Tam Thốn nhân Gian

Chương 489

Chương 489Chương 489
LÃO PHU THIÊN SOÁI TỬ
T ầng phòng hộ này rõ ràng còn mạnh hơn bức tường ngán cản trước kia nhiêu, chỉ riêng khí tức của nó cũng khiến cho đám người có mặt trong hang thần binh phải biến sắc.
Ngay khi tằng phòng hộ màu tím này xuất hiện thì nó như một tằng màn sáng màu tím nhanh chóng lan ra xung quanh, trực tiếp va chạm với Lý Hành Văn đứng đầu.
Lý Hành Ván đột nhiên biến sắc, thậm chí còn không thể chống cự thì thân thể đã bị màn sáng đẩy ngược lại. ông cũng như thế thì càng không cần phải nói tới Vực chủ Sao Hỏa và những Kết Đan còn lại. Chỉ trong nháy mắt, tất cả tu sĩ trong hang thần binh này đều rúng động dữ đội, bị màn sáng tím này đẩy lùi.
Nhất là Vực chủ Sao Hỏa, trong lúc rút lui, hô hấp của cô trở nên dồn dập hơn, sắc mặt biến đổi, rõ ràng tất cả mọi chuyện diễn ra ở đây đã vượt quá dự đoán của cô.
Cô thật sự không thể ngờ sau bức tường kia lại còn một màn sáng màu tím thế này, nhất là việc màn sáng này bộc phát khiến cô có cảm giác như nó bị điêu khiển.
“Chằng lẽ... thần binh Minh Khí ở đây thật sự có chủ ư?”
Vực chủ Sao Hỏa giật mình kinh ngạc, lúc lùi lại còn nhìn sang Lý Hành Ván, cũng thấy rõ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt ông.
Rõ ràng màn sáng này không hề có ác ý với mọi người nên chỉ đẩy người ra chứ không hề đả thương ai, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến cho tất cả mọi người ở đây phải hoảng sợ, không ít người kinh ngạc hét to.
Vương Bảo Nhạc ở giữa đám người cũng ra vẻ giật mình hoảng sợ.
Rõ ràng... độ cường hãn của màn sáng này đã vượt xa tưởng tượng của họ. Lúc này, tất cả đều rối rít rút lui, đồng tử của Lý Hành Ván co rụt lại, trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ ngọc, chỉ cần bóp nát là có thể khởi động bom phản linh và trận pháp hệ Mặt Trời, nhưng ông không lập tức làm vậy mà chỉ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vương Bảo Nhạc một cái.
Đúng lúc này, một cỗ khí tức kinh thiên động địa đột nhiên phát ra từ trong màn sáng tím này như gió lốc. Khí tức này mạnh tới mức như có thể đè bẹp Nguyên Anh, không đếm xỉa gì với Kết Đan, nó bao phủ cả hang thần binh như hóa thành thần niệm nào đó quét qua trên người tất cả. Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều giật mình chấn động như bị đạo thần niệm này xẹt qua tâm thần.
Cùng lúc đó, một thanh âm uy nghiêm có phần tức giận đột nhiên vang vọng trong đàu của tất cả.
“Ồn ào quá!”
Thanh âm này như sấm rền, trực tiếp nổ tung trong hang thần binh, vang vọng bên tai của mọi người khiến tâm thằn của tất cả chấn động, đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác tang thương ắn trong đó. Giống như người vừa lên tiếng đã tồn tại quá lâu nên ngay cả thanh âm cũng già nua và mênh mông như thế.
Thanh âm xuất hiện cũng khiến cho tất cả tu sĩ Liên bang có mặt ở đây biến sắc lần nữa. Một số người vốn đã có suy đoán về thần binh này, cho rằng chủ nhân của nó vẫn còn tồn tại ở bên trong, chẳng qua theo suy đoán của Liên bang thì khả năng này rất nhỏ.
Nhưng sau khi thanh âm này vang lên thì khả năng cực nhỏ đó đã biến thành toàn bộ, bên trong thẫn binh Sao Hỏa này thật sự có chủ nhân của nó tồn tại.
