Tam Thốn nhân Gian

Chương 329 MINH HỎA

Chương 329 MINH HỎAChương 329 MINH HỎA
Con lừa hoảng sợ, thân thể run rẩy, vẻ đác ý trước đó đã mất sạch, lúc này nó vội vàng chạy đến bên cạnh Vương Bảo Nhạc ra vẻ ngây thơ, dùng đầu cọ vào chân Vương Bảo Nhạc, cuối cùng thấy không hiệu quả nên thể hiện vẻ nịnh nọt thẳng ra mặt.
Trước kia chưa thành lập liên hệ với con lừa thì Vương Bảo Nhạc đã đoán được sơ sơ ý của nó rồi, bây giờ có liên hệ thì nó lại càng rõ ràng hơn, hắn hừ một tiếng.
“Không có cửa thương lượng đâu! Mày cút qua một bên đi! Đúng rồi, sau này tao sẽ gọi mày là cút đi. Sao hả? Nếu không chịu thì mày kêu vài tiếng đi!”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng rồi nhìn con lừa nọ.
Hình như nghe hiểu cái tên Vương Bảo Nhạc đặt cho mình chẳng hay ho gì nên con lừa này lập tức sốt ruột toan kêu lên nhưng miệng lại bị khép chặt chẳng thể kêu được.
“Xem ra mày cũng thích cái tên này lắm! Nếu mày cũng chịu thì sau này cứ gọi mày là cút đi nhé!”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng, sau đó lại lấy một túi quà vặt ra ăn từ tốn trước sự ngỡ ngàng và ánh mát trợn trừng của con lừa nọ.
Con lừa muốn phát điên, nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn vặt trong tay Vương Bảo Nhạc nhưng lại không thể mở miệng ra được.
Cứ thế, nó nhìn toàn bộ quá trình Vương Bảo Nhạc án hết túi quà vặt kia, cuối cùng gục xuống đất với vẻ chẳng thiết tha gì cuộc sống nữa, ngơ ngác nhìn túi quà vặt rỗng tuếch ở trước mặt mình.
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì có phần mềm lòng, nhưng nhớ lại lần nào nó bị mình đánh cho một trận xong cũng ra vẻ đáng thương thế này nhưng sau đó lại quên sạch sành sanh nên hắn hạ quyết tâm không để ý đến nó nữa, thăm nghĩ cuối cùng cũng được yên lặng nên bắt đầu tu luyện.
Thời gian trôi qua, mới chớp mắt đã qua ba ngày, trong thời gian này toàn bộ lão sư lẫn học tử trong Học viện Đạo Lam đều giật mình kinh ngạc. Ba hôm nay, bọn họ thường xuyên thấy con lừa đi lại trong trường nhưng nó như đổi tính, không kêu la cũng không nhảy tưng tưng rồi gặm bậy nữa.
“Con lừa này bị gì thế?”
“Đúng đấy, khi nãy nó đi ngang qua bên cạnh ta, trong tay ta còn cầm linh thạch, thế mà nó chằng thèm nhìn lấy một cái...”
“Mấy hôm nay cây cỏ với đồ trong Học viện Đạo Lam đều không có dấu vết bị gặm cắn nữa...”
Càng lúc càng có nhiêu người phát hiện không đúng, họ nhanh chóng phát hiện con lừa này thường xuyên nép mình bên cây cầu nhỏ trong học viện với bộ dạng đau đớn chẳng thiết sống nên đủ loại tin đồn cũng nhanh chóng phát tán.
Mấy học tử nữ thấy con lừa như thế thì cảm thương cho nó nên mang một đống đồ ăn đến cho nó. Khi họ đưa đồ ăn ra thì con lừa nhìn một lúc, sau đó ngửi ngửi vài cái rồi... khóc ngay tại chỗ!
Nó thật sự khóc, nước mắt tuôn ào ào nhưng lại không ăn gì cả.
“Mày ăn đi!”
Trong mấy cô bé có người lên tiếng, nhưng dù khuyên bảo hay dụ dỗ kiểu gì thì nó đều không ăn, cuối cùng, hình như nó bi phẫn tột cùng nên đá hết đồ ăn ra, xoay người chạy thẳng về chỗ của Vương Bảo Nhạc.
Nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc lại đang bế quan, trước khi bế quan hắn còn cố ý tìm con lừa này, nói cho nó biết nếu dám làm phiên mình thì sẽ cho nó ngậm miệng đến mười mấy ngày nên sau khi quay v'ê phòng nó chỉ có thể nằm bẹp một chỗ, đau buồn nhìn trời, hai mắt đờ đẫn, bụng xẹp hẳn xuống, thi thoảng lại quay đầu nhìn chỗ Vương Bảo Nhạc bế quan, rõ ràng đang chờ Vương Bảo Nhạc đi ra để kết thúc chuỗi ngày bị cấm khẩu của mình.
Trong lúc con lừa ngày càng ngoan ngoãn hơn thì Vương Bảo Nhạc ở trong mật thất cũng đã tu luyện xong Lôi Đạo Sơ Thiên tằng hai, tu vi cũng tiến bộ một chút, đồng thời uy lực của đạo thiên lôi thứ hai được nuôi trong đùi của hắn cũng lớn hơn, theo phệ chủng liên tục hấp thu linh khí. Thanh Liên cũng ngày càng tốt tươi, biểu hiện rõ ràng nhất chính là nhục thân của Vương Bảo Nhạc đã mạnh mẽ hơn trước một chút.
cảm nhận được sức mạnh của mình, Vương Bảo Nhạc có cảm giác một quyền không dùng tới tu vi của mình cũng có thể đánh chết một con hung thú cùng cảnh giới ấy chứ!
Nhưng hắn vẫn không hài lòng, thậm chí là có phần buồn bực... Vương Bảo Nhạc cảm thấy buồn rầu khi mình luyện Minh Pháp mãi mà không được, đồng thời còn sinh ra hoài nghi tư chất của bản thân.
“Chị đẹp nói chỉ cần một tháng là đã tu luyện được Minh Pháp, mình thì sắp một nám rồi còn đâu...”
Vương Bảo Nhạc vừa nghĩ tới Minh Pháp thì lập tức thấy đau đầu. Thật ra, hán đã luyện đến nhờn luôn rồi, khẩu quyết cũng thuộc nầm lòng nhưng dù có thuộc làu làu thì hắn vẫn không thể cảm ứng được cái gọi là linh tử kia.
Nhất là lần nào cố tu luyện xong thì toàn thân đều đau đớn dữ dội khiến hắn khó mà chịu nổi.
Cứ hành xác mãi như thế, nếu tu luyện được thì cũng thôi đi, nhưng kéo dài cả nám trời mà vẫn không có hiệu quả gì cả, điêu này khiến Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ bỏ cuộc luôn cho rồi.
“Thôi vậy, chỉ mới có một năm thì sao có thể bỏ cuộc được. Mình cứ cố thêm một tháng xem sao!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi. Hắn cảm thấy mình là người có ý chí kiên định, điểm này có thể thấy được từ việc dù trai đơn gái chiếc ở cùng trong mật thất với Lý Uyển Nhi mà mình vẫn giữ thân như ngọc. Nghĩ thế, Vương Bảo Nhạc lại thử tu luyện Minh Pháp Lân nữa!
Cái gọi là Minh Pháp, chính là hấp thụ phụ linh tử trong linh khí, toàn bộ Liên bang không hề có kiểu tu luyện này, thậm chí nó còn là cách cấm kỵ ở thế giới của chị đẹp.
Một phần là do uy lực rất nghịch thiên, có quá nhiêu biến số, thậm chí tu luyện đến cùng, nếu không thể khống chế nổi lòng tham của mình thì sẽ gây ra hạo kiếp khó mà tưởng tượng nổi. Đồng thời, còn có một nguyên nhân khác, ấy chính là nó rất khó tu luyện, sau khi tiến cấp thì càng khó luyện hơn, dường như còn càn cả cơ duyên. Dù là thế giới của cổ kiếm đồng xanh từ thời thượng cổ đến nay cũng chỉ có vài người có thể luyện thành Minh Pháp, mà những người kia phần lớn cũng chỉ luyện được phần căn bản của Minh Pháp mà thôi. Sau này, Minh Pháp tiến cấp hoặc là thất truyền, hoặc là nhận được phần khiếm khuyết của nó rồi cố gắng tu luyện kiểu gì cũng khó mà thành được.
