Tam Thốn nhân Gian

Chương 414

Chương 414Chương 414
TIẾP TỤC LỪA DỐI •
Mùốn kiểm tra xem một người có phải minh tử hay không thì không phải chỉ dựa vào cảm giác là được, cần phải dùng một phần sức mạnh của sinh mệnh bản nguyên để lay động bản chất của đối phương, nếu như không được đáp lại thì có thể kết luận, đối phương không phải minh tử!
Người áo đen này vốn không định dùng sinh mệnh bản nguyên của mình, thậm chí hẳn còn không nghĩ Vương Bảo Nhạc là minh tử. Dù sao thì Minh Tông đã biến mất quá lâu, trở thành truyền thuyết, chỉ có một vài dấu vết nhỏ bé trên thế gian này mới có thể chứng minh nó từng tồn tại mà thôi.
Thế nên, người áo đen đương nhiên sẽ không tin việc bỗng nhiên lại có một kẻ nghi là minh tử xuất hiện... bởi lẽ trong
thời đại Minh Tông vẫn còn huy hoàng thì số người có thể trở thành minh tử cũng chẳng bao nhiêu.
Dù thân phận không đủ nên người áo đen này không rõ phải có điêu kiện gì mới có thể trở thành minh tử, nhưng sâu trong ký ức của hắn vẫn còn nhớ rõ sự đáng sợ của Minh Tông. Hắn cũng vĩnh viễn không thể nào quên được, trước khi mình trở thành khí linh thì vẫn phải run sợ khi đối mặt với một đệ tử bình thường của Minh Tông.
Nay đã qua quá lâu, hắn vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh từ giấc ngủ say, thỉnh thoảng nhớ lại ký ức khi xưa nhưng đôi lúc lại trở nên mơ hồ. Tuy vậy, dù qua bao lâu đi nữa thì nỗi kính sợ đối với Minh Tông vẫn không thể phai nhòa.
Thậm chí có thể nói... Minh Tông, chính là ngục tù của hắn, còn minh tử lại là chủ nhân của hắn!
Bất kỳ vị minh tử nào cũng có thể dễ dàng điêu khiển hắn, khiến hắn không thể phản kháng, đồng thời còn không thể phản phệ,
đây là dấu vết và pháp tắc đã khắc sâu trong sinh mệnh bản nguyên của hắn từ xa xưa.
Không thể chống cự, không thể lay chuyển, đây chính là số mệnh của hẳn!
Cho nên, hắn thà không muốn, cũng không tin trên đời này vẫn còn minh tử!
Tuy vậy, việc làm ô nhiễm trận pháp bị dẹp loạn trong chớp mắt, hắn cũng âm thầm cảm ứng về pháp khí kia, dù trong lòng cảm thấy không thể nào, nhưng vẫn có phần nghi hoặc không an. Hắn biết rõ một khi minh tử thật sự xuất hiện thì sẽ có nghĩa gì nên hắn không cam lòng mà đến đây, không tiếc trả giá bàng sinh mệnh bản nguyên của mình để kiểm tra một phen, cũng khiến mình an tâm hơn.
Cho nên mới có một cái chỉ tay vừa rồi!
Cái chỉ tay này nhìn như bình thường, không khiến bất kỳ tu sĩ Kết Đan nào chú ý tới nhưng nó lại như nối liền với đất trời, kết nối với vũ trụ, tạo thành một làn sóng
quỷ dị khó tả lan ra từ ngón tay của hắn, xuyên thẳng qua hư vô, xuyên qua bức tường, bỏ mặc tất cả, lao thẳng tới mật thất chỗ Vương Bảo Nhạc đang ngồi!!
Trong nháy mắt thì gợn sóng này đã lan vào mật thất, bên trong ẩn chứa minh khí nồng đậm, ẩn chứa sinh mệnh bản nguyên và tất cả của người áo đen này, trực tiếp hóa thành một cái miệng âm trầm vô hình ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc. Cái miệng vô hình này há to, ngoạm một cái về phía Vương Bảo Nhạc đang ngồi loại bỏ tai họa ngầm trong trận pháp!
Ngay khi cái miệng này cắn tới, Vương Bảo Nhạc như có cảm giác nên mở to hai mắt ra. Lúc này, hắn lại nhìn thấy cái miệng âm trầm mà người thường vốn không thể nhìn thấy kia, đồng tử co rụt lại, trong lòng vô cùng giật mình. Không đợi bản thân Vương Bảo Nhạc có hành động khác thì Minh Hỏa trong cơ thể hán đột nhiên lại mất khống chế mà bộc phát ra, giống như bị kẻ dưới xâm phạm nên Minh Hỏa theo bản năng phô bày uy nghiêm của mình vậy!
