Tam Thốn nhân Gian

Chương 228

Chương 228Chương 228
ĐẠI ĐẠO CHÍ GIẢN
Chiến hạm này lớn chừng hơn ngàn trượng, thong thả bay đến tràn ngập cảm giác áp bức. Rõ ràng nó cũng đã được cải tạo, dùng linh thạch làm nguyên liệu vận hành, toàn thân đen thẫm một màu, vừa nhìn qua đã khiến người khác thấy sợ hãi.
Lúc này, chiến hạm xuất hiện khiến đồng tử của đám con cái nghị viên kia co rụt lại. Những người đứng xem xung quanh cũng như các dân chúng trong thành Phiêu Miễu đều giật mình hét toáng lên.
“Trời ạ, dùng cả một chiếc chiến hạm loại nhỏ để di chuyển thế này...”
“Ai ở trong đó thế nhỉ...”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, chiến hạm từ từ đáp xuống, Trác Nhất Tiên một thân bạch bào, khí chất hơn người mỉm cười bước ra. Theo sau hắn còn có mười mấy học sinh của Đạo viện Bạch Lộc, đám người Lý Di cũng có mặt ở đó.
Sau khi bọn họ bước ra thì Lâm Thiên Hạo lập tức mỉm cười bước lên tiếp đón, nói cười vui vẻ với Trác Nhất Tiên, đồng thời dẫn đường đưa bọn họ vào trong phủ.
Không cần hắn giới thiệu, tiếng tăm của Trác Nhất Tiên trong giới này cũng đã đủ lớn, con cái của những nghị viên kia cũng mỉm cười bước lên bắt chuyện.
Mấy người Lý Di nằm trong bách tử Liên bang nên cũng đã được mọi người biết tới từ lâu, nay vừa vào trong thì đã có người bước lên chào hỏi làm quen.
Sau đó là người của Đạo viện Thánh Xuyên và chi nhánh Bạch Lộc cũng Lân lượt đển nơi. Khí cẫu của bọn họ cũng khá bắt mắt. Học sinh của Đạo viện Thánh Xuyên còn đi trên một chiếc khí c'âu giống như được chế tạo bằng thủy tinh.
Còn chi nhánh Bạch Lộc thì càng khoa trương hơn nữa. Khí cầu của họ lại là một chiếc xe ngựa bằng kim loại, bay đến buổi tiệc trong tiếng máy móc ầm 'âm vang dội.
Trước khi bữa tiệc kịp bắt đâu thì đã hoàn toàn đổi vị, bọn họ chẳng ai dẹp khí cầu của mình vào, cứ trưng ở đấy khiến cho mọi người ghé mắt nhìn sang, lại có vô số người chụp ảnh đưa lên linh võng, tạo thành oanh động cực lớn.
Bởi vì Đạo viện Phiêu Miễu ở gần nên hơn phân nửa học sinh đều dùng khí cầu riêng của mình đến đây. Bọn họ lại không hề có chuẩn bị sẵn nên mặt khí thế đã thua một phần, thậm chí, bọn họ còn ngại không dám đáp xuống bên cạnh một đám khí cầu đắt đỏ kia...
Thế này thì lại xấu hổ hơn nữa, dù đây chỉ là việc nhỏ nhưng những người ở đây đều là tuấn kiệt trẻ tuổi, trong lòng vẫn có chút hiếu thắng, nay cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.
Chuyện này cũng nhanh chóng được đưa lên linh võng, thậm chí có rất nhiều người còn liên lạc với những người chưa đến ở đạo viện, thậm chí báo cho đám Vương Bảo Nhạc biết.
Lúc Vương Bảo Nhạc nhận được tin tức thì hắn đang trên đường đi tìm Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, cả ba vừa lấy khí cău ra định xuất phát, nhẫn truyền âm chợt rung lên dữ dội, ngay cả Triệu Nhã Mộng cũng nhận được tin báo từ người khác.
Ba người xem xong thì đều lẩy làm kinh ngạc, Vương Bảo Nhạc còn nhướng mày.
“Thích khoe của à?”
Trác Nhất Phàm nhíu mày, trong tin tức hắn nhận được có nói người của ngũ thê' thiên tộc đã đến, chuyện này khiến ánh mắt của hắn chợt lạnh đi.