Nhất là đối phương rõ ràng thâm sâu khó dò, lời này không phải dùng bất kỳ ngữ âm của nền ván minh nào mà dựa vào thần niệm để truyền ý chí nào đó, vang vọng trong tâm thần của mọi người. Nó vượt qua giới hạn ngôn ngữ như tiến hành trao đổi tinh thần, thủ đoạn này dễ dàng khiến người ta phải sợ hãi.
“Quả nhiên có người!”
Vực chủ Sao Hỏa nheo mắt lại. Đến nay, cô mới biết bên trong thần binh ở Sao Hỏa của cô có một vị tu sĩ ngoài hành tinh thế này. Điêu này khiến lòng cô dậy sóng, đồng thời trong lòng cũng đề cao cảnh giác, bởi vì hạo kiếp của Sao Thủy hãy còn ngay trước mắt.
Vương Bảo Nhạc cũng mở to hai mắt hoảng sợ như không dám tin, thậm chí còn nín thở, thân thể toan rút lui. Dù trước đó Lý Hành Ván đã đoán Minh Khí này có liên quan tới Vương Bảo Nhạc, nhưng nay thấy vậy cũng phải nghi hoặc phần nào. ông hít sâu một hơi, sau đó lùi lại vài bước rồi ôm quyền cúi đầu với màn sáng tím kia.
“Tiền bối, bọn ta tới từ nền văn minh Trái Đất thuộc hệ Mặt Trời. Hành tinh này thuộc về nền văn minh của bọn ta, bởi vì không biết tiền bối ở đây nên mới quấy rầy, mong tiền bối thứ lỗi!”
Lúc nói những lời này, Lý Hành Văn cố gắng chấn động linh thức, cũng ẩn chứa thiện ý mà mình muốn biểu đạt. Thật ra, lúc này ông cũng bị màn sáng tím này làm cho rúng động không thôi.
Mọi người ở đây đều run rẩy hồi lâu, sau khi Lý Hành Văn lên tiếng thì trong màn sáng tím đó lại truyền ra thanh âm đầy vẻ nghi hoặc.
“Văn minh nào? Rõ ràng trước khi lão phu bế quan thì đây là nơi Minh Tông ta quản lý...”
Nói tới đây, thanh âm già nua này chợt dừng lại, thần niệm lại bộc phát lẫn nữa, chỉ nháy mắt đã lan ra khắp nơi rồi biến mất, sau đó im lặng hồi lâu mới có một tiếng thở dài vang lên.
“Hóa ra đã qua lâu như vậy rồi...”
Lý Hành Ván và Vực chủ Sao Hỏa đều bị đạo thần niệm chợt lóe lên rồi biến mất này làm giật mình, những tu sĩ Kết Đan còn lại cũng thở dồn, run rẩy liên hồi. Lý Hành Ván vẫn luôn nắm chặt thẻ ngọc trong tay, chần chừ một lúc rồi cúi đầu với màn sáng tím Lân đó lần nữa.
“Tiền bối... nơi này hiện nay là nền văn minh Trái Đất!”
Sau khi Lý Hành Ván lên tiếng, thì trong màn sáng tím lại có tiếng thở dài vọng ra.
“Lão phu Thiên Soái Tử, vì tìm kiếm con đường lên trời nên đã tu hành ở đây hơn mười vạn năm, dù đạo tâm vĩnh hằng, nhưng thiên địa xa vời, không ngờ vũ trụ đã thay đổi đến kỷ nguyên này...”
Thanh âm tang thương kia lại vọng ra từ trong màn sáng tím, vang vọng trong tâm thần của mọi người. Cái tên Thiên Soái Tử lập tức được tất cả mọi người nhớ kỹ, cả đám cố gắng thu liễm tâm thần, vội vàng bái kiến đẫy cung kính.
Vương Bảo Nhạc đứng trong đám người cũng run rẩy bái kiến, trong lòng lại đắc ý không thôi. Khỏi cần phải nói, vị chủ nhân của thần binh kia đúng là lão giả quốc sư, khí linh của hắn.
