Tam Thốn nhân Gian

Chương 594

Chương 594Chương 594
HUY HOÀNG LỘ
Sau khi làm quen với dư âm truyền tống và hoàn cảnh nơi này thì Khổng Đạo đột nhiên lên tiếng.
“Bảo Nhạc, Nhã Mộng, mấy hôm trước ta đã đi tìm Nhất Phàm, muốn nhường suất lại cho hắn, nhưng hắn không chịu.”
“Khổng Đạo ngươi nghĩ nhiêu rồi đấy!”
Vương Bảo Nhạc vỗ vai Khổng Đạo bật cười. Chuyện này hắn cũng từng hỏi Trác Nhất Phàm nhưng Trác Nhất Phàm vẫn từ chối. Dù sao hắn cũng không tham gia đợt thí luyện kia nên dù Vương Bảo Nhạc có đưa quyền lợi này cho ai thì cuối cùng vẫn sẽ là Khổng Đạo mà thôi.
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì Khổng Đạo cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi lấy lại tinh thần thì cùng nhìn lối đi ở phía trước cùng Vương Bảo Nhạc và Triệu
Nhã Mộng.
“Chắc đây chính là Huy Hoàng lộ mà Phùng trưởng lão đã nói rồi. Ta cảm nhận được khí tức trận pháp trên đó tuy rất mạnh nhưng lại không có nguy hiểm!”
Triệu Nhã Mộng tập trung nhìn một lúc rồi lên tiếng.
“Để ta đi trước!”
Gần như ngay khi Triệu Nhã Mộng vừa nói xong thì trong mắt Khổng Đạo đã ánh lên vẻ quyết đoán. Hắn rất cảm kích Vương Bảo Nhạc vì đã chia suất này cho mình nên dù không biết gì về Huy Hoàng lộ này nhưng hắn vẫn muốn đi trước để thử. Một khi có nguy hiểm gì thì Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng cũng có thời gian mà chuẩn bị.
Vậy nên, hắn vừa nói xong, không đợi Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng kịp ngăn cản thì đã giơ chân đặt lên bậc đầu tiên. Ngay khi vừa đặt chân xuống thì thân thể của Khổng Đạo đã chấn động.
Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng lập tức tới gần, tập trung quan sát thật kĩ, mãi đến hơn nửa nén nhang sau, cả hai đều thấy sốt ruột muốn kéo Khổng Đạo xuống thì hắn đột nhiên thở hắt ra một hơi thật dài.
“Ta nhìn thấy một cảnh tượng, nơi này thật sự an toàn.”
Khổng Đạo nói xong thì tiếp tục bước tới trước, sau năm bước thì thân thể của hắn lại chấn động, tiếp tục đứng im bất động.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng lại nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt gật đầu và bước lên một bước. Chỉ trong nháy mắt, thân thể của hai người đều chấn động một cái. Vương Bảo Nhạc rốt cuộc cũng biết Khổng Đạo đã nhìn thấy gì, bởi vì ngay thoáng chốc đó hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, toàn bộ thế giới đã xuất hiện biến hóa cực lớn chỉ trong nháy mắt.
Những tia chớp đen giăng kín trên bầu trời nay đã biến mất toàn bộ, bầu trời trở nên
trong vắt, những cấm chế xung quanh nháy mắt cũng tiêu tan mà hóa thành một bình nguyên. Thậm chí, còn có chim muông bay lượn trên bầu trời, ngay cả ngọn núi bảy đỉnh kia cũng không khổng lồ như trước nữa mà rút nhỏ lại, biến thành một ngọn núi nhỏ.
Một cảm giác an tường và bình thản tràn ngập nơi này khiến những người có mặt ở đây đều bình tĩnh trở lại. Vương Bảo Nhạc chớp mắt đã thấy trên đỉnh núi có một ngôi nhà nhỏ.
Trong nhà nhỏ có một cái giếng, bên giếng còn có một con chó vàng đang lười biếng gục ở đó. Bên cạnh đó là một nam tử trung niên tiên phong đạo cốt đang khoanh chân ngồi, thỉnh thoảng lại giơ tay vuốt đầu con chó kia, mỉm cười nhìn hai tiểu đồng đang treo tấm biển ở ngoài cửa.
