Tam Thốn nhân Gian

Chương 436

Chương 436Chương 436
MỘT ĐÁM ĂN CƯỚP
Vực chủ cũng phải câm nín về hành vi hét giá cắt cổ này của Vương Bảo Nhạc nhưng dù sao thì cũng không cần cô phải chi tiền nên mới nói với Vương Bảo Nhạc là cô có thể nhắn lên cho Liên bang, tuy nhiên không chắc có được hay không.
Vương Bảo Nhạc vốn chỉ thử đề nghị như thế mà thôi, thấy Vực chủ không từ chối thì hai mắt lập tức sáng lên, trong lòng bắt đầu mong chờ. Trong lúc hắn hớn hở ngồi chờ thì Ngũ Thê Thiên Tộc lại như phát điên, nhất là gia chủ Trần gia, ông ta nổi đóa ngay trong tổ trạch, thiếu chút nữa đã phát cuồng.
"Đúng là một lũ ăn cướp mà!!"
"Lão cáo già Lâm Hữu chết tiệt kia lại còn nói con của hắn tự bạo 30 thanh Pháp Binh. Mụ nội hắn chứ, đừng nói con trai hắn, Lâm Hữu hắn có nhiều Pháp Bỉnh tới vậy à!"
"Còn cả lão bất tử Kim gia kia nữa, dám nói Kim Đa Minh nhà hẳn tự bạo bảy thanh cấp chín, cái con khỉ nhé! Lão tưởng Pháp Binh cấp chín là củ cải chắc!"
"Ngay cả quân đội Sao Hỏa cũng mặt dày nói Khổng Đạo tự bạo hai mươi thanh Pháp Binh, cái này thì cũng thôi đi, Tổng thống Đoan Mộc Tước tự mình phê bình, nói Khổng Đạo không tự nổ nhiều như vậy, chỉ nổ có sáu thanh thôi. . . Đường đường là Tổng thống mà cũng bỏ đá xuống giếng, hùa vào diễn trò như thế!"
"Tên Vương Bảo Nhạc kia cũng vỗ ngực nói mình tự bạo mười thanh cấp tám!"
Trần gia gia chủ rất ấm ức. Hắn thật sự đền không nổi, Ngũ Thê Thiên Tộc cũng đền không nổi. Trong lúc hắn đang phát khùng thì Vũ Hóa Tiên Thiên Tông lại liên hệ đưa điều khoản bồi thường, bên trong cũng nhắc đến chuyện đòi đền Pháp Binh.
Như vậy cũng giống như châm thêm dầu vào lửa khiến gia chủ Trần gia bùng nổ, lập tức lấy danh nghĩa Ngũ Thế Thiên Tộc công bố tất cả điều kiện bắt chẹt mà mình nhận được cho Sao Hỏa và Tổng thống Liên bang, cuối cùng chất vấn một câu!
"Một Kết Đan đại viên mãn mà cần ba thanh cấp chín, mấy chục thanh cấp tám, trên trăm thanh cấp bảy tự nổ cùng một lúc mới có thể trấn áp ư?"
Mấy yêu cầu đòi bồi thường này vừa được công bố thì lập tức khiến Đoan Mộc Tước câm nín, Vực chủ Sao Hỏa cũng phải ngớ ra. Điều kiện do mỗi bên đưa ra chỉ có bản thân họ biết, người ngoài hoàn toàn không hay
biết gì. Sau khi thông báo của Ngũ Thế Thiên Tộc gửi đến cho các thế lực thì những suy nghĩ tương tự thế cũng lần lượt xuất hiện.
Vương Bảo Nhạc cũng nhận được thông báo của Ngũ Thế Thiên Tộc do Vực chủ Sao Hỏa gửi tới, sau khi xem xong, đến bản thân hắn cũng phải hít sâu một hơi.
“Đúng là thâm hiểm! Bọn họ có nổ cái cóc khô gì đâu, mỗi mình ta nổ thôi đây này!!”
Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy so với đám ác ôn kia thì mình lành như thỏ con ấy chứ.
Lúc này, đám người Khổng Đạo, Kim Đa Minh và Lâm Thiên Hạo đều cảm thấy xấu hổ không thôi, nhưng thê lực sau lưng bọn họ kiên quyết không chịu. Sau khi vùng vằng một thời gian, Đoan Mộc Tước ra mặt dàn xếp thì chuyện này mới xem như xong xuôi!
Ngũ Thê Thiên Tộc sẽ bồi thường cho tân thành một số tài nguyên lớn xem như tiền nộp phạt cho hành vi phá hoại của Trần Mộc lần này, đồng thời còn đưa ra một thanh Pháp Binh cấp tám và mười lăm thanh cấp bảy.
của quý không nhường ai, Vương Bảo Nhạc ra sức giành lấy thanh Pháp Binh cấp tám nọ, còn đám Pháp Binh cấp bảy thì bị những thê lực khác chia nhau, đến đây xem như chuyện đã êm xuôi.
