Tam Thốn nhân Gian

Chương 776

Chương 776Chương 776
BẢN VƯƠNG TỬ
Vương Bảo Nhạc cảm thấy thiên thạch giống đầu lâu kia thoạt nhìn khá giống một người...
“Tạ Hải Dương?!”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc thì đồng tử co rụt lại, trong đàu chợt xuất hiện bộ dạng của Tạ Hải Dương. Sau khi đối lập và so sánh với thiên thạch này, tim của Vương Bảo Nhạc không khỏi đập rộn lên.
Đúng là rất giống, nhưng có lẽ do màu sắc vốn có của thiên thạch nên trông có vẻ khá già nua, nếu quả thật hóa thành đàu lâu và gương mặt thì trông giống Tạ Hải Dương khi về già, hoặc là trưởng bối trong gia tộc gì đó...
Nhưng dù là trưởng bối trong gia tộc thì diện mạo cũng khó mà giống nhau tới vậy
được, nên Vương Bảo Nhạc nhất thời cũng không biết đây rốt cuộc là chính Tạ Hải Dương, trưởng bối hay chỉ là trùng hợp.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang tự hỏi, Trác Nhất Tiên đương nhiên không biết suy nghĩ của hắn, chẳng qua hắn ta vẫn nhìn ra được là chủ nhân của mình đang kinh ngạc, trong đẫu chợt lóe lên. Mặc dù không tìm ra manh mối, nhưng tạo hình của thiên thạch vẫn khiển hắn có một vài suy đoán về sự kinh ngạc của Vương Bảo Nhạc.
“Thú vị lắm!”
Vương Bảo Nhạc đột nhiên mỉm cười, nheo mắt ngoắc Trác Nhất Tiên một cái. Một tia sáng đỏ bắn ra từ ngón tay của hắn, hóa thành giam cầm bao phủ Trác Nhất Tiên, đồng thời cũng phong ấn chiếc chiến hạm này của mình.
“Ngươi chờ ồ đây, bản tọa đi xem tình hình.”
Vương Bảo Nhạc thản nhiên nói. Mặc dù đưa Trác Nhất Tiên theo thì sẽ dễ tìm đường trong hang động này hơn, nhưng một mặt là Vương Bảo Nhạc đã có hiểu biết sơ bộ về nơi này thông qua lúc chuyện trò với Trác Nhất Tiên, mặt khác khi đi vào đó hắn nhất định phải dốc hết toàn lực để đề phòng, có Trác Nhất Tiên ở bên cạnh e là sẽ để hắn ta nhìn thấy một vài thứ không nên thấy.
Thế nên nhốt Trác Nhất Tiên ở đây mới là lựa chọn tốt nhất.
Trác Nhất Tiên không dám phản kháng lại Vương Bảo Nhạc, vội vàng đồng ý. Nhưng trong lòng Trác Nhất Tiên vẫn thấy tiếc nuối, thật ra hắn ta rất muốn vào hang động này Tân nữa. Trong lòng hắn ta vẫn ôm hy vọng có thể quay về Liên bang từ nơi này.
Vương Bảo Nhạc cũng không để ý tới Trác Nhất Tiên nữa, thân thể nhoáng lên một cái, trực tiếp rời khỏi chiến hạm. Khi hắn xuất hiện lại thì đã đứng trên thiên thạch
hình đầu lâu kia, thân ảnh không hề dừng lại, nhanh chóng kéo một vòng, sau khi biết đại khái về thiên thạch và kích thước của nó thì Vương Bảo Nhạc lại nhắm thẳng tới lối vào trên đầu lâu.
Đó cũng là lối vào duy nhất trên thiên thạch này, thoạt nhìn có vẻ âm u và sâu hun hút, lại có hàn khí bay ra bên trong. Sau khi tới gần, dường như hàn khí này có hoạt tính nhất định, khi chạm vào da thịt của Vương Bảo Nhạc xong thì như hóa thành từng cây báng châm muốn đâm xuyên qua cơ thể hắn.
Nhưng nhục thân của Vương Bảo Nhạc rất cường hãn, dù là bản thân hay ảnh hưởng từ Tinh Thần Nguyên Anh, tuy hiện tại không phải bản thể nhưng dùng một câu da dày thịt béo để hình dung cũng không ngoa chút nào. Nhất là để đề phòng bẩt trắc nên Vương Bảo Nhạc còn triển khai cả Đế Khải bao trùm bên ngoài cơ thể nên một đường đi tới, dù những băng châm kia không ngừng cố gắng đâm vào, nhưng vẫn
không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn.
