Tam Thốn nhân Gian

Chương 361

Chương 361Chương 361
TUYỆT THẾ ĐẠI THÙ
Con lừa đã thông minh hơn rồi! Có lẽ, qua bao trận đòn và lời dạy bảo của Vương Bảo Nhạc, rốt cuộc, nó cũng hiểu rõ lòng người hiểm ác, không thể không từ bỏ vẻ thuần khiết vốn có để trở nên gian manh nên nó học được cách che giấu, đánh lén và ôm cây đợi thỏ...
Ví như lúc này vậy, sau khi phát hiện đồ án, mặc dù nó rất kích động nhưng vẫn sợ sẽ dọa thức ăn bỏ chạy nên vừa che giấu tung tích của bản thân, sau khi chạy ra khỏi Bất Diệt thành, nó lại đoán có thể thức án sẽ tới ám toán* Vương Bảo Nhạc nên lặng lẽ quay về nấp một bên, nhìn chằm chàm nơi này, đến mắt cũng không dám nháy một cái.
(*) Ám toán: chống lại, phản lại.
Trời không phụ lừa có lòng, chờ một lúc thì nó cũng thấy thức ăn tới, sau khi đứa bé trai này tới gần Vương Bảo Nhạc, còn chưa kịp xuyên qua, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng vừa phát giác có điều bất ổn thì con lừa này đã hưng phấn kêu to, bùng nổ tốc độ.
Nó phóng tới cực nhanh, có thể nói, nó đã phóng thích tất cả tiêm năng và động lực của mình, nhanh hơn cả sấm chớp, thậm chí Vương Bảo Nhạc nhìn lại cũng chỉ thấy được một đạo tàn ảnh mà thôi. Trong chớp mắt, con lừa đã trực tiếp phóng tới giữa Vương Bảo Nhạc và đứa bé trai kia, mắt lộ ra vẻ kích động, há miệng cắn một cái thật mạnh về phía đứa bé trai đang chủ động dâng lên tận miệng.
Tất cả diễn ra quá nhanh và bất ngờ, đứa bé trai đần mặt ra ngơ ngác, một giây trước thì đối diện nó là tên béo kia, nhưng một giây sau thì thế giới đảo nghịch, tên béo biến mất, thay vào đó là con quái thú
khiến nó hận thấu xương nhưng lại sợ hãi và cực kì kiêng kỵ nọ!!
Nhất là đôi mắt đầy hung quang của nó khiến cho đứa bé trai này sinh ra ảo giác như nghe nó cười lớn hỏi mình... Bất ngờ không, kích thích không...
Tất cả suy nghĩ này chỉ lóe lên trong chớp mắt khi con lừa xuất hiện và cắn mạnh một cái. Không đợi đứa bé trai kịp phản ứng thì cánh tay phải vừa mới mọc ra của nó đã bị con lừa cắn đứt, sau đó con lừa lại nhanh chóng phóng tới, há to miệng toan táp đầu của nó.
Tốc độ và động tác cực kì liên mạch, rất có thể là nó đã tập luyện qua rất nhiều lần, nhưng đứa bé trai này cũng không phải tay vừa, sau khi cánh tay bị cắn đứt thì nó hét thảm một tiếng, huyết quang trong người bắn ra, trực tiếp lùi lại, tránh thoát cú táp đoạt mạng của con lừa trong đường tơ kẽ tóc.
Trong lúc nhanh chóng lùi lại, đứa bé trai chỉ muốn khóc cho rồi, nhìn cánh tay vừa mất thêm lãn nữa của mình, lại nhìn con lừa đang ra sức tìm kiếm mình bên kia, đứa bé trai này tức muốn điên, nhưng cuối cùng nó chỉ đành nhịn xuống, sau đó nhìn cánh tay trống trơn của mình với vẻ bi phẫn tột cùng, cuối cùng xoay người nhanh chóng đi xa.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng cảm giác được Minh Hỏa trong người mình có dị động, nhưng sau khi con lừa xông tới táp một cú thì Minh Hỏa lại yên tĩnh lại. Hai mắt hắn lóe lên, nghiêng đầu nhìn con lừa, phát hiện trên mặt nó là vẻ hí hửng nhưng lại tiếc nuối đan xen. Nhất là miệng nó vẫn còn đang nhai ngấu nghiến, nhận ra ánh mắt của Vương Bảo Nhạc, con lừa run lên một cái, ra sức nhai vội vài cái rồi nuốt xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt ngây thơ, còn vẫy đuôi vài cái.
Mày lại lén án cái gì đấy hả?:
Vương Bảo Nhạc cũng câm nín với nó.
Con lừa nghe vậy thì chớp mắt một cái, giả vờ như không nghe thấy gì cả, còn kêu vài tiếng, Vương Bảo Nhạc nghe mà thấy nhức đầu nên đá cho nó một cú bay đi.
Sau khi đáp xuống, con lừa lại lán vài vòng, khi bò dậy thì vẫn vẹn nguyên như cũ, trên mặt lại đầy vẻ đắc ý không thể giấu được, cảm giác mình lại thành công ngăn cản thức án nhào vào lòng Vương Bảo Nhạc, chẳng khác gì giành được thức ăn của hắn. Nó cảm thấy vô cùng hả dạ, đồng thời cũng nhớ mãi không quên thức ăn đó.
Trong suy nghĩ đơn giản của nó thì thức ăn này thật sự quá ngon, ngon hơn tất cả những thứ mà nó từng ăn.
