Tam Thốn nhân Gian

Chương 410 CHUYỀN NAN, HẮC BÀO, ĐÈN LỒNG

Chương 410 CHUYỀN NAN, HẮC BÀO, ĐÈN LỒNGChương 410 CHUYỀN NAN, HẮC BÀO, ĐÈN LỒNG
Dưới lớp áo lam, tóc trắng ấy là một cỗ khí chất rất khó nói nên lời, vừa như nho nhã, lại giống lãnh ngạo như đủ mọi loại khí chất tập hợp lại với nhau, tạo thành một sức thu hút rất riêng, đủ khiến người ta sinh ra mặc cảm, phải cúi đâu trước mặt ông.
Kim Đa Minh cũng như thế, ngay khi nhìn thấy Triệu Phẩm Phương thì hắn lập tức cung kính cúi đầu.
“Tiểu Minh bái kiến Triệu thúc thúc!
Kim Đa Minh lập tức lên tiếng.
Hắn biết rõ người đàn ông này không hề dựa vào đạo lữ của mình mới có được địa vị ngày nay thậm chí, phải nói ngược lại là do tầm quan trọng của Triệu Phẩm Phương đối với Liên bang quá lớn nên mới khiến đạo lữ của ông được thuận lợi hơn.
Có điêu so với Vực chủ
Sao Hỏa thì danh tiếng của Triệu Phẩm Phương không được nhiêu người biết tới bằng, ông chỉ nổi tiếng trong lớp cao tầng của các thế lực mà thôi.
Vương Bảo Nhạc vốn cũng muốn bái kiến nhưng nghe Kim Đa Minh tự xưng là Tiểu Minh xong, dù bóng lưng của Triệu Phẩm Phương cũng mang tới áp lực không nhỏ cho hắn, nhưng thiếu chút nữa hắn đã phì cười thành tiếng. Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc cũng biết đúng mực nên lập tức bái kiến Triệu Phẩm Phương.
“Tiểu Nhạc bái kiến Triệu thúc thúc!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Kim Đa Minh nhướng mày lườm hắn một cái, thấy
Vương Bảo Nhạc cố nhịn cười khi nghe mình tự xưng là Tiểu Minh nhưng hắn không để ý lắm, chỉ chờ xem trò hay tiếp mà thôi.
Cùng lúc đó, Triệu Phẩm Phương vốn đang đưa lưng về phía họ cũng lộ ra vẻ mặt cổ quái, tuy nhiên, chẳng mấy chốc đã biến mất, sau đó ông lại từ từ xoay người lại.
Khi ông xoay người lại, vừa nhìn thấy diện mạo của Triệu Phẩm Phương thì ngay đến kẻ hay tự xưng là đẹp trai nhất Liên bang như Vương Bảo Nhạc cũng nhịn không được mà ganh tỵ. Dù Triệu Phẩm Phương đã đến trung niên nhưng gương mặt tuấn lãng phi phàm, lúc còn trẻ nhất định tuấn dật* hơn người, ngọc thụ lâm phong**!
(*) Tuấn dật: tài giỏi, sáng sủa. Ý nói tài năng, diện mạo hơn người.
(**) Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Mái tóc bạc khiến cho dung mạo vốn đã có sát thương cực cao của ông lại càng mạnh hơn.
“Mọi người đều là đàn ông như nhau...”
Vương Bảo Nhạc thầm thở dài một tiếng, cảm giác ganh tỵ liên tục dâng trào, mặc dù vậy, hắn vẫn tranh thủ dằn lòng, lại cảm thấy Triệu Phẩm Phương này trông khá quen, nhưng nghĩ mãi cũng không ra đã gặp ở đâu.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang thầm lấy làm kinh ngạc thì Triệu Phẩm Phương vừa xoay người lại cũng bình tĩnh nhìn Kim Đa Minh và Vương Bảo Nhạc.
Ánh mắt của ông chỉ lướt qua Kim Đa Minh một cái thì nhìn thẳng vào Vương Bảo Nhạc như nghiền ngẫm, kiểm tra thật kĩ cả buổi trời, thậm chí cuối cùng ông còn hừ một tiếng.
Vương Bảo Nhạc giật thót một cái, trong lòng bất chợt sợ hãi, lúc này Triệu Phẩm Phương mới thu hồi ánh mắt, xoay người
lại nhìn bức bích họa kia Tân nữa, từ đầu chí cuối không hề mở miệng nói câu nào.
Tim Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, hắn vội nhìn sang Kim Đa Minh với ý hỏi dò. Kim Đa Minh trừng mắt nhìn lại ý bảo ta cũng không hiểu gì hết.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, cảm thấy dường như có gì đó là lạ nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào nên trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
“Sao lại nhìn mình như thế chứ? Lại còn hừ như thế... Không đúng, cái này có vấn đề, chẳng lẽ...”
