Tam Thốn nhân Gian

Chương 275

Chương 275Chương 275
CÂY QUẾ TRONG MẶT TRĂNG
Phần lớn tu sĩ Trúc Cơ trong căn cứ này đều được điêu đi đuổi giết Vương Bảo Nhạc cho nên chỉ còn lại có vài người trấn thủ căn cứ, bao gồm hai Trúc Cơ hậu kỳ nọ, vừa bị Vương Bảo Nhạc giết rồi đuổi đi cả rồi, còn sót lại mỗi tên nằm trong Liên bang bách tử nọ.
Những tu sĩ Chân Tức đứng xung quanh tận mắt thấy Vương Bảo Nhạc đánh tới, thấy hắn giết cả Trúc Cơ dễ như cắt cổ một con gà thì đều hoảng sợ vô cùng, đồng thời cũng lập tức bỏ cuộc không chống cự. Bọn họ hiểu rõ, đối mặt với cường giả cỡ này thì chống cự kiểu gì cũng vô dụng, có khi lại thành họa sát thân.
Còn Vương Bảo Nhạc một đường đánh tới, lệ khí trong lòng của hắn cũng đã giảm bớt rất nhiều, duy chỉ còn chấp niệm là chưa gặp được Chu Phi của Ngũ Thế Thiên Tộc.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc, hận ý dành cho kẻ này cũng ngang ngửa với lão bà Kết Đan đó. Lúc này, hắn đứng bên ngoài hố sâu, cúi đầu nhìn xuống dưới, sau đó lại nhìn đám người đang đứng khép nép không dám thở mạnh ở xung quanh, ánh mắt lóe lên, sau đó lại nhìn Trúc Cơ duy nhất ở đây là vị Liên bang bách tử trong kia.
"Này, ngươi tên Láng Quế Tử đúng không? Lại đây giải thích một chút xem rốt cuộc kế hoạch của Tinh Hà Lạc Nhật Tông các ngươi là gì thế? Quan hệ với Ngũ Thế Thiên Tộc là sao nữa?"
"Ta không muốn giết ngươi nên tốt nhất là ngươi biết điêu một chút. Ngoài ra, ta còn muốn biết tọa độ căn cứ của Ngũ Thế Thiên Tộc nữa!"
Vương Bảo Nhạc chẳng buồn lảm nhảm nên nói thẳng mục đích ra.
Đám Chân Tức xung quanh đều cúi đầu im lặng, còn tên tu sĩ Liên bang bách tử nọ thì cười khổ, kể hết những gì mình biết ra.
Dù sao thì kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tên Liên bang bách tử này không hề do dự khi nói ra bí mật của tông môn mình, thậm chí còn nói rất kĩ càng...
Thông qua những gì hắn đã kể, rốt cuộc Vương Bảo Nhạc cũng biết quan hệ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Ngũ Thế Thiên Tộc cũng như mục đích của bọn họ. Đồng thời, hắn cũng hiểu rõ hơn về những biến cố xảy ra ở bí cảnh Mặt Trăng.
Thực ra, bên trong lòng đất của Mặt Tráng có một gốc đại thụ cổ xưa không biết đã tồn tại từ khi nào, không ai biết về lai lịch của nó, như thể nó đã tồn tại từ ngày đầu Mặt Trăng xuất hiện rồi.
cổ thụ này đã trải qua biết bao nám tháng đổi thay, ở thời đại không có linh khí, trong hoàn cảnh không thích hợp để sinh trưởng mà nó vẫn có thể nghịch thiên mà sống, cắm rễ khắp nơi trong lòng đất, thậm chí còn dung hợp với cả dung nham và đất đai khiến cho người khác căn bản không thể phát hiện ra nhiều.
Chỉ là rất nhiêu năm trước thi thoảng mới xuất hiện chút dấu vết, vậy nên mới có một loạt truyền thuyết xuất hiện ví như... cây quế trên Mặt Tráng trong thần thoại vậy.
Nhưng nhiều nám trước thì sinh mệnh của gốc đại thụ này đã đến hồi kết. Dù sao thì nó cũng tồn tại quá lâu rồi, mà lúc sinh mệnh sắp kết thúc, nó cũng ý thức được mình không sống được bao lâu nữa nên từng phát tán vài hạt giống để chúng nó bay đến và cắm rễ trên Trái Đất, dùng cách này để được vĩnh sinh theo một nghĩa nào đó.