Hai tiểu đồng này vẫn còn nhỏ nhưng lại rất linh hoạt, chẳng mấy chốc đã treo biển lên cửa chính của ngôi nhà. Vương Bảo Nhạc tập trung nhìn qua thì thấy được bốn
chữ ghi trên tấm biển đó. “Thương Mang tiểu viện.’
Hình ảnh tới đây thì bất động rồi dần phai nhòa, mọi thứ xung quanh dẫn khôi phục lại như cũ, vẫn là tia chớp màu đen, vẫn là cấm chế giăng kín, vẫn là bảy đỉnh núi với cung điện nguy nga kia.
Vương Bảo Nhạc im lặng, quay đàu lại thì thấy Triệu Nhã Mộng cũng vừa mở mắt ra.
“Huy Hoàng lộ đang chiếu lại lịch sử xây dựng của Thương Mang Đạo Cung ư?”
Triệu Nhã Mộng thấp giọng thì thào, sau khi nói ra suy đoán trong lòng thì hai người tiếp tục bước tới.
Nhìn từ xa, Khổng Đạo bước trước, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng song song theo sau. Ba người giống như dạo chơi ở ngoại ô vậy, một đường đi thẳng tới đỉnh núi trong phông nền sấm chớp và cấm chế này.
Mãi cho đến khi đi được trám bước thì hình ảnh thứ hai lại hiện lên trước mặt Vương Bảo Nhạc. Trên bầu trời có thêm một áng mây, bình nguyên trên mặt đất có thêm một thành trấn, ngọn núi nhỏ trước đây cũng thay đổi, biến thành một ngọn núi cao chót vót. Tiểu viện trước kia cũng hóa thành mấy trăm tòa lầu các, trong lớp nền biếc xanh cỏ cây của ngọn núi, thoạt nhìn lại có thêm một phần khí tức tiên gia.
Ngay cả đệ tử cũng không còn là hai tiểu đồng nữa mà là mấy vạn, tới lui liên miên giữa đất trời, vô cùng náo nhiệt. Đồng thời, ánh mặt trời lại chiếu lên tấm biển ở sơn môn kia.
Không còn là Thương Mang tiểu viện nữa mà biến thành ba chữ Thương Mang phái!
Tiếp theo, cứ cách mỗi một trăm bước thì sẽ xuất hiện một hình ảnh mới. Càng lên cao thì lại có một cỗ uy áp đổ ập xuống trên người của ba người bọn họ giống như đang kiểm tra khả năng thừa nhận của nhục thân bọn họ.
Ban đàu Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng vẫn còn chịu được, nhưng dãn dần thì tốc độ lại giảm xuống. Chỉ có Vương Bảo Nhạc từ đàu chí cuối đều giữ nguyên tốc độ, từng bước tiến lên. Đồng thời, hắn cũng không giúp đỡ hai người kia, bởi vì hắn cũng nhìn ra Huy Hoàng chi lộ này quả thật không hề có nguy hiểm gì. Thậm chí, từ trình độ nào đó còn có thể nhờ cỗ uy áp này để tiến hành rèn luyện thân thể nhất định.
Dù hắn không cần nhưng đối với Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo mà nói thì cũng xem như một tạo hóa.
Thế nên, sau khi để ý thử trạng thái của hai người bọn họ xong thì Vương Bảo Nhạc bắt đầu quan sát bức thứ ba, bức thứ tư và bức thứ nám như đang du ngoạn.
Ba bức hình này cơ bản đều giống nhau, nói về Thương Mang Đạo Cung ở rẩt nhiêu năm sau đã vươn lên giữa vô số tông môn tu hành để giành thế chủ đạo, cuối cùng thống nhất một hành tinh, mở ra thời đại vũ trụ. Từ một ngôi sao, đến cả một tinh
hệ, mặc dù không miêu tả những khó khán trong quá trình này nhưng Vương Bảo Nhạc cũng có thể tưởng tượng ra và hiểu được lịch sử này là sự cố gắng của biết bao nhiêu thế hệ. Mãi cho đến khi phạm vi thế lực phủ kín ra quá nhiêu tinh hệ, lan rộng ra trọn cả tinh vực, trở thành bá chủ một phương.
Trong quá trình này, tên của tông môn cũng đã thay đổi ba lần, từ phái đổi tên thành tông ở bức thứ ba, từ tông đổi thành cung ở bức thứ tư, cho đến khi bức thứ nám chấm dứt thì tên trên sơn môn đã biến thành Thương Mang Đạo Cung.
