Tam Thốn nhân Gian

Chương 476

Chương 476Chương 476
ĐỊNH Cư TẠI THÀNH PHIÊU MIỄU
Từ sau khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc dẫn cha mẹ đi xa, vượt qua núi cao, băng qua sông lớn, xuyên qua rừng cây bát ngát, vượt qua sa mạc mênh mông.
Có thể nói, ngoại trừ một số vùng đất cấm trên Trái Đất, còn lại bất luận là nơi nguy hiểm đầy hung thú hay chốn hoang vu không một bóng người, dù là chỗ khí hậu khắc nghiệt mà người phàm không thể sống được thì với tu vi Kết Đan hiện giờ của Vương Bảo Nhạc, hắn đều có thể mang cha mẹ tới bất cứ nơi nào.
Dù sao trong Liên bang hiện giờ, Nguyên Anh là cảnh giới cao nhất có thể đạt được, bởi vậy những người bước vào Kết Đan... đã được coi là cường giả.
Đó là chưa nói tới từ sau khi thăng cấp lên tòng nhị tước, Vương Bảo Nhạc còn được tiếp xúc với những tư liệu tuyệt mật mà chỉ tòng nhị tước mới được động tới, chứng kiến một số tin tức liên quan tới đại trận địa cầu, trong những tin tức này có ghi chú rõ ràng... quan viên liên bang tòng nhị tước có quyền hạn đối với trận pháp địa cầu. Tuy quyền hạn này không lớn nhưng đủ khiến người có chức tước thấp hơn e ngại.
Chuyến du lịch này kéo dài tới hơn một tháng, đến khi Vương Bảo Nhạc cảm thấy cha mẹ mình đã mệt mỏi, không phải mệt mỏi về thể xác mà là về mặt tinh thần, lúc ấy hắn kết thúc chuyến đi, tới thẳng ... thành Phiêu Miễu!
Thành Phiêu Miễu lớn hơn thành Phượng Hoàng rất nhiêu, như một con quái vật khổng lồ sừng sững trên mặt đất. Bất luận quy mô nhân khẩu hay số lượng cường giả, ý nghĩa đối với địa câu, đều đủ để thành Phiêu Miễu đứng trong năm vị trí đầu của mười bảy chủ thành tại địa cầu.
Nhất là Đạo viện Phiêu Miễu nằm ngay bên cạnh, càng tăng cường lực phòng hộ của thành Phiêu Miễu. Đấy là còn chưa nói tới việc nơi này nằm ở trung tâm của khu vực Tây Nam Liên bang. Từ nơi này một mạng lưới lớn được tạo thành bao phủ toàn bộ khu vực Tây Nam, chẳng khác gì là trung tâm đầu não của khu vực này.
Cho nên, mỗi ngày đều có rất nhiêu tu sĩ, phàm nhân đi vào thành Phiêu Miễu, hoặc đi ngang qua nơi này, hoặc có công việc, hoặc đi buôn khiển trong thành Phiêu Miễu lúc nào cũng có tiếng nói cười huyên náo, ban ngày có ngựa xe tấp nập, ban đêm náo nhiệt dưới ánh đèn nê-ông.
Đương nhiên, kèm theo đó là giá thành tại thành Phiêu Miễu cũng vượt xa thành Phượng Hoàng, nhất là nhà ở tại đây, cho dù đã là tấc đất tấc vàng nhưng cung vẫn không đủ cầu.
Dù sao thành Phiêu Miễu cũng là tòa thành trung tâm của khu vực Tây Nam, bất luận thời hòa bình, hưng thịnh hay thời loạn nơi này đều là trung tâm kinh tế chính trị, cho nên rất nhiêu người giàu có tập trung tại đây, đồng thời có vô số tài ngyên, của cải được âm thầm cất giấu tại đây.
Có thể nói, đã đến thành Phiêu Miễu thì không thể coi thường bất cứ ai. Một người bình thường không đáng chú ý tới cũng có thể là người có địa vị cao khiến người ta phải kinh ngạc.
Tất cả những điêu đặc biệt đó đã khiển cho những người trong thành Phiêu Miễu nảy sinh tâm lý ưu việt hơn người ngoại thành. Cũng còn vì thành Phiêu Miễu vừa phồn hoa vừa có địa vị nên đã khiến đại đa số những người tới đây lần đầu đều bị tòa
thành khổng lồ hùng vĩ này làm cho kinh ngạc, bất giảm cảm thấy kém hơn một bậc.