Kết cục của Trần Mộc cũng đã được xác định, sau khi bị Liên bang thẩm vấn thì tuyên án tử hình!
Hôn ước của Trần Mộc và Lý Uyển Nhi đương nhiên cũng bị hủy, không ai nhắc lại nữa.
Đồng thời, lần này, Vương Bảo Nhạc cũng quyết đoán nắm lấy cơ hội, đề cử Trác Nhất Phàm đảm nhiệm vị trí Khu trưởng còn trống của Trần Mộc. Mặc dù không được duyệt ngay lập
tức nhưng ghế trống này lại bị Vương Bảo Nhạc ôm khư khư. có Lý Di và Trần Mộc làm ví dụ sống nên các thê lực khác cũng biết rõ tính cách của Vương Bảo Nhạc, nêu hắn không chịu buông thì e là phái ai tới cũng chỉ có kết cục tương tự mà thôi.
Nhất thời, tân thành Sao Hỏa trở nên yên bình trước nay chưa từng có. Người do Liên bang và vực chủ Sao Hỏa phái tới điều tra chuyện của con lừa, sau nhiều lần kiểm tra kỹ càng, phát hiện mặc dù trong cơ thể con lừa ẩn chứa dao động sánh ngang với Kết Đan đại viên mãn nhưng lại không thể chủ động biên thân giống như cỗ lực lượng kia chỉ đang say ngủ vậy.
Cuối cùng, người của bốn đạo viện ra mặt đảm bảo để cho con lừa có thể tiếp tục ở lại bên cạnh Vương Bảo Nhạc, không bị đưa đi.
Nhưng sự tồn tại của con lừa cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc được liệt vào danh sách cường giả của Liên
bang, có điều chỉ xem như một nửa thôi chứ chưa hoàn toàn.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, tân thành yên ổn lại, thanh Pháp Binh cấp tám của Vương Bảo Nhạc cũng được Ngũ Thế Thiên Tộc đưa tới. Pháp Binh này không phải vũ khí mà là một bộ nội giáp, mặc lên người có thể tạo thành phòng hộ, chống lại công kích của cường giả.
Thực ra, trong Pháp Binh, vũ khí có sức công kích mạnh mẽ đương nhiên quý giá hơn hộ giáp nhưng dẫu sao thì hộ giáp cũng khá hiếm có, đến cấp tám thì lại càng như thế, sở dĩ không thể định giá được chỉ có thể xem nhu cầu của người dùng mà thôi.
Rõ ràng Ngũ Thế Thiên Tộc không muốn đưa vũ khí có đủ lực công kích ra nên mới đưa hộ giáp, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không phàn nàn gì hết, thậm chí hắn cảm thấy hộ giáp còn tốt hơn nữa.
“Pháp Binh cấp tám cần tu vi ít nhất là Kêt Đan mới có thể điều khiển bình thường, nếu đưa vũ khí cho ta thì khó mà phát huy hoàn toàn khả năng của nó, cũng không dễ dùng như Pháp Binh cấp bảy.”
Vương Bảo Nhạc nhận được hộ giáp xong thì lập tức kiểm tra một phen, dùng tạo nghệ luyện khí của mình để xem xét thật kĩ, sau khi xác định không có vấn đề thì tranh thủ mặc lên người, sau đó sờ tới sờ lui, vô cùng hài lòng.
“Tiếc là thanh chiến đao kia đã tự nổ rồi... Mình phải tranh thủ thời gian để luyện chế ra Pháp Binh loa mới được!”
Vương Bảo Nhạc vừa nghĩ tới chiên đao của mình thì vẫn thấy xót hết cả ruột, dù sao thì thanh đao đó đã theo hắn rất lâu, còn giúp ích thật nhiều cho hắn lúc còn ở Mặt Trăng nên có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn.
May mà dù đã mất chiến đao nhưng trong tay Vương Bảo Nhạc hiện tại vẫn còn một thanh phi kiếm cấp bảy. Sau khi trầm ngâm một lúc thì hắn lại hạ quyết tâm, bắt đầu bế quan lần nữa để cảm ngộ ý thiên, chế tạo Pháp Bỉnh loa của mình.
“Nếu như có thể luyện chế ra được một món pháp bảo chuyên gia triệu hoán ý chí thần linh thì tốt biết mấy... Chỉ cần khởi động xong là có thể tự động thu hút và lôi kéo những ý chí thần linh kia tới rồi.”