"Vĩnh sinh...’
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì như có điêu suy nghĩ.
Thực ra, thời đại này có rẫt nhiều cách giải thích về vĩnh sinh. Thậm chí, ngược dòng tính lại, trước khi cổ kiếm đồng xanh tới đây thì có người từng đưa ra giả thuyết, sở dĩ con người thời xưa sinh con đẻ cái chính là để kéo dài sinh mệnh, cũng là vĩnh sinh theo ý nghĩa nào đó.
Hai chữ vĩnh sinh này chợt lóe lên trong đầu của Vương Bảo Nhạc, hắn không để ý vĩnh sinh, thứ hắn để ý chính là ước mơ.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang trầm ngâm thì vị Liên bang bách tử này lại nói tiếp.
Gốc đại thụ gần như hòa làm một thể với Mặt Trăng ấy kéo dài sức tàn, gửi hạt giống đến Trái Đất nhưng tiếc là khi đó Trái Đất không có linh khí, hoàn cảnh cũng không thích hợp cho hạt giống của nó sinh trưởng, vậy nên mớ hạt giống này hoặc là chết héo, hoặc là say ngủ. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì những hạt giống
này đều sẽ chết đi như gốc đại thụ trên Mặt Trăng.
Mãi cho đến khi... cổ kiếm đồng xanh đến!
Mãi cho đến khi... Mảnh vỡ rơi xuống!
Mãi cho đến khi... Linh khí bộc phát!
Ảnh hưởng của linh khí đối với nhân loại và hung thú vô cùng lớn lao, cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với thực vật, mà thứ chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là những hạt giống nọ.
Những hạt giống này lặng lẽ tiến hóa khi được linh khí tẩm bổ, trải qua dung hợp và đào thải, cuối cùng có ba hạt giống thành công phát triển đến nay, đều có tu vi Kết Đan, đề phòng và ước thúc lẫn nhau.
"Ba hạt!"
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc co rụt lại.
Hắn không chắc đại thụ trên người Hoàng Sam kia có phải là gốc hắn đã gặp được ở bồn địa Coron hay không. Nếu như không
phải thì hắn đã tận mắt nhìn thấy hai trong số ba gốc rồi!
"Tất cả đều là ta nghe Trưởng bối trong tông môn nói vì trong quá trình phát triển thì ba gốc đại thụ dị chủng này trừ tu luyện ra thì còn phải nuốt chửng đối phương, cho nên chúng nó đầy địch ý với nhau. Tiếc là, thực lực của cả ba đều không chênh nhau là mẩy, lại đề phòng lẫn nhau nên không có cơ hội nên vì đột phá tu vi, vì thôn phệ đối phương nên chúng nó chọn cách tiến vào trong cơ thể kí chủ, vào bí cảnh Mặt Trăng này, mục đích chính là... cây mẹ của chúng nó!!"
Bách tử của Tinh Hà Lạc Nhật Tông thấp giọng kể ra lý do ba gốc đại thụ này đến Mặt Trăng!
Gốc cây mẹ nằm sâu trong lòng đất của Mặt Trăng đã tồn tại quá lâu, cũng đã cận kề cái chết từ lâu, dù cổ kiếm đồng xanh tới, dù linh khí tràn ngập cũng không thể khiến sinh cơ của nó bừng dậy nhưng lại giúp nó ngưng tụ được một quả trước khi chết!
Quả đó chính là mục tiêu của ba phân thân của nó, một khi án nó vào thì có thể đột phá tu vi, đạt tới cảnh giới Nguyên Anh!
Nhưng muốn cây mẹ ngưng tụ được quả thì căn chất dinh dưỡng, mà chất dinh dưỡng một mặt đến từ tu sĩ trên bí cảnh Mặt Trăng nhưng quan trọng nhất cũng đến từ bản thân của ba gốc đại thụ nọ.
Mỗi gốc trong số chúng nó chết đi đều tăng tốc độ ngưng tụ quả của cây mẹ, một khi hai cây chết thì cây mẹ có thể lập tức kết quả!
Chúng không hề giấu mục đích này đối với đối tác, một cây trong số đó đã tìm đến Ngũ Thế Thiên Tộc, cây còn lại thì tìm đến Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Sau khi giao dịch với nhau thì hai thế lực đều ra sức giúp đỡ cho gốc đại thụ kết minh với mình, bắt đâu tranh đoạt trong bí cảnh Mặt Trăng!
