Tam Thốn nhân Gian

Chương 811 DIỄN ĐẾN TỪNG TẾ BÀO!

Chương 811 DIỄN ĐẾN TỪNG TẾ BÀO!Chương 811 DIỄN ĐẾN TỪNG TẾ BÀO!
Lời Vương Bảo Nhạc nói lập tức dẫn tới bao người chú ý, nên sau khi cả đám người cùng kiểm tra nơi này, mặc dù không thu hoạch được gì, nhưng vị tiểu đội trưởng kia vẫn gật đầu đánh giá cao với sự nghiêm túc và cẩn thận của Vương Bảo Nhạc.
Hoạt động điêu tra này cũng tiến hành trong cả binh doanh, một vài Thông Thần đại viên mãn cũng ra mặt để táng cường tìm kiếm. Thậm chí thần thức của vị Linh Tiên hậu kỳ kia vẫn thường xuyên quét qua khắp binh doanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của kẻ xâm nhập để lại!
Nhưng Vương Bảo Nhạc chẳng những ra tay nhanh mà lại có biến thân của thuật
pháp Bản Nguyên, cho dù khó tránh khỏi việc để lại một vài manh mối, nhưng muốn tìm ra hắn trong thời gian ngắn gần như là không thể nào.
Vương Bảo Nhạc cũng không sợ điểm này, trước khi đến binh doanh thì hắn đã nghĩ kĩ rồi. Hắn tin chắc là dù có phong tỏa binh doanh thì cũng sẽ không kéo dài được lâu, bởi vì... sẽ có chuyện khác thu hút sự chú ý của tộc Vị Ương, từ đó phân tán tinh lực, thậm chí là chuyển cả mục tiêu.
Thực tế cũng đúng như vậy, sau nửa canh giờ phong tỏa, theo tin tức từ bên ngoài truyền về lại binh doanh, vị đại năng Linh Tiên trấn thủ ở nơi này cùng với tất cả tiểu đội trưởng khác đều biết một chuyện!
Có kẻ từ bên ngoài xông vào, dùng sức mạnh kinh người để giáng lâm xuống ngôi sao này. Việc này trước kia cũng đã có tiên lệ, tin tức đưa về còn nói đám người vừa hàng lâm xuống đây đều đeo mặt nạ thì không ít cường giả tộc Vị Ương lập tức nghĩ tới... lão tổ Liệt Diễm!
Đeo mặt nạ, giáng lâm lượng lớn...:
Là lão tổ Liệt Diễm!”
“Chết tiệt, sao Lân này lão tổ Liệt Diễm lại chọn chỗ của chúng ta chứ!!”
Tin tức này vừa truyền ra thì lập tức dẫn tới không ít chấn động trong tộc Vị Ương. Cũng không phải bọn họ sợ hãi chuyện này, chẳng qua chuyện liên quan tới lão tổ Liệt Diễm khiến không ít người nhớ tới những tin đồn mà mình từng nghe.
Vương Bảo Nhạc vểnh tai lên ra vẻ chờ lắng nghe, sau khi có được đáp án thì hắn cũng phải hít vào mấy hơi, còn lớn tiếng tức tối giống hệt người bên cạnh.
Trong lúc cả binh doanh xôn xao, vị đại năng Linh Tiên ở binh cầu thứ chín cuối cùng cũng xuất hiện, ông ta có bộ dạng già nua, thân thể gầy ốm, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, toàn thân khô đét khiến cho người ta cảm thấy như tử khí giăng kín. Nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ loáng thoáng
cảm nhận được trong cơ thể ông ta cất giấu dao động bô cùng khủng bố, một khi bùng nổ sẽ đủ để trấn áp bốn phương.
Giọng nói của ông ta chứa đẫy sát khí, vang vọng khắp nơi.
“Một vài kẻ giáng lâm đã tới đây, thế thì cứ để cho bọn chúng ở lại đây vĩnh viễn đi vậy. Tất cả tiểu đội ra quân, tìm kiếm khắp ngôi sao, giết chết một kẻ xông vào thì lão phu sẽ tự mình ghi công cho người đó, xin trọng thưởng từ quân đoàn trưởng!”
Nói đoạn, thân thể của lão giả Linh Tiên hậu kỳ này nhoáng lên một cái, đột nhiên đi xa, giống như tự mình ra ngoài tìm kiếm. Đồng thời tất cả quân trưởng của các binh cầu cũng lục tục hạ lệnh, chia toàn bộ ngôi sao ra, sau đó an bài tất cả tiểu đội ra ngoài tìm kiếm.