Lúc này, vì sự xuất hiện của đứa bé trai khiến Khổng Đạo bị loại, chỉ còn lại Vương Bảo Nhạc và Lý Di chống lại thú triều!!
Việc này cũng đại biểu... bốn đạo viện đã toàn thắng trong lần tranh giành tân khu Sao Hỏa này, vượt qua tất cả các thế lực khác, lấy được ưu thế cực lớn trong việc phân phối thần binh sau này.
Điểm này khiến cho không ít thế lực trong Liên bang phải im lặng. Người không cam lòng nhất trong lần này chính là Ngũ Thế Thiên Tộc, bọn họ cũng tức đến nghiến ráng nghiến lợi với Vương Bảo Nhạc. Mặc dù sự chuẩn bị của Trác Nhất Tiên vẫn thua Lý Di một chút nhưng chỉ cần hắn chống chọi qua giai đoạn đầu, một khi thành trì xây dựng xong thì vẫn có niềm tin thắng lợi, nhưng không biết hắn lại xui xẻo đến mấy đời, lại làm hàng xóm với Vương Bảo Nhạc, bị gài hàng một phen. Những thế lực khác cũng vì đủ mọi nguyên nhân mà thất bại, nhưng ít nhiều gì cũng liên quan đến Vương Bảo Nhạc, mấy Lân giả chết, dùng loa cùng với thần thông dọa sợ thú triều khiến cho đàn thú đổ xô chạy sang khu vực của những người khác nên vừa bắt đầu thì áp lực của bọn họ đã hơn hằn Vương Bảo Nhạc. Lý Di và Khổng Đạo
thì may mắn hơn, cách Vương Bảo Nhạc khá xa nên không bị ảnh hưởng gì nhiêu, nhưng Khổng Đạo cũng xem như xui xẻo nên đến giờ chỉ còn lại Vương Bảo Nhạc và Lý Di. Thậm chí, nếu lúc này Vương Bảo Nhạc mà bỏ cuộc thì Lý Di sẽ là Khu trưởng của tân khu nên Đạo viện Bạch Lộc lập tức liên lạc với Tông chủ Phiêu Miễu, ngôn từ không còn nghiêm khắc như trước nữa mà trở nên nhu hòa hơn, uyển chuyển thương lượng. Nếu như Vương Bảo Nhạc chịu bỏ cuộc thì Đạo viện Bạch Lộc nguyện an bài một chức vụ bộ ngành cũng là chính tứ tước cho Vương Bảo Nhạc ở đô thành Liên bang.
Tông chủ Phiêu Miễu lập tức từ chối thẳng thừng, không thèm cân nhắc, ông biết rõ Vương Bảo Nhạc sẽ không bao giờ chịu. Dù sao thì chính tức tước ở đô thành cao nhất cũng là trợ thủ trong một bộ ngành mà thôi, căn bản không cùng cấp bậc với Khu trưởng tân khu.
Ông cũng biết, nếu như mình mà đánh tiếng với Vương Bảo Nhạc thì đúng là quá
hèn, không xứng làm Tông chủ do Vương Bảo Nhạc từ chối và bản thân mình từ chối lại khác hẳn nhau, ông thà gánh hết bất mãn của Đạo viện Bạch Lộc để bảo vệ Vương Bảo Nhạc.
Trong lúc Đạo viện Bạch Lộc và Đạo viện Phiêu Miễu bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn thì đợt thú triều thứ tám đã bắt đầu bộc phát!!
Phải biết rằng, đến giờ đợt thú triều thứ sáu vẫn còn chưa bị tiêu diệt hết, còn đợt thứ bảy thì đang khí thế bừng bừng khiến cả Lý Di lẫn Vương Bảo Nhạc đều phải chật vật chống chọi. Sự xuất hiện của đợt thú triều thứ tám này khiến cho cuộc chiến trở nên gay cấn hơn, như thể kết quả thắng thua đã sắp xuất hiện vậy!
Lý Di sốt ruột, toàn lực vận chuyển thành trì của mình, dưới sự trợ giúp của những người khác,trận pháp trên thành trì của cô ta đột nhiên tản ra để lộ ba vòng tròn khổng Lô liên tục xoay quanh nhau!
Ba cái vòng tròn này nhanh chóng xoay vòng, bộc phát uy lực kinh người. Nó giống như một chiếc máy cắt khổng ĩô khiến thú triều đang vọt tới lập tức bị ngán cản nhưng chẳng duy trì được lâu. Thậm chí, tầng ngoài cùng của nó đã xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.
“Không sao cả, chỉ cần mình trụ được lâu hơn tên béo kia là được rồi!!”
Đối mặt với nguy cơ, Lý Di cắn răng, không khỏi nhìn sang chỗ Vương Bảo Nhạc một cái, nhưng vừa nhìn sang thì cô ta lập tức run lên, hai mắt mở to không dám tin.
“Nó... Nó...”
Không chỉ Lý Di mà người đi theo cô ta lẫn dân chúng Liên bang đang hồi hộp theo dõi livestream, thậm chí cường giả khắp nơi và mấy người Vực chủ Sao Hỏa đều giật mình thật lâu, không ít người đứng dậy bật thốt.
“Trời ạ, Bất Diệt Ttành của vương Bảo
Nhạc...”
“Đây là...”
Trong lúc bao người dõi theo và rung động, Vương Bảo Nhạc đứng trên pháo đài của mình, hai tay bấm niệm pháp quyết đột nhiên vung lên. Pháo đài của hắn đột nhiên nổ mạnh, trong lúc ba đợt thú triều hợp lại ào đến thì pháo đài bỗng nhiên bay lên không trung!!
"filepos0008213258">

Bạn cần đăng nhập để bình luận