Tam Thốn nhân Gian

Chương 263

Chương 263Chương 263
ĐẠO Cơ VỠ NÁT •
Tất cả xảy ra quá nhanh và bất ngờ, gàn như ngay khi đàn muỗi bao gồm cả con muỗi màu xám kia bị hủy diệt thì trong sơn động đã vang lên tiếng nổ mạnh liên hồi.
Đang trong thời khắc mẩu chốt, đã dung hợp lên đến tám thành cùng chiếc đỉnh nhỏ kia, Vương Bảo Nhạc chỉ cảm thấy tâm trí rung chuyển dữ dội, bên tai vang lên tiếng nổ rền trời như có vố số sấm sét đánh thẳng bên tai. Ngay khi mở mắt ra thì hắn nhìn thấy thân ảnh của lão bà Thái thượng Trưởng lão của Tinh Hà Lạc Nhật Tông phá hủy phần vách núi trên đỉnh sơn động rồi đáp xuống giữa đám đất đá bay tán loạn!
Thân ảnh đó mang theo uy thế vô thượng, đối với Vương Bảo Nhạc thì đó chẳng khác nào uy áp thiên địa, khó lòng chống cự nổi. Đồng thời vì đang trúc mệnh đến lúc mấu
chốt nên hắn không thể nào nhúc nhích được.
Tất cả mọi chuyện này đều diễn ra trong chớp mắt, quá đỗi bất ngờ khiến cho Vương Bảo Nhạc cán bản không kịp trở tay. Nó như một cơn lũ quét ập đến bất chợt, tạo thành vô số cơn sóng thần ầm ầm trỗi dậy trong lòng hắn.
Khí thế phát ra từ người bà ta và vô số đất đá xung quanh đánh thẳng lên người Vương Bảo Nhạc khiến thân thể hắn lắc lư liên hồi, chiếc đỉnh nhỏ đang dung hợp trong cơ thể lập tức bất ổn, tất cả khí tức trở nên hỗn loạn, cục diện được khống chế hoàn mỹ khi nãy lập tức trở nên rối bời.
Quá trình Chân Tức tẩn chức Trúc Cơ mà bị quấy rầy dù chỉ một chút thôi cũng tạo thành nguy hiểm cực lớn, chưa kể đến chuyện lúc này Vương Bảo Nhạc lại bị người ta đánh nát nơi bế quan.
Nguy cơ này đã vượt xa lúc ở trong rừng mưa Trì Vân, thậm chí là hơn cả nguy hiểm ở bồn địa Coron. Dù sao thì vương Bảo
Nhạc vẫn có được năng lực phản kích nhất định trong hai lần đó.
Nhưng lúc này... ngay tại nơi đây, đối mặt với một tu sĩ Kết Đan, bản thân Vương Bảo Nhạc lại yếu ớt đến mức không đỡ nổi một kích!!
Linh lực hỗn loạn, thân thể lắc lư, chiếc đỉnh nhỏ rung chuyển, Vương Bảo Nhạc cảm thấy trong cơ thể lắc lư chao đảo, cứ như vừa nuốt phải một viên tự bạo châu vào bụng. Tiếng nổ vang trong cơ thể lẫn tiếng nổ ầm 'âm bên tai như chồng chất lên nhau khiến cho hắn trực tiếp phun ra một búng máu, tinh thần uể oải như một quả bóng xì hơi.
“Minh...”
Miệng của Vương Bảo Nhạc đầy máu tươi. Hắn giãy giụa cố gắng muốn đọc đạo kinh văn kia để dọa cho đối phương sợ bỏ chạy, hòng tranh thủ chút cơ hội cho mình. Đây là thứ duy nhất hắn có thể nghĩ ra để chống chọi trước thời khắc nguy cơ cận kề như thế này. Nhưng chỉ mới đọc được chữ
đầu tiên thì thân thể của hắn đã không thể chịu nổi. Thật sự là ngay lúc này đây, toàn bộ tu vi trong cơ thể đều nối liên cùng với chiếc đỉnh nhỏ nọ, cho nên khi chiếc đỉnh nhỏ lay động bất ổn thì chẳng khác nào tẩu hỏa nhập ma, cản bản không thể nào đọc đoạn kinh văn kia nổi, lại phun thêm một búng máu tươi. Mặt mày Vương Bảo Nhạc trở nên tái nhợt. Hắn muốn mặc kệ chuyện dung hợp mà lùi lại phía sau nhưng lúc này toàn thân hắn lại như một món đồ sứ bị rạn nứt hơn phân nửa, chỉ nhích nhẹ một cái thì đã đau buốt toàn thân, đau khắc cốt minh tâm.