Cha mẹ Vương Bảo Nhạc vốn là phàm nhân, sống cả đời trong thành Phượng Hoàng, tuy lão vương đã từng tới thành Phiêu Miễu công tác nhưng Tân này khác hẳn làn đó. Họ sẽ định cư tại đây, cho nên, khi phi thuyền tới gần, trong lòng ông cũng thấy xao động, càng không cần nói tới mẹ Vương Bảo Nhạc.
"Tòa thành này lớn quá... Không tốt bằng thành Phượng Hoàng của chúng ta..."
"Thành lớn thế này, đông người, lòng người cũng lạnh nhạt..."
"Bảo Nhạc, mẹ nghe người ta nói người trong thành phố lớn không ưa người ngoài..."
Lúc đi đường mẹ Vương Bảo Nhạc còn không nghĩ tới, nhưng lúc này gần tới nơi bà lại thấy lo lắng, vô thức nói năng dài dòng.
Vương Bảo Nhạc kiên nhẫn đứng bên cạnh mẹ mỉm cười, an ủi một hồi mới khiến tâm trạng bà ổn định lại, nhưng rõ ràng bà vẫn thấy lo lắng. Cho dù bà biết con trai mình giờ đã rất lợi hại, thậm chí chính bà cũng không rõ mình đang lo lắng chuyện gì, cảm giác thật bứt rứt.
Vương Bảo Nhạc cũng hiểu điều này, hán suy nghĩ một hồi, ngay khi phi thuyền sắp tới gần thành Phiêu Miễu, hắn liên truyền âm cho Lâm Hữu.
Lúc Vương Bảo Nhạc truyền âm tới cũng là lúc Lâm Hữu đang ở trong phủ Thành chủ, nhìn một cây cổ thụ trước mặt, trên tay ông cầm một viên linh thạch, không phải đang tu luyện mà đang suy nghĩ một số chuyện liên quan tới hội nghị viên, ông có một thói quen khi suy nghĩ thường hay mân mê linh thạch bóng loáng, đây là thói quen hình thành trước trận chiến hung thú.
Lúc này, nghe Vương Bảo Nhạc truyền âm tới, Lâm Hữu ngừng suy nghĩ, mở nhẫn truyền âm ra xem, lập tức mỉm cười, ông rất coi trọng Vương Bảo Nhạc, còn chưa nói tới hiện giờ Lâm Thiên Hạo đang phối hợp hết sức ăn ý với Vương Bảo Nhạc, lại thêm địa vị của Vương Bảo Nhạc hiện tại cũng đã gàn ngang hàng với ông, cho nên ông rất coi trọng chuyện Vương Bảo Nhạc dọn nhà đến đây, lập tức bố trí ổn thỏa.
Khi phi thuyên của Vương Bảo Nhạc vừa hạ xuống cảng hàng không của thành Phiêu Miễu, Lâm Hữu đích thân dẫn theo một số tùy tùng tới nghênh đón. Vừa thấy ông, Vương Bảo Nhạc liên ôm quýên cúi người hành lễ vãn bối với ông. Lâm Hữu cũng mỉm cười ha hả, tiến tới đón tiếp, vỗ một cái lên người Vương Bảo Nhạc.
Hai người gặp mặt nhau không nhiêu nhưng đã liên lạc với nhau không ít lần, lúc này gặp nhau không hề có cảm giác xa lạ, trong lúc trò chuyện vui vẻ Lâm Hữu cũng cực kì khách khí với cha mẹ Vương Bảo Nhạc.
Còn cha mẹ Vương Bảo Nhạc sau khi biết người trước mặt mình là Thành chủ thành Phiêu Miễu, bất giác đều cảm thấy căng thẳng. Lâm Hữu thấy vậy mỉm cười ôn hòa như một người hàng xóm thân thiện, nói vài lời bông đùa.
"Anh vương, vương phu nhân, sau khi hai người thu xếp xong mọi chuyện, nhớ nói tốt giúp ta với Bảo Nhạc nhà anh chị vài câu. Thật xấu hổ, đứa con không ra gì nhà ta giờ đang làm việc dưới trướng Bảo Nhạc!”