Triệu Nhã Mộng không để ý mấy hành động khoe của này lắm. Trong cuộc đời của cô, trong lứa cùng tuổi ngoại trừ một người ra thì không ai... giàu bằng cô, nên cũng quen rồi.
“Cái đám dở hơi đó! chẳng phải là đến ăn tiệc thôi à? Sao tự dưng lại thành đại hội khoe của thế này!”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu cười, trên mặt đẫy vẻ khinh thường, cứ như người lớn thấy cảnh đám trẻ con khoe đồ chơi vậy.
“Cái đám này ngây thơ quá đi thôi! chỉ là một bữa tiệc thôi mà, khoe khoang làm gì chứ? Gì mà chế tạo bằng hắc kim, số lượng có hạn các thứ... Mấy cái này có là gì đâu, nông cạn quá!”
Vương Bảo Nhạc nhìn tin nhắn rồi nói.
“Tu sĩ chúng ta phải lập chí ở đại đạo, tiếp bước tiền nhân, mở lối cho hậu thế, trở thành nhật nguyệt soi sáng nhân gian, sao có thể lãng phí thời gian ở mấy trò ganh đua hơn thua này được!”
(*) Đại đạo: con đường lớn - chỉ cách ăn ở chính yếu mà ai cũng phải theo.
Vương Bảo Nhạc nói vô cùng khí thể, lại có một cỗ khí tức đột nhiên xuất hiện.
“Hôm nay, ba người chúng ta phải qua đó bằng cách thức đơn giản nhất. Phải để cho đám trẻ tuổi kia hiểu rõ khoe khoang là một loại sai lầm, đơn giản mới chính là thứ chân chất nhất, đại đạo cần phải chí giản!”
Trác Nhất Phàm nghe xong thì thoáng kinh ngạc, Triệu Nhã Mộng đứng bên cạnh cũng giật mình nhìn Vương Bảo Nhạc vài 1'ân. Chưa đợi bọn họ mở miệng nói gì thì Vương Bảo Nhạc đã ngạo nghễ ngẩng cao đẫu, giơ tay áp lên miệng huýt sáo một cái, tiếng huýt sáo chói tai vang lên, vang vọng khắp bốn phương.
Trong lúc Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng còn đang ngu người thì ở phía Ngự Thụ Các lại có một tiếng gào kinh thiên đáp lại, sau đó là một thân ảnh khổng lồ trực tiếp bay thẳng qua với tốc độ cực nhanh, khí thế ngập trời.
Chính là vượn Kim cương!
Thân thể hơn ba mươi trượng, bộ lông đen nhánh, thêm đôi cánh sau lưng khiến cho khí thể của vượn Kim cương trở nên vô cùng bất phàm, nhất là khí tức của nó lại là Trúc Cơ, vượt xa Chân Tức!
Nó bay đến tạo thành gió mạnh ập thẳng vào mặt ba người Vương Bảo Nhạc, bay lơ lửng trên không trung có vẻ như rất vui sướng, vỗ cánh tạo thành gió lốc cuồn cuộn, hai tay thì siết lại vỗ ngực thùm thụp phát ra tiếng bùm bùm đinh tai, thoạt nhìn có vẻ hung hãn hơn hẳn.
Khi nhìn thấy nó, cả Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đều phải ngừng thở, bất giác lùi lại vài bước. Chỉ tính riêng sức thân thể thôi thì con vượn Kim cương này cũng đã đạt đến mức độ vô cùng kinh người. Có khi gặp phải gốc đại thụ ở bồn địa Coron thì nó cũng đủ sức để đánh một trận ấy chứ.
Trong lúc Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng giật mình không thôi thì Vương Bảo Nhạc lại thản nhiên ngẩng đầu lên, ra dấu ngoắc con vượn Kim cương kia xuống. Con vượn Kim cương kia cũng mừng rỡ, lúc trước nó đã hóa giải hết mọi ân oán với Vương Bảo Nhạc rồi. Nhất là lúc trước, sau khi Vương Bảo Nhạc quay v'ê từ đô thành vẫn không quên tặng cho nó vài con rối, khiến cho quan hệ của cả hai trở nên vô cùng tốt đẹp.
Thậm chí, vượn Kim cương này còn cảm thấy Vương Bảo Nhạc đối xử với mình tốt khỏi chê nên bất giác lại thân thiết hơn hẳn. Lúc này, nó nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng rống rống chào hỏi Vương Bảo Nhạc.