Có thể nói, không ai biết Minh Pháp có mấy bộ nhưng ít nhất cũng phải hơn bảy bộ, người tu luyện đến bộ thứ nám còn không có chứ đừng nói đến bộ thứ sáu và bộ thứ bảy.
Vương Bảo Nhạc không hề biết những chuyện này, hắn chỉ biết là chị đẹp có thể luyện thành trong một tháng còn mình một năm vẫn chưa thể nhập môn. Điêu này khiến cho hắn vô cùng buồn bực, lúc này lại bắt đàu thử hấp thu và áp súc linh khí xung quanh theo yêu câu của Minh Pháp.
Dựa theo ghi chép trong Minh Pháp, muốn hấp thu phụ linh thì cần phải nén linh khí lại khiến nó thay đổi trạng thái khí thành cố định ở một mức độ nào đó vì phụ linh tử chỉ có thể lộ ra trong quá trình này, sau đó không phải dùng miệng mũi mà là dựa vào lỗ chân lông toàn thân để thu nạp, hút phụ linh tử trong linh khí vào cơ thể.
Nhưng đối với người không thể cảm ứng được phụ linh tử thì quá trình nén linh khí để biến đổi trạng thái khiến nó liên tục chui vào lỗ chân lông sẽ khiến cho tu luyện giả có cảm giác như bị vô số kim châm đâm vào người.
Lúc này, Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị kỹ càng, lúc nén linh khí thì hắn cắn răng một cái, chuẩn bị đón nhận cơn đau đớn dữ dội. Lỗ chân lông toàn chân nở ra, hấp thu linh khí trạng thái đặc vào cơ thể, thân thể hắn đột nhiên chấn động, chợt mở bừng mắt.
“Không đúng!”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc chợt trở nên dồn dập, đột nhiên nhìn vào người mình, đầu tiên là ngỡ ngàng, tiếp đó là không dám tin, cuối cùng là mừng rỡ.
Hắn cảm giác được Lân tu luyện này đã không còn đau nữa, chẳng những thế, hắn còn cảm giác lỗ chân lông đã thu nạp được vài tia gì đó khác hẳn linh khí, từng khí tức lạnh lẽo cứ chui thẳng vào lỗ chân lông.
Khí tức lạnh lẽo này làm cho thân thể hắn run lên, đồng thời cũng không thấy đau đớn nữa, thay vào đó là cảm giác mát lạnh, thậm chí còn khiến cho hơi thở của hắn phả ra xuất hiện khói trắng, nhưng hắn lại hoàn toàn không hề thấy khó chịu mà còn thoải mái hơn lúc hắn tu luyện Lôi Đạo Sơ Thiên nhiêu.
Vương Bảo Nhạc kích động vô cùng, nghĩ đến cảm giác mà Minh Pháp đã miêu tả thì hắn lại hưng phấn không thôi nên lập tức vận dụng phệ chủng khiến cho lực hút trên người tăng mạnh, vô số khí tức lạnh lẽo cũng điên cuồng truyền vào người hắn.
“Theo như Minh Pháp đã nói, khí tức lạnh lẽo này chính là phụ linh tử... Mà cách nghiệm chứng nó rất đơn giản, có thể hình thành Minh Hỏa là đúng rồi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, lúc này hắn quên hết mọi thứ, dồn hết tinh thân vào việc tu luyện, dựa theo miêu tả trong Minh Pháp, bắt đầu ngưng tụ khí tức này lại trong người, dùng sinh mệnh chi hỏa để đốt cháy băng hàn, tạo thành... Minh Hỏa!
Trong nháy mắt, mặt hắn đã biến thành màu xanh, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, thậm chí lông tóc trên người cũng đóng báng, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống, toàn bộ mật thất lại xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn!
Thậm chí còn có từng tiếng nức nở nghẹn ngào và kêu rên mà người khác không thể nghe thấy đột nhiên vang lên quanh người hắn.
Vương Bảo Nhạc không hề biết những thứ này, người khác cũng không thể cảm nhận được, duy chỉ có con lừa đang nầm bẹp bên ngoài mật thất của Vương Bảo Nhạc là đột nhiên giật mình đứng phắt dậy, trong mắt ánh lên vẻ cảnh giác, sau đó nhìn vào mật thất với ánh mắt khó hiểu.
"filepos0007624392">

Bạn cần đăng nhập để bình luận