Cứ như vậy, Vương Bảo Nhạc bay nhanh theo lối vào, hàn khí cũng theo đó mà ngày càng nặng hơn, nhưng vách tường trên lối đi lại không hề đóng báng hay có dẩu hiệu sương giá gì, thậm chí dẫn dần còn có một vài khu vực phát ra ánh sáng xanh.
Điêu này khiển hứng thú của Vương Bảo Nhạc ngày càng tăng cao, đồng thời cũng cảnh giác nhiêu hơn, cước bộ cũng chậm lại một chút. Cho đến khi Vương Bảo Nhạc ước chừng mình đã tới phần giữa của lối đi này thì hắn mới dừng lại, nghiêng đầu nhìn vách tường gần đó.
Vách tường này trước đó vẫn là màu đen, nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn qua thì lại có ánh sáng xanh hiện lên, biến thành một đốm sáng lướt nhẹ qua bên trong vách tường.
Theo đốm sáng di chuyển, vách tường như biến thành trong suốt, kết cẫu và tạp chẩt
bên trong cũng hiện lên rõ ràng, hệt như có người dùng đèn chiếu lên ở sau vách tường vậy. Kỳ lạ hơn chính là Vương Bảo Nhạc loáng thoáng nhìn thấy hình dáng tương tự như kiến trúc trong đốm sáng di chuyển kia.
Giống như trong đốm sáng đó có một thể giới vậy!!
Chuyện này khiến cho đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, đứng đó nhìn một hồi. Hơn mười giây sau thì đốm sáng này mới tối dãn rồi biến mất, tinh quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lại lóe lên.
“Quả nhiên thiên thạch này có gì đó rất tà môn... Nhưng lạ thật, chẳng lẽ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông không biết ư? Hoặc là họ đã biết và từng thám dò, nhưng lại không để ý tới?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy điểm này không hợp lý lắm. Dù sao Trác Nhất Tiên cũng được phát hiện ở đây, mà thiên thạch này lại ở gần văn minh Thần Mục tới vậy,
không lý nào lại chưa từng bị điêu tra kĩ càng.
Sau khi suy tư một lúc, Vương Bảo Nhạc vẫn không có nhiều manh mối hơn. Hắn trầm ngâm một lúc rồi tiếp tục đi tới trước, trên đường đi hắn chú ý tới đốm sáng xuất hiện từng trong vách tường xung quanh ngày càng nhiều hơn, màu sắc cũng khác nhau. Nhất là tới cuối cùng, càng tới gần cuối lối đi thì ánh sáng trong vách tường xung quanh lại càng dày đặc hơn, thậm chí chúng còn bắt đầu chồng lên nhau, tạo thành nhiều màu sắc hơn.
Điêu khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình nhất chính là sau khi hán đi tới điểm cuối thì thẩy bên trong có một vùng đất trống trải rộng lớn. Ở đây, những đốm sáng vốn ở trong vách tường lại bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung của khu vực này.
Dõi mắt nhìn qua, những đốm sáng nhiêu màu sắc với kích thước khác nhau hội tụ lại kín nơi này, chẳng khác gì một đàn cá khiến cho Vương Bảo Nhạc có phần hoảng
hốt, giống như vừa bước vào đáy biển ánh sáng vậy.
“Nơi này chắc chán có vấn đ'ê!”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động, cũng nhìn thấy bên trong các đốm sáng kia có rất nhiêu hình ảnh mơ hồ khác nhau, có kiến trúc, có phế tích, có vô số loại địa hình, còn có một phần lại là sinh vật.
Cả hung thú lẫn thực vật đều giống như đã bị phong ấn trong đó, thậm chí... Vương Bảo Nhạc còn thấy cả bóng dáng của tu sĩ.
Ngoài ra, còn có một số thân ảnh hệt như đồ đằng xuất hiện trong các đốm sáng. Chúng vừa rực rỡ mà lại rõ nét hơn, Vương Bảo Nhạc nhìn lướt qua một cái là có thể thấy rõ ràng.
Đồ đằng trong đốm sáng kia là năm hành tinh. Dù trong tầm mắt không có gì để so sánh, nhưng ngay khi nhìn thấy đồ đàng trong đốm sáng kia thì Vương Bảo Nhạc đã sinh ra cảm giác kỳ lạ nào đó theo bản
năng... Bất kỳ hành tinh nào trong số đó đều lớn bằng phân nửa văn minh Thần Mục.
Phải biết rằng đây là chuyện cán bản không thể nào, cũng phá vỡ nhận thức vốn có của Vương Bảo Nhạc. Nhưng cảm giác của hắn lại nói cho bản thân biết như vậy!
