Tam Thốn nhân Gian

Chương 851

Chương 851Chương 851
MAN THIÊN* CHI PHÁP!
Che trời, ý bảo che mắt.
Thời gian dần trôi qua... trận chiến đoạt xác này đã tiến hành không biết bao lâu, Vương Bảo Nhạc cũng cảm thấy mệt mỏi. Dù sao việc liên tục phóng thích Minh Hỏa, lại phải biến ảo phệ chủng và vỏ kiếm bản mệnh, khiến chúng liên tục lay động để dọa người đúng là mệt chết đi được.
Chưa kể còn phải cắn nuốt hồn thể của lão quỷ đời đầu kia, mỗi Tân đều phải cắn một phần, việc này cũng mệt lắm ấy chứ.
Quan trọng nhất là mặc dù cuối cùng Vương Bảo Nhạc đã từ bỏ việc chống cự mà tập trung cắn nuốt, để mặc lão quỷ đời
đầu vẫn luôn nghĩ cách thi triển đủ loại thuật pháp đoạt xác khác, nhưng phối hợp kiểu này cũng đâu có nhẹ nhàng gì cho cam.
“Đành chịu vậy, ai bảo ba ba đây là người tốt, một lòng tôn kính người già, cứ để cho lão ta chơi cho đã đi.” Vương Bảo Nhạc thở dài, mang theo cảm giác thích chí trắng trợn rồi lại ra vẻ bất đắc dĩ, cứ tiến lên cắn nuốt từng phần thần hồn của lão quỷ đời đầu hết lần này đến lẫn khác.
Tới nay thì thần hồn của lão quỷ đời đầu đã bị nuốt gần bảy phần, thậm chí Vương Bảo Nhạc có thể cảm giác được bản thân mình đang lột xác. Hắn có dự cảm, ngay thời khắc đợt đoạt xác này kết thúc, ngay khi mình chớp mắt một cái thì chính là lúc tu vi của mình hoàn toàn đột phá, từ Thông Thần bước vào Linh Tiên.
Mà cũng không phải Linh Tiên sơ kỳ mà rẫt có thể sẽ là... trực tiếp bước vào Linh Tiên trung kỳ. Thậm chí còn có thể sẽ là... Linh Tiên hậu kỳ.
“Thôi, vì chuyện này, ta đành vất vả thêm chút nữa vậy.” Vương Bảo Nhạc thở dài rồi tiếp tục xông tới, cắn nuốt một cái. Nhưng ngay khi hắn định cắn nuốt thì lão quỷ đời đầu đang liên tục thử đoạt xác chợt gào lớn, phần thần hồn còn lại của ông ta 'âm ầm tản ra. Không phải thử đoạt xác nữa, mà là... trực tiếp rút lui, chọn cách bỏ chạy!!
Rõ ràng lão quỷ đời đầu đã bị lẫn đoạt xác quỷ dị này làm cho hoảng sợ nên quyết định bỏ cuộc, muốn rời khỏi đây. Nhưng... đây lại là thân thể Bản Nguyên của Vương Bảo Nhạc, không phải nơi mà lão quỷ muốn tới thì tới, muốn đi là đi.
Cũng giống như lão quỷ đời dẫu mượn nhờ Vương Bảo Nhạc không ngừng tu luyện Yểm Mục quyết, nên đã sinh ra liên hệ cùng Vương Bảo Nhạc. Cũng giống như lần cơ hội đoạt xác này, liên lạc đó cũng có thể trở thành thủ đoạn của Vương Bảo Nhạc, khiến cho lão quỷ đời đâu này không thể thoát khỏi thân thể của hắn!
“Yểm Mục quyết!” Hồn thể của Vương Bảo Nhạc dao động, linh hồn của hắn lập tức hóa thành một con mắt khổng lồ màu đen, tạo thành phong ấn làm cho lão quỷ đời đàu này hét thảm một tiếng. Cũng khiến ông ta không cách nào thoát khỏi cục diện đoạt xác lăn này.
“Vương đạo hữu, ta sai rồi, xin ngươi hãy tha cho ta. Cái gì ta cũng có thể cho ngươi hết, ta sai rồi...”
“Kêu một tiếng ba ba thì ta có thể suy nghĩ lại đấy!”
“Ba ba, ta biết sai rồi, ta thật sự biết lỗi rồi, ngươi hãy tha cho ta đi mà!!”
“Ta nghĩ xong rồi, ngươi kêu ba ba cũng vậy thôi con trai ạ, đừng có mơ nhé!”