“Một con kiến hôi nho nhỏ mà cũng dám đoạt tạo hóa thuộc về đệ tử của lão thân à!!”
Thanh âm khàn khàn lạnh lẽo mang đầy kẻ khinh miệt kia vang vọng khắp sơn động trong tiếng nổ mạnh. Lão bà kia nhếch môi cười lạnh nhìn Vương Bảo Nhạc đang chật vật hộc máu ở bên dưới cứ như đang nhìn một con sâu nhỏ bé khiến bà ta khinh thường. Sau khi bước vào sơn động thì bà
ta lập tức đi thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc.
Giơ tay phải lên trảo một cái ngay đan điền của Vương Bảo Nhạc!
Thấy bà ta bước tới rồi giơ tay lên, trong mắt Vương Bảo Nhạc đỏ bừng lên đầy tơ máu. Hắn gầm lên như dã thú, máu tươi trào ra từ miệng khiến tiếng gầm của hắn như bị chặn lại, khó mà phát tiết toàn bộ. Hắn chỉ có thể điên cuồng và không cam lòng. Hắn muốn giãy giụa nhưng đứng trước Kết Đan thì tất cả thủ đoạn của hắn cản bản không có chút tác dụng nào.
Lại càng khỏi cần phải nói, đến lúc này, hắn đã gần như tẩu hỏa nhập ma, khó mà dùng thủ đoạn nào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay trái của bà ta đặt lên bụng của mình.
Trong nháy mắt, bụng của Vương Bảo Nhạc nứt toác ra, máu thịt bị xé rách, bị một trảo này của bà ta đâm thủng, máu tươi tuôn ào ào, ruột cũng lòi ra.
Loại đau đớn này khiến cho hai mắt Vương Bảo Nhạc đỏ ngầu đầy điên cuồng.
Còn bà ta thì trực tiếp đâm xuyên qua máu thịt của Vương Bảo Nhạc, bàn tay moi vào ổ bụng của hắn giống hệt gọng thép, mặc kệ thương thể và đau đớn mà Vương Bảo Nhạc phải gánh chịu, trực tiếp trảo một cái thật mạnh, tóm được chiếc đỉnh nhỏ nằm trong đan điên của Vương Bảo Nhạc giữa ổ bụng máu thịt be bét kia!
Cảm giác này chẳng khác gì một bộ phận trong cơ thể bị người ta túm lấy
Cảm giác bị xuyên thủng qua máu thịt tóm lấy cơ quan nội tạng thế này tạo thành cơn đau đớn còn dữ dội hơn hẳn lúc nãy khiến cho Vương Bảo Nhạc phát ra một tiếng gào thảm thiết!
“Tìm được rồi, cũng chưa muộn lắm!”
Lão bà kia cười lạnh. Trong mắt của Vương Bảo Nhạc, ai mắt đỏ ngầu đang run lẩy bẩy, mồ hôi tuôn ướt áo thì chằng khác gì ác ma khiến cho hắn cảm thấy bất lực hơn bao
giờ hết, đồng thời cũng sinh ra thù hận lẫn điên cuồng ngập tràn.
Nhưng tất cả đều vô dụng, tay của bà ta nắm lấy chiếc đỉnh nhỏ rồi kéo mạnh một cái... Trong chớp mắt này, Vương Bảo Nhạc đã biết được cái gì gọi là sống không bằng chết!!
Trong lúc bất lực nhất này, Vương Bảo Nhạc cố gắng triệu hoán chiếc mặt nạ màu đen, nhưng dưới uy áp của tu sĩ Kết Đan, ngay cả mặt nạ cũng lặng im bất động.
Vương Bảo Nhạc cười thảm cắn răng chịu cơn đau đớn đó, cố gắng dùng phệ chủng nhưng chênh lệch tu vi của hắn và lão bà này thật sự quá lớn, dù phệ chủng có rục rịch một chút nhưng cũng bị bà ta trực tiếp áp xuống!
“Còn dám phản kháng à?”
Lão bà hừ lạnh một tiếng, đá một cước lên người Vương Bảo Nhạc.
Ầm một tiếng, một cỗ cự lực truyền vào người Vương Bảo Nhạc từ chỗ bà ta. Thân
thể của Vương Bảo Nhạc chấn động mãnh liệt, phun máu tươi ra, thân thể cũng bay ngược về sau trước cỗ cự lực này!
Chiếc đỉnh nhỏ vốn đã dung hợp hơn tám phần với cơ thể của hắn, từ cả máu thịt lẫn linh hồn đều đã dung hợp lại làm một, thậm chí đã hóa thành đạo cơ của hắn.