Mắt của Vương Bảo Nhạc lập tức phát ra tia sáng chói lóa, Minh Hỏa thay cho đồng tử, một cỗ băng hàn không sao tả được cũng ầm ầm bộc phát khiến cho toàn bộ mật thất bị đóng băng. Cùng lúc đó, Minh Hỏa vừa bộc phát cũng theo hàn khí lao ra khỏi thân thể Vương Bảo Nhạc, liên tục lan ra ngoài, sau đó lại bùng lên dữ dội!
Bên trong mật thất, toàn thân Vương Bảo Nhạc tràn ngập Minh Hỏa, lại có uy nghiêm vô thượng phát ra từ trên người hắn như không thể xâm phạm, mà cái miệng kia lại cắn phải Minh Hỏa, sau đó kêu thảm một tiếng giống như người thường nuốt phải lửa đỏ vậy.
Trong lúc kêu thảm, cái miệng này nhanh chóng bị hòa tan với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt, cái miệng âm trầm được tạo thành từ sinh mệnh bản nguyên của kẻ mặc áo đen kia đã bị thiêu cháy vô cùng thê thảm, dù đã nhanh chóng rút lui nhưng Minh Hỏa vẫn đuổi theo như muốn trừng phạt hành vi mạo phạm của hắn!
Đứng trước nguy cơ, cái miệng đang muốn bỏ chạy mới hoảng hốt mà tự nổ, dùng nó để hóa giải sự truy đuổi của Minh Hỏa, tránh thoát kiếp nạn!
Thật ra, đây cũng là vì người áo đen quá cường hãn, còn Minh Hỏa chỉ mới tu luyện được không bao lâu, bằng không, cho dù người áo đen này có tự hủy hết sinh mệnh bản nguyên thì cũng khó mà thoát được Minh Hỏa.
Tất cả kể thì dài dòng nhưng thật ra từ khi người áo đen xuất hiện, ra tay thử đến khi Minh Hỏa phát uy chỉ diễn ra trong chớp mắt, đồng thời, người áo đen đã mất đi một phần sinh mệnh bản nguyên ở bên ngoài cũng biến sắc, thân thể nhanh chóng rút lui. Mãi cho tới khi đã lùi lại hơn mấy trăm trượng, trong mắt của người áo đen này vẫn mang theo vẻ hoảng sợ không dám tin.
“Minh Hỏa, điêu... điêu này... Không thể nào!!”
Người áo đen kinh hoàng bật thốt. Trong mắt hắn lúc này, chỗ Vương Bảo Nhạc ở lại có một ngọn lửa mà người khác không thể nhìn thấy đang bùng lên dữ dội. Ngọn lửa này có màu đen, nó không phát ra nhiệt độ mà lại vô cùng lạnh lẽo như có thể rung chuyển linh hồn, điều khiển luân hồi. Đối với người áo đen thì ngọn lửa này có ý nghĩa quá lớn, nó có thể khắc chế khiến hắn không thể chống cự!
Chuyện này khiến cho người áo đen vốn đang hoảng hốt không yên lại run rẩy hồi lâu, hô hấp dồn dập, trong lòng dậy sóng!
“Minh Hỏa, sao trên đời này lại còn Minh Hỏa chứ? Hắn... hắn thật sự là minh tử!”
Người áo đen run rẩy, thậm chí còn cảm thấy việc này quá đỗi hoang đường.
“Minh Tông đã biến mất quá lâu, sao có thể còn minh tử được!!!”
“Chết tiệt!!”
Người áo đen điên cuồng gào rú nhưng
trong lòng vẫn sợ hãi không thôi. Hắn không muốn chỉ vừa được tự do thì lại có chủ nhân xuất hiện, lúc này hắn cảm thấy không cam lòng, trong mắt dẫn trở nên điên cuồng, sát cơ bùng lên dữ dội, nhưng trong sát cơ này lại bao gồm cả kiêng kỵ.
Hồi lâu sau, hắn dần bình tĩnh lại, nhìn chàm chằm vào chỗ của Vương Bảo Nhạc, im lặng một lúc mới từ từ tản đi.