“Tiểu Kim, có người bắt nạt ta nè! Bọn ta đưa ngươi qua đó, ngươi nhìn ánh mắt của ta, có tên nào chọc bọn ta thì ngươi cứ mặc sức nện kẻ đó nhé!”
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ cất lời.
vượn Kim cương vốn đã thông linh, dù trí tuệ không cao lắm nhưng vẫn nghe hiểu đại khái ý của Vương Bảo Nhạc. Vừa nghe Vương Bảo Nhạc rủ mình đi đánh nhau thì nó lập tức hưng phấn, ngửa mặt lên trời gào to, phóng thẳng lên trời lượn một vòng rồi bay về sơn động của mình ở Ngự Thú các!
Trong lúc Vương Bảo Nhạc kinh ngạc chẳng hiểu ra làm sao thì nó nhanh chóng quay lại với bộ dạng khác hẳn!! Trên người mặc một bộ khôi giáp vàng chóe khiến cho thân thể vốn đã to hơn ba mươi trượng của nó trông như một ngọn núi kim loại di động, khí thế còn oách hơn cả lúc trước!
Bộ khôi giáp này rõ ràng là hàng được Pháp Binh các chế tạo kỹ càng, tài liệu quý giá, Hồi Văn vô cùng phức tạp, nhìn qua có vẻ là linh bảo cấp sáu khiến cho chiến lực của nó tăng vọt. Lúc này, nó lơ lửng trên không, một cỗ khí tức cường hãn đến mức tận cùng liên tục bộc phát tạo thành gió lốc ở xung quanh.
Trên đầu nó còn đội một cái mũ giáp khổng lồ, hai tay đeo cả găng tay kim loại. Tất cả khiến cho vượn Kim cương biến thành một con king kong thật sự!
Ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình vì tạo hình này của nó. Hắn kích động hơn hẳn, cười lớn nhảy vọt lên vai nó, vừa ngồi xuống đã vẫy tay gọi Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng.
“Nhất Phàm, Nhã Mộng, lên đi! Chúng ta đi dự tiệc thôi. Chúng ta phải dùng loại tư thái đơn giản, nhẹ nhàng này để đi gặp đám thích khoe mẽ đó. Đừng sợ gì cả vì chúng ta là những người có ước mơ, trong lòng chúng ta có đại đạo!!”
Vương Bảo Nhạc bắt đầu diễn sâu, hắn cảm giác mình thế này đúng là giản đơn, thuần chân dễ sợ...
Trác Nhất Phàm ôm trán, cảm thấy ban nãy mình không nên tốn hơi cảm khái cái đại đạo chí giản của Vương Bảo Nhạc làm gì... Triệu Nhã Mộng cũng cạn lời. Hai người im lặng nhảy lên vai của vượn Kim cương. Ngồi sau lưng Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng suy ngẫm một lúc rồi chợt mỉm cười.
“Bảo Nhạc nói đúng lắm! Cho dù chúng ta có nghèo khó đi nữa thì vẫn có giấc mơ!”
Khóe miệng của Trác Nhất Phàm co giật, nhìn Triệu Nhã Mộng một hồi, cảm thấy lúc này cô nàng y hệt Vương Bảo Nhạc... lại kiềm lòng không được mà nghĩ, cô nghèo thì chẳng còn ai giàu nữa...
Nghe Triệu Nhã Mộng đồng ý với mình như thế khiến Vương Bảo Nhạc thấy sướng hẳn, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nhào lên ôm cô chụt choẹt một cái. May mà hán còn lý trí cố dằn cơn kích động xuống, vỗ vai vượn Kim cương, hưng phấn mở miệng.
“Tiểu Kim, chúng ta đi thôi! Mục tiêu là... phủ Thành chủ!”
vượn Kim cương ngửa mặt lên trời gào to, âm thanh kinh thiên động địa, truyền khắp bốn phương khiến cho vô số người trên đảo Thượng Viện đều giật mình nhìn quanh. Nó nhảy lên thật cao, vỗ cánh liên hồi, bay thẳng đến thành Phiêu Miễu với khí thế ngút trời!
"filepos0005593109">

Bạn cần đăng nhập để bình luận