Quan sát lịch sử của Thương Mang Đạo Cung, dù chỉ là một vài hình ảnh cắt ngang, nhưng cảm giác Huy Hoàng này vẫn mạnh mẽ như trước. Dù sao thì đây cũng là việc tận mắt chứng kiến một tiểu viện trở thành bá chủ cả tinh vực. Mặc dù Vương Bảo Nhạc không phải người của Thương Mang Đạo Cung mà cũng sinh ra cảm giác hưng phấn. Có thể tưởng tượng được, trước khi Thương Mang Đạo Cung gặp phải hạo kiếp
thì đệ tử đi vào Bái Cung các này nhất định sẽ càng kích động hơn khi bước trên con đường này.
"Đi đến đỉnh núi, chằng khác nào xem hết lịch sử của Thương Mang Đạo Cung khiến cho đệ tử theo bản năng sinh ra loại cảm giác tự hào và trung thành..."
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, trong lòng cũng sinh ra cảm giác kính nể, nhưng quá khứ Huy Hoàng trong những hình ảnh đó cùng với sấm chớp giáng đầy trên bàu trời và cấm chế bốn phía trong hiện thực, còn có biển lửa do lên ngày càng cao nên có vẻ xa vời hơn và bao phế tích đổ nát kia đã khiến cho Vương Bảo Nhạc có chút hoảng hốt.
Hình ảnh trong lịch sử và hiện thực khó mà chống lên cùng một chỗ được. Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới lắc đầu, đi tới đỉnh núi, đi ra một bước cuối cùng khỏi Huy Hoàng lộ này.
Một bước này hạ xuống, trước mắt xuất hiện bức hình thứ sáu. Vương Bảo Nhạc
vốn còn cho rằng có thể nhìn thấy cảnh tượng Thương Mang Đạo Cung diệt vong, nhưng thứ nhìn thấy lại là bóng dáng giống như đã từng quen biết.
Đó là một nam tử trung niên tóc trắng, mang theo một cô bé gái đi tới Thương Mang Đạo Cung.
Thương Mang Đạo Cung cực kì coi trọng sự có mặt của hắn, ngay cả lão tổ cũng phải ra ngoài bái kiến. Trong hình ảnh này, cảnh tượng cô bé kia tò mò nhìn bốn phía đã trở thành vĩnh hàng.
"Chị đẹp..."
Vương Bảo Nhạc dừng bước, sau khi hình ảnh biến mất thì hắn cũng đi ra khỏi Huy Hoàng lộ. Sau lưng là đài núi, phía trước là cung điện, hắn im lặng rồi thầm gọi một tiếng trong lòng.
Thời gian dần trôi, Vương Bảo Nhạc đứng đó chờ Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo. Ngoài ra, hắn cũng đã lấy lại bình tĩnh để quan sát cung điện trước mặt. Cung điện
này rất khổng lồ, từng cây cột lớn chống thân điện nhưng lại khó nén nổi cảm giác tang thương, nhất là bức tượng uy nghiêm được xây dựng ở trước cung điện.
Vương Bảo Nhạc cũng chẳng xa lạ gì với bức tượng này, đó chính là vị nam tử trung niên khoanh chân ngồi trong bức hình đàu tiên.
Có lẽ đây chính là lão tổ của Thương Mang Đạo Cung!
Dù cung điện này nằm trong phần thân kiếm đã bị hủy diệt nhưng vẫn được giữ gìn nguyên vẹn. Đứng trước mặt nó giống như đứng dưới chân của một người khổng lồ, hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc mới nghe được tiếng thở dốc sau lưng. Khổng Đạo cũng đi tới, mặc dù toàn thân vẫn còn run rẩy nhưng hai mắt lại sáng rực. Sau khi trải qua rèn luyện của Huy Hoàng lộ thì thân thể của hắn đã hơn hẳn trước kia. Chờ hơn một nén nhang nữa thì Triệu Nhã Mộng mới từ từ bước ra khỏi Huy Hoàng lộ-
Nhục thân của cô là yếu nhất trong số ba người, nhưng cũng vì vậy mà có thu hoạch lớn nhất trên Huy Hoàng lộ này.
“Tiếp theo chính là xông thất cung!”
Đợi hai người nghỉ ngơi một lúc thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên mở miệng, hai mắt sáng quắc.
"filepos0012856717">

Bạn cần đăng nhập để bình luận