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc, đột nhiên hai mắt lóe lên, thâm nghĩ lẽ nào Triệu Phẩm Phương cũng giống đạo lữ của ông, thật sự muốn mình làm con rể của họ ư?
Thấy Vương Bảo Nhạc nghi hoặc mãi như thế, Kim Đa Minh thầm cười, chẳng giải thích gì nhiều, chỉ ngoan ngoãn đứng một bên. Triệu Phẩm Phương cũng không để ý
đến việc Vương Bảo Nhạc đang rối trí suy nghĩ ở đó, chỉ ngắm nhìn bức bích họa kia một lúc mới khoan thai lên tiếng, nói ra câu đầu tiên kể từ khi cả ba người gặp nhau.
“Hai người các ngươi tới gẫn một chút, nói cho ta biết, hai ngươi nhìn thấy gì từ bức bích họa này?”
Sau khi Triệu Phẩm Phương lên tiếng thì Kim Đa Minh lập tức bước lên, ra vẻ nghiêm túc xem xét bích họa. Vương Bảo Nhạc cũng thu hồi suy nghĩ, đi tới sau lưng Triệu Phẩm Phương, ngẩng đầu nhìn bức bích họa kia.
Lúc trước, hán đã nhìn lướt qua bức bích họa này, nay đến gần quan sát hành tinh sắp chết nọ thấy rõ, dòng sông linh hồn do vô số linh hồn người chết hội tụ hòa vào vũ trụ. Tuy bức bích họa này khá quỷ dị nhưng lại rất khó nhìn ra manh mối, nhất là ánh mắt của Triệu Phẩm Phương khi nãy nhìn mình là lạ nên Vương Bảo Nhạc không lên tiếng trước mà vờ vịt như đang
quan sát.
Nhưng sau khi quan sát kỹ thì đồng tử của Vương Bảo Nhạc đột nhiên co rụt lại. Lúc trước, hắn ở quá xa nên không cảm nhận được, nay tới gần để nhìn thì đột nhiên cảm giác được hình như có khí tức phát ra từ bức bích họa này...
Khí tức này vô cùng mỏng manh, người ngoài không thể phát giác, nhưng đối với người tu luyện Minh Pháp như Vương Bảo Nhạc thì nó lại vô cùng quen thuộc, thậm chí vì để xác định nó mà hắn còn bước lên chạm thử vào bức bích họa. Ngay khi chạm vào thì trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, hán dám chắc trên bức bích họa này có minh khí!!
“Tiểu Minh, ngươi nói trước đi!”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc lấy làm khiếp sợ thì Triệu Phẩm Phương đã thản nhiên nói.
Kim Đa Minh vội gật đầu, sau khi châm chước một phen thì trầm giọng lên tiếng.
“Triệu thúc thúc, theo ta thấy thì bức bích họa này ẩn chứa vô số thâm ý, cháu đây ngu dốt, chỉ có thể nhìn ra bên trong như ẩn chứa ý hy vọng, ví như ngôi sao này chết đi, vô số linh hồn bay ra, tất cả đều là biểu hiện của cực hạn. Ta cảm thấy... vật cực tất phản*, có lẽ, cực hạn này ẩn chứa hy vọng và sinh cơ nào đó mà ta không hiểu hết được!”
(*) Vật cực tất phản: Ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại. Cho nên, càng là ở vào lúc vô vọng thì càng có thể là hy vọng đang ở ngay trước mắt. Thân ở vào nghịch cảnh, chính là cơ hội tốt để tôi luyện bản thân mình.
Câu trả lời của Kim Đa Minh khiến Vương Bảo Nhạc nghe mà tấm tắc không thôi. Đây không đơn thuần là quan sát bích họa nữa mà là thôi diễn và đưa ra ý ẩn sâu bên trong nó. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc thấy sau khi Triệu Phẩm Phương nghe Kim Đa Minh nói xong thì có gật đầu một cái khiến hắn lập tức hiểu rõ đây là một đợt kiểm
tra!
“Mấy đại nhân vật đều thích kiểm tra ngay khi vừa gặp à?”
Vương Bảo Nhạc thở dài, thầm nghĩ xem mình nên nói gì cho phải thì Triệu Phẩm Phương đã lên tiếng.
“Vương Bảo Nhạc, tới lượt ngươi!”
“Hứ...”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy hơi khó chịu, Triệu Phẩm Phương này đúng là phân biệt đối xử mà, gọi Kim Đa Minh là Tiểu Minh với giọng điệu ôn hòa là thế, đến khi gọi mình lại kêu cả tên lẫn họ, rõ ràng Triệu Phẩm Phương này có thành kiến với mình.