Nghe xong câu này, cha mẹ Vương Bảo Nhạc mỉm cười, đương nhiên bọn họ biết Lâm Hữu đang nói đùa, muốn bọn họ bớt lo lắng. Hơn nữa, ông cũng ngầm nói Vương Bảo Nhạc đã không phải người bình thường để bọn họ tự tin hơn.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc hết sức cảm động, lại cúi đầu với Lâm Hữu.
Còn Lâm Hữu cũng đã bố trí chu đáo cho gia đình ba người Vương Bảo Nhạc, dẫn bọn họ tới khu vực trong thành Phiêu Miễu gần phủ Thành chủ, giao một tòa nhà không nhỏ cho Vương Bảo Nhạc mượn.
Nói là thuê, thật ra là biếu tặng.
Tòa nhà này rất rộng, chẳng những có khu vườn bãi cỏ, còn có gian nhà ba tâng, khung cảnh ưu nhã, lại rất yên tĩnh. Trong đô thị phồn hoa náo nhiệt như nơi này, những nơi yên tĩnh có giá trị rất lớn, còn chưa nói tới khu vực này là nội thành, bất luận an toàn hay phòng hộ đều khiến Vương Bảo Nhạc rất yên tâm.
Vốn Lâm Hữu còn định phái một số người hẫu tới, nhưng cha mẹ Vương Bảo Nhạc không quen, cho nên sau khi Vương Bảo Nhạc nhã nhặn từ chối, Lâm Hữu cáo từ đi khỏi.
Sau khi ông dẫn người đi, cha mẹ Vương Bảo Nhạc nhìn tòa nhà rộng lớn này bỗng có cảm giác như đang mơ, trong lòng bọn họ càng thêm hãnh diện về con trai mình.
Lâm Hữu không chỉ bố trí có vậy, mấy ngày sau ông lại đển bàn bạc cùng gia đình Vương Bảo Nhạc, bộ môn khảo cổ của thành Phiêu Miễu có thêm một vị chủ quản, chính là cha của Vương Bảo Nhạc!
Đồng thời, ngành giáo dục của thành Phiêu Miễu nhiều thêm một chức vị có quýên lực không nhỏ, người được bổ nhiệm chính là mẹ của Vương Bảo Nhạc!
Theo Lâm Hữu, cách tốt nhất để hòa nhập với nơi ở mới không phải đi giới thiệu thân phận của Vương Bảo Nhạc khiến đám người a dua, nịnh hót, chen chúc nhau tới mà là để cha mẹ Vương Bảo Nhạc gia nhập vào hệ thống của thành Phiêu Miễu, có vậy mới gây dựng được mối quan hệ cho bọn họ.
Không cần tuyên dương thân phận của họ, cũng không càn cố gắng giấu giếm, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được. Dù sao có phiền toái gì đi nữa, chỉ cằn Vương Bảo Nhạc và Lâm Hữu có thể giải quyết được, như vậy cha mẹ Vương Bảo Nhạc sẽ không gặp chuyện khó xử gì trong thành Phiêu Miễu!
Sau khi hai người nhậm chức, tiếp xúc với hoàn cảnh mới, bắt đàu cuộc sống bận rộn nhưng nhàn nhã, gia đình bọn họ coi như đã ổn định tại thành Phiêu Miễu.
Chẳng qua, cha Vương Bảo Nhạc thì thật sự nghiêm túc với công việc, còn trong lòng mẹ Vương Bảo Nhạc đã sớm coi nhiệm vụ quan trọng nhất của mình trong tương lai chính là chuyện chung thân đại sự của Vương Bảo Nhạc, cho nên chủ yếu để tâm lựa chọn người thích hợp.
Còn Vương Bảo Nhạc thì lại đang suy nghĩ tới chuyện về Đạo viện Phiêu Miễu nhận công pháp Kết Đan, đồng thời xử lý một số chuyện.
Sáng sớm mấy ngày sau, Vương Bảo Nhạc ra khỏi nhà, hóa thành một dải càu vồng tiến thẳng tới... Đạo viện Phiêu Miễu.
"filepos0010502805">

Bạn cần đăng nhập để bình luận