Vương Bảo Nhạc cảm khái nhưng biết rõ chuyện như thế là bất khả thi nên hít sâu vài hơi để cho bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó ngồi trong mật thất, nhắm mắt lại, thông qua Pháp Binh phi kiêm và nội giáp của mình, dùng chúng nó để chỉ dẫn và mô phỏng, từ từ bước vào trạng thái thần du, tìm kiếm ý chí thần linh.
Thời gian cứ thế trôi qua, gần một tháng sau, trong thời gian này vương
Bảo Nhạc đã thần du nhiều lần để tìm kiểm ý chí thần linh, mỗi lần gặp được hắn đều muốn dẫn dắt thử nhưng luôn thất bại.
Gần như mỗi lần như thê hắn đều có thể cảm nhận được một ý chí nóng rực, cuồn cuộn, mênh mông như Mặt Trời ở giữa Sao Hỏa. Ý chí này quá cường đại giống như thủ lĩnh của tất cả ý chí thần linh còn sót lại trên Sao Hỏa. Thậm chí, Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu như có thể dẫn dắt được đạo ý chí này thì nhất định có thể luyện chế ra được Pháp Binh cấp chín!
Nhưng tu vi của hắn không đủ nên căn bản chẳng dám tới gần. Thậm chí, có một lần hắn ngứa tay nên tới gần một chút, nhưng lập tức có một loại cảm giác như sắp sửa hồn phi phách tán, hắn hoảng sợ lùi lại ngay, sau đó chuyên mục tiêu sang những ý chỉ thần linh khác yêu hơn một chút.
Sau khi thử đi thử lại vài lần, cuối cùng hắn chuyển mục tiêu sang một
đám ý chí thần linh không mạnh lắm nhưng lại rất linh động. Trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc, ý chí này giống như một một con hổ lửa khổng lồ, điểm này khá hợp với khí linh của hắn nên Vương Bảo Nhạc hạ quyết tâm, nhiều lần đến lôi kéo, thử tác động tới đối phương. Dường như ý chí đó cũng khá nóng nảy, bình thường chỉ cần Vương Bảo Nhạc vừa lân la đến gần thì nó sẽ lập tức tạo thành dao động như muổn đánh nát tất cả những kẻ toan tiếp cận.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy đau đầu không thôi. Hắn cảm thấy ý chí này giống như một tên đực rựa không hiểu phong tình, còn mình thì biến thành một người đẹp điên đảo chúng sinh nhưng dù mình ra sức quyên rũ kiểu gì thì đối phương vẫn cứ ngó lơ, thậm chí còn nổi giận như muốn đánh người.
“Ví von kiểu này sai trái quá!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy buồn bực.
Trong lúc hắn đang vùi đầu nghĩ cách, xem thử nên dùng biện pháp gì để tiếp tục dụ dỗ thì một kế hoạch riêng nhằm vào hắn cũng đang âm thầm được triển khai!
Người phát động kế hoạch lần này vẫn là Ngũ Thế Thiên Tộc, bởi vì giữa bọn họ và Vương Bảo Nhạc đã tạo thành thù oán khó mà hóa giải nên họ nhất định phải đè Vương Bảo Nhạc xuống mới được, có điều, lần này lại khác hẳn, lúc trước chỉ là đám tiểu bối của Ngũ Thế Thiên Tộc giao thủ và so quyền mưu với Vương Bảo Nhạc, còn lần này là vài lão tộc trưởng cáo già của Ngũ Thế Thiên Tộc tự mình bày mưu tính kế!
Thậm chí, bọn họ còn liên lạc với Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông. Mặc dù vì chuyện ở khu tự trị của Phương Tinh mà bọn họ nảy sinh mâu thuẫn với Ngũ Thê Thiên Tộc nhưng họ đương nhiên sẽ không từ chối những chuyện mang lại lợi ích cho mình rồi, nhất là kê
hoạch và bô cục mà Ngũ Thế Thiên Tộc đưa ra vô cùng xảo diệu, tỷ lệ thành công cực lớn, mà lại còn là dương mưu!
Cái gọi là dương mưu chính là nói rõ cho ngươi biết là ta có ác ý với ngươi, để ngươi biết rõ tiếp theo ta sẽ làm gì nhưng ngươi lại không thể tránh né, từ chối hay chống cự được!
Dương mưu của mấy lão tộc trưởng Ngũ Thế Thiên Tộc cáo già này chính là... giúp đỡ xây dựng tân thành, dùng mối quan hệ của mình và thúc đẩy dư luận, đẩy tân thành cấp ba lên thành đặc khu cấp hai!
Biên thành đặc khu ngang hàng với những tòa thành còn lại của Liên bang, chỉ đứng sau đô thành Liên bang và chủ thành Sao Hỏa!
"filepos0009699464">

Bạn cần đăng nhập để bình luận