Vương Bảo Nhạc cũng nằm trong số đó, hắn theo tiểu đội rời khỏi binh doanh, tất cả triển khai tốc độ giữa không trung, nhanh chóng đi tới nơi được chỉ định.
Sau khi các tiểu đội đều tản ra, binh doanh cũng an tĩnh trở lại, lúc này không ai chú ý tới giữa không trung lại có dao động lóe lên. Vị Linh Tiên đã rời đi trước đó đột nhiên xuất hiện, sác mặt âm trầm quét mắt điêu tra binh doanh trống trải một Lân nữa. Cuối cùng trong mắt của ông ta lại lóe lên vẻ ngờ vực.
“Có thể xác định, kẻ tiến hành ám sát trong binh doanh chính là một trong số những kẻ giáng lâm, nhân số cũng không đông... rất có thể chỉ có một người!”
“Nhưng... rốt cuộc kẻ này đã rời đi từ sớm hay là có cách đặc thù gì đó để che giấu khí tức đây?” vị Linh Tiên tộc Vị Ương này thầm thở dài, ba cái dẫu đều nhíu mày. Ông ta dõi mát nhìn mặt đất với vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng lại lắc đãu.
“Chút việc cỏn con này mà mang đi quấy rày quân đoàn trưởng đang ở trong thời khắc mấu chốt thì e là sẽ khiến hắn tức giận. Nhưng những kẻ giáng lâm mà lão tổ Liệt Diễm phái tới đa phần chỉ ở mười hai
canh giờ...” lão giả Linh Tiên trầm mặc, những người khác đều cho rằng vị quân đoàn trưởng có tu vi Hành Tinh của bọn họ đã rời đi. Nhưng lão giả này biết quân đoàn trưởng thật sự chưa từng rời đi, mà chỉ đang làm một việc cực kỳ quan trọng với hắn mà thôi.
Nên sau khi trầm tư, lão giả thu hồi ánh mắt, quyết định tạm thời không đi làm phiên quân đoàn trưởn. Dù sao cũng chỉ có mười hai canh giờ... chỉ một lát là qua. Nghĩ tới đây, thân thể của lão giả nhoáng lên một cái, chính thức rời khỏi đây để gia nhập tìm kiếm.
Dù sự kiện này tối đa chỉ mười hai canh giờ là kết thúc, nhưng lão giả đương nhiên cũng không ưa gì đám người dám tới đây khiêu khích rồi. Nếu như đối phương không tới ám sát sinh sự thì thôi, ông ta cũng chẳng buồn để ý. Nhưng đối phương đã đánh tới cả binh doanh của mình rồi, nên nếu có thể giết chết bọn chúng thì có thể xả bớt cơn giận, đồng thời cũng xem
như lập được công lao.
Nghĩ vậy, lão giả lại đẩy nhanh tốc độ. Cùng lúc đó, đám người vừa tới không biết mình đã bị người ta nhét vào tổ ong vò vẽ đã tản ra, sau đó bắt đầu tìm kiếm mục tiêu. Nhưng chẳng mấy chốc đã có người phát hiện có điêu không đúng.
“Lạ thật, tinh cầu này đã bị giết cả rồi, theo lý mà nói đáng lẽ không nên xuất động nhiều như thế mới đúng.”
“Chẳng lẽ nơi này vẫn còn thế lực phản kháng của dân bản địa ư?”
Một vài kẻ giáng lâm đang ẩn nấp, chuẩn bị sán bắn đều giật mình hoảng sợ nhìn cả đám tộc Vị Ương bay vèo vèo ngang qua trên trời, da đầu tê rần.
Trong sự cáng thẳng và hoảng sợ của bọn họ, Vương Bảo Nhạc lại nghênh ngang đi theo trong một tiểu đội của nhánh quân thứ ba, còn buôn chuyện với tộc Vị Ương ở bên cạnh.
Ngôn ngữ Minh Tông đúng chuẩn kia lọt vào tai những tộc Vị ương khác cán bản chẳng hề khiến họ hoài nghi. Chẳng qua trong lúc buôn chuyện thì chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt của tộc Vị ương cũng thể hiện rõ ràng. Đối với kẻ có tu vi thấp nhất trong đội như Vương Bảo Nhạc, mặc dù những người khác vẫn nói chuyện với hắn, nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt lại lộ rõ mồn một.
