còn theo bản năng cảm nhận được một loại dao động rất đáng sợ, khiến tâm thân của nó chấn động phát ra từ trên Đế Khải của Vương Bảo Nhạc.
Tuy dao động này rất yếu, lại được ẩn giấu rất sâu, nhưng nó vẫn có thể phát hiện ra được. Vậy nên, con lừa lập tức giật mình, vội vàng gật đàu trong ánh nhìn của Vương Bảo Nhạc. Nó vội vàng tìm kiếm xung quanh chẳng dám chần chừ, thậm
chí còn khụt khịt mũi, dù đang ở trong biển lửa nhưng dường như nó vẫn có thể đánh hơi ra được, hai mắt nhanh chóng sáng rực lên, lướt thẳng về phía trước.
Con lừa dùng tốc độ cực nhanh, Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì mừng rỡ, thầm nghĩ chẳng lẽ con lừa này có gen họ nhà cầy ư, hay là cha hoặc mẹ của nó có một bên là chó, không thì sao nó lại thích vẫy đuôi và thính mũi như thế cơ chứ.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc sinh lòng tò mò với song thân của con lừa thì nó đã dẫn hắn đi tới bên cạnh một ngọn núi nhỏ trong biển lửa. Gần như vừa mới tới gần thì trong ngọn núi nhỏ đó lập tức phát ra một tiếng gầm lớn, chỉ trong nháy mắt đã có ba con Hỏa Liệt thú bơi xộc ra, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Không đợi con lừa đuổi theo thì hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc đã lóe lên, thân thể bùng nổ tốc độ tạo thành gợn sóng giữa biển lửa, lao thẳng tới chỗ ba con Hỏa Liệt thú kia. Mặc cho chúng nó giãy giụa và bỏ
chạy kiểu gì cũng không thể thoát được, chỉ trong nháy mắt đã bị Vương Bảo Nhạc đuổi kịp, hắn giơ tay phải lên chộp về phía ba con Hỏa Liệt thú này
Tốc độ quá nhanh, chỉ trong nháy mắt thì tay của Vương Bảo Nhạc đã tóm lấy một con Hỏa Liệt thú, trong lòng mặc niệm hai chữ Chúc Đoạt!
Gàn như ngay khi Vương Bảo Nhạc mặc niệm hai chữ này thì một dải huyết quang lập tức tràn ra từ trên người hắn, chớp mắt đã ngưng tụ lại ở tay phải của hắn, bao phủ lấy con Hỏa Liệt thú kia.
Ngay lập tức, thân thể của con Hỏa Liệt thú này chấn động dữ dội. Nó run rẩy muốn gào to nhưng chỉ trong quá trình há miệng thì thân thể của nó đã nhanh chóng khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cuối cùng, dù nó há miệng ra được nhưng chẳng còn sức để phát ra bất kỳ âm thanh nào, máu thịt toàn thân nháy mắt đã mục ruỗng, ngay cả linh hồn và tất cả mọi thứ
đều hóa thành một phần của huyết quang.
Luồng huyết quang này mang đến cho người ta cảm giác tham lam, nhanh chóng lan đến chỗ hai con Hỏa Liệt thú còn lại.
Rõ ràng hai con Hỏa Liệt thú còn lại đã bị dọa sợ, cố gắng bỏ chạy nhưng lại không thể thoát khỏi huyết quang. Chẳng mấy chốc chúng nó đã bị huyết quang bao trùm, khi huyết quang quay về cơ thể Vương Bảo Nhạc thì con lừa run rẩy phát hiện, hai con Hỏa Liệt thú kia chỉ còn sót lại mỗi một bộ lông xỉn màu...
Luồng huyết quang kia lúc này lại hòa vào Đế Khải ở bên ngoài cơ thể Vương Bảo Nhạc khiến cho Đế Khải vốn hơi mờ ảo này nháy mắt xuất hiện từng đường tơ máu, thoạt nhìn cũng không còn mờ ảo nữa mà được những đường tơ máu kia tô điểm, trông vô cùng quỷ dị.
“Tiếp tục đi!”
Vương Bảo Nhạc nhắm mát lại, thử sau khi thử cảm thụ Chúc Đoạt Đế Khải của mình
thì lại truyền âm cho con lừa.
Con lừa cảm thấy dường như thanh âm này còn đáng sợ hơn cả lúc trước, nó vội gật đầu, giống như sợ mình không tìm đủ Hỏa Liệt thú thì Vương Bảo Nhạc sẽ nuốt chửng mình vậy. Con lừa như phát điên, hai mắt đỏ ngầu, mũi đánh hơi đến mức sắp sửa nổ tung ra, nhanh chóng tìm kiếm Hỏa Liệt thú.
Cứ như thế, ngày nối ngày, quá trình giết chóc của Vương Bảo Nhạc được tiến hành liên tục. Theo tất cả Hỏa Liệt thú bị hắn dùng Chúc Đoạt chi pháp giết chết, Đế Khải của hắn cũng ngày càng đỏ sậm hơn, đồng thời bởi vì Chúc Đoạt quá bá đạo nên dù không phải con Hỏa Liệt thú nào cũng có thú hạch nhưng Vương Bảo Nhạc cũng bất chấp mọi thứ. Bởi vì Chúc Đoạt chi pháp nuốt chửng toàn bộ tinh khí thần nên dù có thú hạch thì nó cũng sẽ biến thành hư ảo mà thôi.