Lúc này, khi bà ta đá ra một cước khiến thân thể của Vương Bảo Nhạc bay ngược ra sau thì chiếc đỉnh nhỏ cũng bị bà ta rút ra khiến cho huyết nhục bị tác động đến, linh hồn lay động, thậm chí còn có vô số linh khí và sinh cơ toát ra ngoài qua vết thương ở bụng hắn. Nhất là khi chiếc đỉnh nhỏ kia bị lôi ra còn có thể thấy một mảnh kinh mạch dài hẹp xen lẫn máu thịt quấn quanh bên trên chiếc đỉnh nhỏ. Lúc này, chiếc đỉnh nhỏ bị kéo ra, thân thể của Vương Bảo Nhạc thì lại bị đá bay ngược ra sau, đám kinh mạch kia trực tiếp bị kéo đứt, máu thịt cũng bị xé toạc ra, máu tươi phun trào đầy đất...
Ầm một tiếng, thân thể Vương Bảo Nhạc đụng thủng sơn động, bay ra bên ngoài.
Hán chỉ cảm thấy đất trời tối đen, trong bóng tối lạnh lẽo rét buốt lòng này lại có một cỗ hận ý như muốn hủy thiên diệt địa điên cuồng trào dâng trong lòng hắn!
Nhưng tất cả cũng chỉ vô dụng mà thôi!
Thân thể của hắn run rẩy liên hồi, dù là tiếng gào đầy phẫn nộ oán hận hay bi thảm đều yếu dần đi. Linh hồn, linh khí, tất cả của hắn đều nhanh chóng trở nên suy yếu. Cơn đau đớn trên người cũng không thể sánh bằng cảm giác đạo cơ bị kẻ khác hủy diệt, cảm giác nội tạng bị móc ra cũng khiến cho sinh mạng của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng xói mòn!
Đạo cơ của hắn đã bị cướp đi!
Trúc Cơ lúc trước hắn đã hoàn thành đến tám phần nay cũng đã hoàn toàn bị hủy. Thứ bị phá nát không chỉ có đan điên mà còn là kinh mạch toàn thân của hắn, chúng đã bị bà ta bạo lực kéo đứt gần đến ba thành... Lúc này, vết thương đáng sợ trên bụng lại càng toác rộng hơn, có thể thấy nhiêu đoạn ruột vụn đứt đoạn, thương thể
cực nặng. Dù thân thể của Vương Bảo Nhạc đã ngang với Trúc Cơ thì cũng đủ để lấy mạng hắn.
Dù hắn có kiên cường sống sót đi nữa thì với thương thể cỡ này, nhất là đạo cơ bị cướp đi như thế thì cũng đủ khiến hắn cả đời này cũng không thể Trúc Cơ được nữa bởi vì cán cơ của hắn đã bị phá hủy. Thậm chí, tu vi của hắn cũng có thể nhanh chóng tụt dốc, mãi cho đến cuối cùng, khi đã hóa thành người thường, hắn sẽ không chống đỡ nổi vết thương này mà bỏ mạng.
Từ khi kỷ linh nguyên bắt đầu đến nay cũng đã xảy ra vài chuyện tương tự nhưng đây lại là lần đầu tiên xảy ra trên người của học sinh thuộc bốn đạo viện như Vương Bảo Nhạc!
Phải biết, nếu như bí cảnh Mặt Trăng không bị phong ấn thì chắc chắn bà ta sẽ không dám làm thế, nhưng bây giờ bà ta nghĩ ràng đại sự đã thành, thế cục của Liên bang ngày sau nhất định sẽ thay đổi, nếu vậy thì một tên Phó Các chủ chẳng là gì cả.
cầm chiếc đỉnh nhỏ nhuốm máu kia, cảm thụ được linh nguyên ở bên trong, ánh mắt của bà ta đầy vẻ mừng rỡ nhưng giống như ghét bỏ vết máu bên trên nên mới phẩy một cái khiến máu tươi trên đó biến mất rồi mới cho vào trong ngực áo. Tiếp theo, bà ta lại nhìn về phía Vương Bảo Nhạc chẳng khác nào nhìn một người chết.
“Nghe nói ngươi còn một thanh Pháp Binh đúng không?”
Nói đoạn, bà ta lại bước tới, trong lúc Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu đầy vẻ tuyệt vọng cùng điên cuồng xen lẫn bất lực cùng cực thì muốn ra tay giết hắn cướp vũ khí!
"filepos0006307205">

Bạn cần đăng nhập để bình luận