Đây vẫn không phải điêu khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy đáng sợ nhất. Điêu khiến hắn kinh hãi nhất chính là ngay khi nhìn về phía năm hành tinh kia thì Tinh Thần Nguyên Anh trong cơ thể hắn lại rung chuyển, giống như đồng nguyên cùng năm hành tinh kia vậy.
“Tinh Thần Nguyên Anh? Chẳng lẽ... nám hành tinh này là do Tinh Thần Nguyên Anh diễn hóa ra?”
Trong đầu Vương Bảo Nhạc không khỏi xuất hiện suy nghĩ không tưởng này.
Cùng lúc đó, có lẽ ánh mắt giao nhau dẫn tới cảm ứng, một cỗ nguy cơ mãnh liệt đột nhiên xuất hiện trong lòng vương Bảo
Nhạc. Nơi phát ra nguy cơ này đúng là đốm sáng có đồ đằng năm hành tinh kia.
Tất cả những chuyện này khiến hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn, cảm thấy với tu vi của mình thì e là cũng không thể an toàn được. Lần này chỉ là ra ngoài giải sầu, không cần phải mạo hiểm làm gì. Mặc dù hiện tại mình chỉ là một phân thân, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn nhoáng lên một cái, chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng ngay khi thân thể của Vương Bảo Nhạc lùi lại, đốm sáng có nám tinh đồ trong biển sáng hệt như đàn cá kia lại đột nhiên phát sáng rực rỡ. Chúng nó bất ngờ bay ra khỏi quần thể nọ, ầm ầm bay tới chỗ Vương Bảo Nhạc hệt như giữa chúng và Vương Bảo Nhạc có thứ gì đang thu hút lẫn nhau vậy.
Vương Bảo Nhạc biến sắc, tốc độ rút lui bỗng chốc tăng nhanh. Hắn cũng giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết, bàn tay phải bị Để Khải bao trùm biến ảo thành
thần binh, chém mạnh về phía đốm sáng đang bay tới.
Một chém này đánh qua, tu vi Thông Thần trung kỳ của Vương Bảo Nhạc 'âm 'âm bộc phát giống như có thể chém rách cả hư không, tạo thành một vết nứt nhanh chóng kéo dài, nhắm thẳng v'ê phía đốm sáng nọ.
Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại na di toan bay nhanh ra ngoài, nhưng ngay khi hắn na di thì đốm sáng nọ đột nhiên tăng tốc. Nó 'âm 'âm va chạm cùng vết nứt do thần binh của Vương Bảo Nhạc chém ra, chỉ trong nháy mát đã có ánh sáng cực mạnh bắn ra từ trong đốm sáng này, bao phủ toàn bộ hang động, biến nơi này thành một biển sáng chói lóa. Đồng thời, còn có một bóng dáng mơ hồ lảo đảo bay ra từ trong đốm sáng này.
Sau khi xuất hiện, bóng dáng đó nhanh chóng đứng vững lại, sau đó lại có một giọng nói lạnh lùng xen lẫn bất mãn vang vọng khắp nơi.
“Đây là nơi nào? Tên nô tài kia, chính ngươi đã triệu hoán bản vương tử tới đây đúng không, còn không mau quỳ xuống bái kiến!”
Lúc tiếng nói này truyền ra, biển sáng xung quanh cũng dãn mờ đi, biến mất theo đó còn có đốm sáng năm hành tinh nọ. Chuyện này khiến cho đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại, vừa lùi lại vừa cảnh giác nhìn về phía thân ảnh vừa bất ngờ xuất hiện kia.
Đó là một thanh niên với tu vi Kết Đan, quàn áo trên người có vẻ lòe loẹt, xanh xanh đỏ đỏ, còn gắn biết bao nhiêu mảnh thấu kính nhỏ, Vương Bảo Nhạc nhìn mà hoa hết cả mắt.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang dò xét thanh niên nọ thì hắn ta cũng đang ngạo nghễ nhìn xuống Vương Bảo Nhạc. Thấy Vương Bảo Nhạc không thèm phản ứng gì với lời của mình, thanh niên kia bất mãn hừ lạnh một tiếng, giơ tay lấy ra một cái khán tay trắng tinh ném về phía Vương
Bảo Nhạc. Hắn ta còn giơ chân phải lên, để lộ đôi giày tơ đen bên dưới.
“Lau sạch giày cho bản vương tử đi, cái thế giới dơ bẩn của các ngươi đã làm bẩn chiến ngoa do mười vạn ái phi của bản vương tử dùng tóc bện ra rồi đây này.”
"filepos0016626565">

Bạn cần đăng nhập để bình luận