Theo giết chóc, Đế Khải của hắn ngày càng đỏ hơn, cũng dăn phát ra khí tức vô cùng khủng bố. Khí tức nàv đươc hình thành do
giết quá nhiều Hỏa Liệt thú nên được tăng thêm phần nào trong biển lửa khiến cho tốc độ hay chiến lực mà Vương Bảo Nhạc bộc phát ở trong biển lửa này đều được tăng mạnh.
Đến cuối cùng, con lừa cũng run như cầy sấy, bởi vì càng về sau thì Vương Bảo Nhạc lại càng ít nói hơn, sát khí và cảm giác điên cuồng trên người hắn khiến cho con lừa cảm thấy xa lạ. Nếu không phải trong linh hồn vẫn còn liên hệ thì nó cảm thấy mình nhất định phải đổi ông cha khác là hơn.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc liên tục tiến hành giết chóc để tu luyện Chúc Đoạt Đế Khải, thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là đến lúc thí luyện diễn ra. Trong mấy ngày này, toàn bộ Thương Mang Đạo Cung đều đang bàn tán về chuyện thí luyện khiến cho nơi này náo nhiệt hơn hẳn khi xưa. Không ít đệ tử ở các đảo ngoài đều quay về đảo chính, nhất là có một số đệ tử thường xuyên đến phường thị giao dịch.
Rõ ràng, trong mấy ngày này, danh sách ứng cử viên và các suất thắng giải trong thí luyện này truyền ra khiến cho những người biết mình có thể tham gia thí luyện đều bắt đầu chuẩn bị thật kĩ. Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo cũng vậy, chằng qua, dù bách tử Liên bang biết rõ tầm quan trọng của việc này và dốc sức tìm kiếm manh mối, nhưng cuối cùng vẫn có phần khó khăn, chẳng lấy được bao nhiêu tin tức hữu dụng.
Thời gian hai ngày nhanh chóng trôi qua, đến đêm trước khi thí luyện diễn ra, trong một khu vực nằm sâu dưới biển lửa phát ra một tiếng nổ mạnh. Dù là ở dưới đáy biển thì tiếng nổ này vẫn nhanh chóng lan rộng khiến cho biển lửa quay cuồng dậy sóng, con lừa cũng liêu mạng lao ra giữa vụ nổ. Mãi cho đến khi nó cảm thấy khoảng cách đã đủ xa và an toàn thì mới run rẩy quay đầu lại nhìn sau lưng với vẻ sợ hãi.
Chỉ thấy ở nơi nó nhìn tới lại có tiếng nổ mạnh vang vọng, huyết quang lan ra chừng mấy trám trượng, bên trong phát ra từng tiếng kêu thảm thiết. Hồi lâu sau, tất cả mới dần yên tĩnh lại, huyết quang nhanh chóng thu hẹp, lại có một bóng người bước ra từ bên trong.
Mái tóc bay bay, hai mắt lạnh lẽo, mặt mày lạnh tanh, đồng thời bên ngoài thân thể hắn lại tạo thành một hình dáng thân thể con người màu đỏ sậm lớn chừng tám trượng. Hình dạng này vô cùng rõ ràng, giống như vô số kinh mạch hội tụ lại, làm cho người ta thấy mà giật mình, cũng có sát khí kinh người tỏa ra từ trong hình dáng ở bên ngoài này.
Cảnh tượng này chẳng khác nào ma thẫn giáng lâm.
Đúng là Vương Bảo Nhạc đang triển khai Chúc Đoạt Đế Khải!
Ở tay phải của Đế Khải lúc này lại còn kéo theo thi thể của một con Hỏa Liệt thú lớn chừng nám trượng. Trên thi thể này có một
chiếc sừng màu đen, dù đã chết nhưng trên người con Hỏa Liệt thú này vẫn phát ra từng đợt dao động vô cùng khủng bố. Trong cảm nhận của con lừa thì dao động này rõ ràng là Kết Đan hậu kỳ đã gần đến đại viên mãn.
Điêu này vốn đã đủ khiến con lừa run rẩy rồi, nhưng chuyện làm cho nó hoảng sợ hơn chính là... thi thể này lại nhanh chóng khô quắp lại trong tay phải của Vương Bảo Nhạc với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mãi cho đến khi Vương Bảo Nhạc đi tới trước mặt con lừa thì thi thể của con Hỏa Liệt thú khổng lồ này chỉ còn lại mỗi bộ dạ, huyết nhục toàn thân, thậm chí là tinh khí thần của nó đều biến thành một loại chất lỏng ngo ngoe như máu, hòa vào trong Đế Khải của Vương Bảo Nhạc.
“Đi thôi, phải quay về rồi!”
"filepos0012050550">

Bạn cần đăng nhập để bình luận