“Vương Bảo Nhạc, đây là do ngươi ép ta!”
“Ta ép ngươi đấy, thì sao nào?” Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, tiếp tục nhào tới cắn xé.
“A a a a a!!” Lão quỷ đời đàu phát điên, hét lớn một tiếng như hóa cuồng, lại tiếp tục triển khai công pháp.
“Cửu Nhất Quy Nguyên Thuật...”
“Yêu Mục Thông Thiên Quyết...”
“Thần Tiềm Nhất Đạo Công...”
Lão quỷ đời đầu một hơi thi triển hơn mười loại công pháp, nhưng cuối cùng... vẫn thất bại. Hồn thể của ông ta cũng liên tục bị Vương Bảo Nhạc nuốt chửng, nay đã mất đi hơn tám phần. Lúc này thần hồn chỉ còn lại có mỗi phần đầu lơ lửng ở đó, trong mắt đẵy vẻ ngỡ ngàng và tuyệt vọng.
Ông ta đã hoàn toàn bỏ cuộc, sức cùng lực kiệt, đồng thời chấp niệm duy nhất trong lòng ông ta giữa cơn hoảng loạn chính là... tại sao lại như vậy, tại sao mình lại thất bại chứ...
“Vương Bảo Nhạc, ta dùng một bí mật để đổi lấy đáp án của ngươi. Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao Lân đoạt xác này lại như
vậy hay không...” Cuối cùng, lão quỷ đời đầu ngơ ngác nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, thì thào lên tiếng.
“Bí mật gì, nói ta nghe thử xem?” Vương Bảo Nhạc đang định một hơi nuốt chửng phần thần hồn còn lại của lão quỷ đời đầu nghe vậy thì hỏi ngược lại.
“Thần Mục quyết không phải là công pháp do ta tự nghĩ ra, nó cũng đến từ một vùng đất thần bí giống như pho tượng ở bên ngoài. Tên của nơi đó là... Tinh vẫn chi địa, đó là vùng đất trong truyền thuyết của Vị Ương đạo vực, là bí cảnh mà vô số gia tộc đỉnh cấp lẫn tông môn khao khát và phát cuồng vì nó. Bản thân ta lại nắm giữ một cách có thể giành được một suất lén lút tiến vào đó lúc theo kẻ khác trong một nghi thức nhất định!”
“Ngươi đừng nghĩ tới chuyện sưu hồn, bí mật này được ta bố trí cấm chế phong ấn. Một khi sưu hồn thì sẽ tan biến, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết tại sao lần đoạt xác này của ta lại thất bại được chưa?” Lão
quỷ đời đầu nói tới đây thì nhìn về phía Vương Bảo Nhạc với ánh mắt lấp lánh kỳ vọng.
Nói là muốn đổi đáp án, nhưng thật ra lý do khiến ông ta nói ra những lời này chính là ném miếng mồi ra để giữ mạng mà thôi. Thậm chí trong lòng ông ta vẫn còn ấp ủ vài ý đồ khác. Tuy rằng lần này ông ta thất bại, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không thành công. Chỉ cần Vương Bảo Nhạc động lòng và cho ông ta cơ hội mà thôi.
Ông ta tin chắc, một khi Vương Bảo Nhạc động lòng thì mình sẽ giữ được mạng sống. Về phần bí mật kia... ông ta đương nhiên sẽ nói cho Vương Bảo Nhạc biết, bởi vì cách để tiến vào nơi thần bí đó được chia làm một chính một phụ. Cách chính thì năm đó ông ta đã truyền cho tộc nhân trước khi qua đời, còn cách phụ vốn là thứ ông ta định dùng để hại người, tiếc là đến tận lúc chết đi vẫn không thể dùng đến.
Hôm nay ông ta định dùng nó để hại Vương Bảo Nhạc, chỉ cần Vương Bảo Nhạc rục rịch, nghe theo cách của ông ta thì nhất định ông ta sẽ có cơ hội khống chế cục diện thêm lần nữa!
“Thú vị lắm.” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, mỉm cười nhìn lão quỷ đời đầu.
“Nguyên nhân đoạt xác thất bại ấy à, đương nhiên ta có thể nói cho ngươi biết. Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, thân thể hiện tại của ta chẳng qua chỉ là một phân thân mà thôi, ngươi định đoạt xác phân thân của ta à? Có phải ngươi bị ngu không? Thậm chí ta còn mong ngươi đoạt xác thành công nữa đấy. Không biết sau khi ngươi chiếm phân thân của ta thì có phải bản thân ngươi sẽ biến thành phân thân của ta luôn hay không?”