Mà gốc cây đã ẩn nấp trong số đệ tử của bốn đạo viện chính là gốc thứ ba, nó đã bị Ngũ Thế Thiên Tộc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông phối hợp với minh hữu của mình giết
chết khiến cho ba gốc đại thụ chỉ còn hai gốc!!
Đồng thời, sở dĩ Ngũ Thế Thiên Tộc và Tinh Hà Lạc Nhật Tông đều tự xây dựng căn cứ riêng của mình là vì muốn hợp tác với đại thụ phe mình, tìm kiếm phần lõi và nơi ngưng tụ ra quả trên cây mẹ.
Mỗi căn cứ đều đang được khai thác nhưng hiện giờ cũng đã xác định được sơ bộ. Nơi thông của chỗ này không phải phần lõi nên mấy Kết Đan như lão bà kia mới đi đến căn cứ tiếp theo để trấn thủ.
Nói xong thì Bách tử của Tinh Hà Lạc Nhật Tông mới do dự một lúc, sau đó nói tiếp.
"Dựa theo tin tức mà ta nhận được thì căn cứ thứ ba của tông môn bọn ta mới là nơi đi đến phần lõi, hình như cũng đã đào thông rồi. Còn lý do tại sao vẫn giữ người lại trấn thủ hai căn cứ khác thì không rõ lắm."
Nói xong, người này lại lấy thẻ ngọc ra, dùng ý thức để lại tọa độ hai cán cứ còn lại
của Tinh Hà Lạc Nhật Tông và tọa độ của Ngũ Thế Thiên Tộc mà bọn họ biết cho Vương Bảo Nhạc.
"Chỉ có bẩy nhiêu thôi, vương huynh, ta không dám giấu gì đâu! Ta không hy vọng xa vời gì, dù ngươi đổi ý muốn giết ta cũng được nhưng xin hãy tha cho những đệ tử Chân Tức này. Bọn họ... không hề làm gì ngươi!"
Cuối cùng, Bách tử này mới thở dài, nhìn những đệ tử Chân Tức xung quanh với vẻ thương cảm. Trong lòng hắn nghĩ gì thì không rõ nhưng biểu hiện bên ngoài thì hắn là vì bảo vệ những đệ tử này nên mới bán đứng tông môn.
Vương Bảo Nhạc biết rõ ý định của tên này nhưng cũng không vạch trăn làm gì, dù sao thì đối phương cũng rất phối hợp. Còn chuyện nội dung bên trong thẻ ngọc là thật hay giả thì Vương Bảo Nhạc cũng không rõ lắm nhưng trong số đó thì đúng là có một trụ sở của Ngũ Thế Thiên Tộc mà Vương Bảo Nhạc đã từng gặp.
Sau khi so sánh, hắn đoán chắc hẳn những tin tức này là đúng, vậy nên hắn gật đầu, xoay người chạy về phía tọa độ được ghi trên thẻ ngọc.
Thấy Vương Bảo Nhạc bỏ đi, những đệ tử của Tinh Hà Lạc Nhật Tông này mới thở phào một hơi. cả đám đều có cảm giác như sống sót sau tai nạn, nhao nhao nói lời cảm tạ tên Bách tử nọ, trong lòng cũng thấy cảm kích vô cùng.
Tên Lăng Quế Tử này cũng mướt mồ hôi, lúc này thấy nguy cơ đã được hóa giải, nhìn bóng lưng Vương Bảo Nhạc rời đi mà phải thổn thức cảm khái, nhớ tới chuyện lúc ở đô thành Liên bang.
"Hắn đã khác với những người còn lại rồi..."
Trong lòng thầm nghĩ, hắn thu hồi ánh mắt, nhìn những đệ tử xung quanh đang rối rít cảm ơn mình, trong lòng cảm thấy đắc ý, cảm giác chuyện Lân này mình làm cực kỳ tốt.
Lúc này, trong phần sau của bí cảnh Mặt Trăng, Vương Bảo Nhạc chạy thẳng một đường, sát khí trong mắt ngày càng dữ dội. Hắn không sợ nơi đó có bẫy rập gì, cùng lắm thì cứ ném mê tung châu ra. Nếu như mê tung châu vẫn không có tác dụng thì...
"Ta sẽ đánh thức Dạ Tiên vương!"
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe sát khí, tốc độ càng nhanh hơn.
"filepos0006544067">

Bạn cần đăng nhập để bình luận