Mặc dù không rõ thành kiến này đến từ đâu nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy không phục, cũng nổi đóa quay đầu nhìn thẳng về phía Triệu Phẩm Phương.
“Triệu đại sư, mọi người đều có cái nhìn khác về ngụ ý của bức bích họa này, Tiểu
Minh cảm thấy nó là hy vọng nhưng ta cảm thấy nó giống một đợt hành lễ bái tế hơn, dù sao đi nữa thì chúng chỉ là suy đoán nhưng ta lại có phán đoán khác về bức bích họa này!”
“Bức bích họa này đến từ hang thần binh Sao Hỏa!”
Nửa câu đàu Vương Bảo Nhạc nói ra chẳng khiến Triệu Phẩm Phương rung động mảy may, nhưng nửa câu sau lại khiến ông đột nhiên xoay người lại nhìn thằng vào hắn.
Lăn này, trong mắt ông không còn ý dò xét như khi nãy nữa mà lộ ra tia sáng lạ.
“Cớ sao lại nói vậy?”
“Trực giác thôi ấy mà!”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, chắp tay sau lưng thản nhiên đáp, thầm nghĩ chẳng phải ông thiên vị à, ta cũng biết giận đấy nhé.
Kim Đa Minh chớp mắt một cái, lặng lẽ lùi lại vài bước. Hắn cảm thấy vương Bảo
Nhạc ăn nói như thế với Triệu Phẩm Phương rất gợi đòn, mà trong mắt Triệu Phẩm Phương lại càng lộ rõ vẻ kỳ dị, thậm chí dần hóa thành tán thưởng giống như cực kì hài lòng với câu trả lời của Vương Bảo Nhạc, cuối cùng, ông lại bật cười trước sự kinh ngạc của Kim Đa Minh.
“Liên bang có rất nhiều người từng quan sát bức bích họa này nhưng Vương Bảo Nhạc ngươi lại là người đầu tiên nhìn ra lai lịch của nó trong tình huống không rõ cụ thể!”
“Không hổ là Thành chủ tân thành trấn áp hang thần binh! Chắc hẳn ngươi đã dò xét và kiểm tra hang thần binh rất nhiêu nên mới tạo thành trực giác như thế!”
“Ngươi nói đúng lắm! Bức bích họa này đến từ hang thần binh Sao Hỏa, là một trong những thứ được phát hiện trong Tân đầu tiên các thế lực khắp Liên bang vào trong dò xét!”
“Bản thân bức bích họa này cũng rất kỳ lạ, nó không phải nhất thành bất biến*, chỉ cần chiếu ánh sáng đặc biệt lên thì sẽ xuất hiện hình ảnh khác bị ẩn bên trong!”
(*) Nhất thành bất biên: Đã hình thành rồi thì giữ nguyên, không thay đổi, không đổi mới.
Nói tới đây, Triệu Phẩm Phương vung tay phải lên, ánh sáng trong phòng thí nghiệm số ba lập tức thay đổi, huyệt động xung quanh biến mất, thay vào đó là vũ trụ bao la, giống như ba người đã thuấn di ra vũ trụ, mà vũ trụ bao la này như hoàn toàn hòa làm một với bức bích họa, hoặc nên nói là ba người giống như tiến vào thế giới trong đó.
Cũng chính lúc này, hình ảnh trong bức họa lại thay đổi, mặc dù hành tinh vẫn đang tan vỡ, có vô số linh hồn bay ra hòa thành dòng sông nhưng bên ngoài hành tinh kia, tại điểm cuối cùng của dòng sông do vô số linh hồn tạo thành lại có thêm một chiếc thuyền nan màu đen!!
Trên chiếc thuyền nan này lại có một người mặc áo đen, tay cầm một mái chèo đặc biệt, trên mái chèo có treo một chiếc đèn!
Thuyền nan, áo đen, đèn lồng!
Chiếc thuyền nan này lướt tới như có thể chia tách âm dương, mà ánh đèn trên mái chèo như một ngọn hải đăng soi lối, trong lúc người áo đen kia lẳng lặng chèo thuyền đi tới... dòng sông linh hồn sau lưng người nọ không còn lộ ra vẻ đau khổ nữa mà hóa thành an tường, một đường nối gót theo sau!
“Các ngươi có nghe nói tới Minh Tông chưa?”
Đứng giữa vũ trụ bao la, giọng nói đầy vẻ si mê, sùng bái của Triệu Phẩm Phương nhẹ nhàng vang lên giống như không phải đang hỏi mà chỉ tự lẩm bẩm mà thôi.
"filepos0009183314">

Bạn cần đăng nhập để bình luận