Vương Bảo Nhạc hắng giọng một cái rồi tiết lộ đáp án.
Đáp án này như vô số sấm chớp nổ tung trong thần hồn của lão quỷ đời đầu. Lúc
trước ông ta đã nghĩ tới rất nhiều đáp án, nhưng không ngờ lại là thế này. Thần hồn của ông ra lắc lư, suýt chút nữa đã mất khống chế mà nổ tung.
“Không thể nào!!” Lão quỷ đời đầu gào rú, chuyện này đúng là trò cười lớn nhất đối với ông ta. Bản thân ông ta chuẩn bị nhiêu như thế, suy nghĩ biết bao điêu, hết thủ đoạn rồi lại tâm cơ, cuối cùng lại phát hiện thứ mà mình muốn chiếm lại là một phân thân hư ảo.
Bản năng của ông ta đã cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, vì nếu như Vương Bảo Nhạc là phân thân thì không lý nào ông ta lại không biết, trừ khi...
“Có người dùng man thiên chi pháp để che giấu cảm giác của ta, gieo mầm hạt giống sai lầm trong thần hồn của ta!!” Chỉ nháy mắt đã có luồng điện xẹt qua trong đầu của lão quỷ đời đầu, đây là lời giải thích duy nhất mà ông ta có thể nghĩ ra. Trong lòng lão quỷ đời đầu vừa đắng chát, lại điên cuồng không cam lòng, ông ta muốn mở
miệng nói gì đó, nhưng trong nháy mắt tiếp theo... ông ta lại nhìn thấy hồn thể của Vương Bảo Nhạc bổ nhào tới.
“Ngươi không muốn biết...” Nguy cơ tử vong mãnh liệt khiến lão quỷ đời đầu hét toáng lên. Nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong thì nháy mắt tiếp theo, hồn thể còn sót lại của ông ta đã bị Vương Bảo Nhạc nuốt trọn.
Lão quỷ đời đầu vốn đã chết một lẫn, chỉ còn lại hồn thể. Nếu như chết trong tay kẻ khác, có lẽ vẫn sẽ còn lại chút ấn ký do cửu u bị đóng, vẫn còn khả năng sống lại lần nữa. Nhưng... chết trong tay người của Minh Tông thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội này nữa, bởi vì ngay khi bị nuốt chửng thì Vương Bảo Nhạc lại mở miệng nói một câu!
“Lúc trời đất phân khai, vận mệnh luân hồi dừng lại...”
Lời nói vừa ra, giống như có thanh âm hủy diệt nào đó vang ra từ trong thần hồn của Vương Bảo Nhạc.
Vị đại đế đầu tiên của văn minh Thần Mục lập tức hình thần câu diệt chỉ trong khoảnh khắc!
“Ta đương nhiên là muốn biết rồi, nhưng ta biết chắc để lại hậu hoạn sẽ không tốt cho mình. Huống hồ gì... văn minh Tử Kim cũng không phải kẻ ngu, rõ ràng ngươi không phải người duy nhất biết chuyện này!” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, thông qua những lời lão quỷ đời đâu đã nói, hắn đoán ra lý do tại sao văn minh Tử Kim lại hợp tác cùng ván minh Thân Mục đang suy yếu. Vương Bảo Nhạc cảm thấy trong đây nhất định bao gồm cả bí mật liên quan tới Tinh vẫn chi địa kia.
“Thậm chí ngay cả Tạ Hải Dương... Nói không chừng sở dĩ tên kia ăn ba đầu, thậm chí khồng tiếc để quan hệ với kẻ được hắn đầu tư đã lâu như ta bị rạn nứt cũng là vì nhắm tới tinh vẫn chi địa kia!”
Đủ loại suy nghĩ lóe lên trong đầu Vương Bảo Nhạc, hán vừa cảm thụ dao động khổng lồ như sắp sửa bùng nổ trong hồn thể của mình, vừa nhớ lại lần đoạt xác lần này. Trong lòng đã dám chắc chín phần là tạo hóa lớn bằng trời do sư huynh Trần Thanh Tử để lại cho mình vào nám đó.
“Sư huynh, rốt cuộc ngươi đang ở đâu...” Vương Bảo Nhạc thở dài, hồn thể của hắn mang theo lòng cảm kích và tưởng niệm tản ra xung quanh, trực tiếp bao phủ toàn thân. Sau khi lấy lại thân thể, tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng 'âm 'âm táng lên!
"filepos0018157813">

Bạn cần đăng nhập để bình luận