Quan trọng nhất là những lời này đều do Vương Bảo Nhạc hắn nghĩ ra, cái tên Thiên Soái Tử đó lại là tác phẩm đắc ý nhất của hắn. Tuy rằng lúc trước khi hắn ra lệnh cho lão giả quốc sư nói vậy thì hắn ta ngượng mồm không nói ra được, nhưng do Vương Bảo Nhạc ra lệnh nên lão giả quốc sư vẫn phải khuất phục.
Bản thân lão giả quốc sư cũng không làm cho Vương Bảo Nhạc thất vọng, mấy lời hắn ta nói ra, suýt chút nữa đến cả Vương Bảo Nhạc hắn cũng tin rám rắp.
Còn màn sáng màu tím kia đúng là màn phòng hộ có thể sánh với Linh Tiên cảnh đại viên mãn mà Minh Chu có thể kích phát sau khi sửa chữa được một phần mười. Mà chấn nhiếp toàn trường cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch của Vương Bảo Nhạc.
“Thái thượng Trưởng lão gia gia đã ngầm gợi ý cho ta là phải chấn nhiếp Liên bang một phen thì mới có thể khiến bọn họ bớt dòm ngó nơi này. Bây giờ, chắc chấn nhiếp cỡ này là đủ rồi, không thể làm quá đáng được, lỡ như Thái thượng Trưởng lão khởi động bom phản linh thì tiêu!”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, biết rõ kế hoạch bước đầu của mình đã thành công, tiếp theo thì chỉ chờ lão giả quốc sư lên tiếng để hoàn thành bước thứ hai mà thôi.
Dựa theo sắp xếp của hắn, bước đầu của kế hoạch chính là chấn nhiếp, bước thứ hai thì là vừa dọa đám người này, vừa khiến cho thế lực khắp nơi lẫn Tổng thống Liên bang không dám dòm ngó Minh Khí nữa. Nhưng hắn cũng biết Liên bang vì đạt được thần binh Sao Hỏa này đã tiến hành chuẩn bị vô cùng kỹ càng, lại trả giá rất nhiêu, nếu như phải rời khỏi đây mà không được gì cả thì thể nào trong lòng cũng sẽ không cam.
Thế nên, trong kế hoạch này, Vương Bảo Nhạc tính toán đưa ra một vài chỗ tốt. Lúc này, thanh âm tang thương của lão giả quốc sư cũng vọng ra từ bên trong màn sáng màu tím.
“Nếu như vũ trụ đã thay đổi, nền ván minh của các ngươi đã vực dậy ở đây thì ước định của lão phu với Minh Tông năm xưa cũng không còn nữa... Thôi vậy, lão phu là Vô Thượng Tiên Tôn, chẳng chiếm không hành tinh của các ngươi làm gì. Sau này, phàm là người tu luyện ở bên ngoài động phủ của bản tiên tôn thì sẽ được ban thiên nguyên sinh cơ!”
Lời này vừa ra, một cỗ khí tức mạnh mẽ hơn lập tức bộc phát từ trong màn sáng màu tím. Khí tức này vô cùng nồng đậm như ẩn chứa sinh cơ vô hạn, từ hang thần binh tràn ra khắp đặc khu khiến cho bàu trời trên Sao Hỏa biến sắc, mặt đất 'âm ầm rung chuyển. Vô số tu sĩ bên ngoài đều giật mình hoảng hốt, cỗ sinh cơ nồng đậm này cũng trực tiếp bao trùm cả đặc khu khiến cho cỏ cây lập tức vươn cao, tất cả tu sĩ và người thường ở đây đều thở dồn dập, cảm nhận được thân thể trở nên vô cùng thoải mái giống như chỉ cần đứng trên mảnh đất này thì tinh thần sáng láng, thoải mái nhẹ nhõm vậy!
Một màn này lại khiến mọi người bên trong hang thần binh phải giật mình hoảng hốt, tất cả không biết phải làm sao, đành nhìn về phía Lý Hành Vãn!
"filepos0010758803">

Bạn cần đăng nhập để bình luận