“Cho dù là minh tử thì đã sao... Ta không thể tới gần, cũng không thể ra tay với hắn, bằng không sẽ bị phản phệ... Nhưng, ta có thể mượn tay kẻ khác để giết chết hắn!!”
Sau khi người áo đen rời đi, Minh Hỏa mất khống chế trong cơ thể Vương Bảo Nhạc mới từ từ biến mất, lui về trong thân thể. Vương Bảo Nhạc cũng hít sâu một hơi, sắc mặt sa sầm. Hán biết rõ khi nãy nhất định là kẻ chủ mưu truyền bá Trường Sinh công đã ra tay với mình.
Sau khi trầm ngâm một lúc, Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục công việc, mãi cho đến đêm khuya hắn mới hoàn toàn loại trừ tai
họa ngầm trong cả hai trận pháp. Khi thấy trận pháp khôi phục thì hắn mới bình tĩnh lại.
“Minh Hỏa của ta chủ động phóng ra, dường như nó có thể khắc chế được thứ đó...”
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ, không khỏi cúi đầu nhìn xuống mặt đất, bên dưới nó chính là hang thần binh.
“Minh Tông, minh khí...”
Vương Bảo Nhạc im lặng, sau khi suy nghĩ một lúc thì hắn lấy mặt nạ màu đen ra, vào trong mộng cảnh tìm chị đẹp.
Lăn này, chị đẹp xuất hiện vẫn giữ bộ dạng phong hoa tuyệt đại ấy, đưa lưng về phía Vương Bảo Nhạc giống như đang nhìn bầu trời phía xa mà lâm vào trầm tư.
Không đợi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của chị đẹp đã vang lên.
“Trong căn cứ thí nghiệm mà ngươi tới lúc trước có một mảnh vỡ mặt nạ, bên trong ẩn chứa một phần bản nguyên của ta...”
“Hả?”
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì lập tức hiểu ra. Kỳ thực, hắn cũng đoán thế, nhưng làn này hắn tới không phải vì chuyện này nên lập tức hỏi.
“Chị đẹp, kẻ vừa tập kích em có phải cũng là người tu luyện Minh Pháp hay không? Triệu đại sư cũng có nói thần binh nơi này là một món minh khí... Còn nữa, khi nãy Minh Hỏa của em đã chủ động phóng ra, chẳng phải chị đã nói không thể để lộ Minh Hỏa ư, nhưng nó chủ động phóng ra là sao đây?”
Đây mới là chuyện khiến Vương Bảo Nhạc lo lắng nhất.
Chị đẹp đưa lưng về phía Vương Bảo Nhạc cũng ngớ ra, trong mắt đầy vẻ hồ nghi. Cô
thật sự không hề phát hiện có kẻ tập kích, càng khỏi phải nói tới việc Minh Hỏa chủ động phóng ra mà Vương Bảo Nhạc vừa đề cập, cô có phải người của Minh Tông đâu!
Nhưng cô phản ứng rất nhanh, nghe ra được vài thông tin từ lời kể của Vương Bảo Nhạc, trong lòng cũng thấy ganh tỵ và đau đầu, thầm nghĩ, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai chứ... Tuy nhiên, đâm lao đành phải theo lao nên cô im lặng một chút, cảm thấy mình nên đặt ra một nhiệm vụ không thể hoàn thành cho Vương Bảo Nhạc để chấm dứt chủ đề Minh Tông mới được, bàng không nếu cứ như thế thì sớm muộn gì mình cũng lòi đuôi...
Vậy nên, cô hếch cằm, ra vẻ thần bí mà ràng.
“Thôi, nếu ngươi đã biết thì ta cũng không giấu gì ngươi nữa. Nơi này đúng là có một món minh khí do ta để lại năm xưa, theo ta thấy thì nó cũng thường thôi, nhưng để ngươi dùng thì cũng thích hợp đấy. Nếu ngươi có duyên với nó thì tự mình lấy đi!”
“Còn kẻ vừa tập kích ngươi thì ta chẳng buồn ra tay tiêu diệt, đó chỉ là minh nô thôi!”
“Sau này đừng có sợ trước lo sau như thế, phải nhớ Minh Tu chúng ta cai quản vũ trụ, trăng sao có nổ cũng không được biến sắc, làm người làm việc phải có định lực một chút!”
“Được rồi, bản cung hơi mệt, ngươi v'ê đi!”
"filepos0009267358">

Bạn cần đăng nhập để bình luận