Giống như đây là bản năng của họ vậy, tu vi của ngươi không đủ thì địa vị của ngươi không đạt, điểm này lại thể hiện rõ ràng hơn trên người vị tiểu đội trưởng Thông Thần sơ kỳ kia. Hắn ta căn bản chẳng thèm quan tâm với đám thủ hạ dưới trướng, Vương Bảo Nhạc đương nhiên cũng sẽ không để ý chuyện này. Sau khi cùng bay ra một thời gian ngắn, hắn cảm thấy cũng đủ rồi nên mới nhìn quanh một vòng, lúc này thân thể của Vương Bảo Nhạc lại đột nhiên nổ tung mà không có bất kỳ dấu hiệu gì!
Vương Bảo Nhạc hóa thành một làn sương mù, lấy tốc độ vô cùng đáng sợ để bao phủ toàn bộ nhóm tộc Vị Ương ở đây trong lúc bọn họ không kịp phản ứng. Không có bất kỳ tiếng la hét hay giãy giụa gì, toàn bộ quá trình chỉ kéo dài vài giây. Ngay một giây sau, khi sương mù ngưng tụ lại lần nữa thì đã không còn thi thể của bất kỳ tộc Vị Ương nào nữa, chỉ có Vương Bảo Nhạc hội tụ lại và biến thành bộ dạng của một tu sĩ tộc Vị Ương khác mà thôi.
Sau khi thử cảm thụ ý chí Yểm Mục Quyết đã trở nên sinh động hơn, thậm chí là muốn gào thét trong cơ thể mình, Vương Bảo Nhạc thoáng nheo mắt lại. Lúc này thân thể của hắn lại biến hóa, thiếu mất một cái đầu và một cánh tay, toàn thân thoạt nhìn vô cùng chật vật rồi bay nhanh về phía xa. Thỉnh thoảng còn quay đầu lại với vẻ tức giận và hoảng sợ như đang bị ai đó đuổi giết.
Diễn trò kiểu này, sau một thời gian nhập vai thì bản thân Vương Bảo Nhạc cũng đã quen rồi, giống hệt như thật vậy. Cũng không quan tâm sự thật là xung quanh không có bất kỳ người nào, thỉnh thoảng hắn còn phun máu tung tóe, thế mà hắn vẫn thấy không được thật cho lắm nên còn phân ra một đạo bản nguyên, biến thành một thân ảnh ở sau lưng.
Thân ảnh này đeo mặt nạ đâu trâu, đúng là đại hạn hống hách trước đó. Cứ như vậy... trong quá trình tự mình đuổi mình, Vương Bảo Nhạc một đường bỏ chạy thục mạng. Một nén nhang sau, cuối cùng hắn cũng thấy được một tiểu đội khác.
“Mọi người cẩn thận, chúng ta bị một đám người giáng lâm phục kích. Đội trưởng đã tử trận, tên khốn đeo mặt nạ đàu trâu ở sau lưng đã truy sát ta nãy giờ!” Vương Bảo Nhạc hét thảm một tiếng, sau đó lại nôn máu tươi, nhanh chóng bay về phía tiểu đội này.
Cùng lúc đó, khi tiểu đội tộc Vị ương này lạnh lùng nhìn qua. Tên đeo mặt nạ đầu trâu do Vương Bảo Nhạc biến ra cũng tái mặt, không đuổi theo nữa mà xoay người muốn bỏ chạy.
Nếu nó không chạy thì thôi, có lẽ những tu sĩ tộc Vị Ương này sẽ còn ngờ vực. Nhưng thấy tên đầu trâu đó bỏ chạy, ánh mắt của đám tộc Vị Ương này lóe lên. Kẻ cầm đầu chẳng nhìn Vương Bảo Nhạc lấy một cái đã vội dẫn người đuổi theo.
Ngay khi bọn họ tới gần Vương Bảo Nhạc và lướt qua nhau, thân thể của Vương Bảo Nhạc lại nổ tung và hóa thành sương mù lan ra, bao phủ lấy cả đám như nuốt chửng lấy chúng.
Chỉ thoáng chốc sau, Vương Bảo Nhạc vừa thay đổi bộ dạng liếm môi. Sau đó hét thảm một tiếng, miệng phun máu tươi rồi tiếp tục bỏ chạy.
Cứu mạng với, ai đó cứu ta với...:
Sau lưng Vương Bảo Nhạc, dưới sự khống chế của hắn, tên đầu trâu kia phát ra một tràng cười quái dị, liên tục đuổi theo...
"filepos0017336138">

Bạn cần đăng nhập để bình luận