Tam Thốn nhân Gian

Chương 342

Chương 342Chương 342
TÂN KHU SAO HỎA!
Giữa bâu không khí nặng nề này, tất cả mọi người đều nín thở trong sự kinh ngạc lẫn ngỡ ngàng. Lý Uyển Nhi phá hủy nhẫn truyền âm của Trác Nhất Tiên xong thì lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, sau đó đanh mặt rời đi.
Sự vắng mặt của cô không hề khiến bầu không khí nặng nề của mật thất giảm bớt, lúc này tất cả mới lấy lại tinh thẫn, nhớ lại cảnh khi nãy mà lòng còn sợ hãi.
Vương Bảo Nhạc thấy cả đám đều câm như hến, Trác Nhất Tiên thì đần thối ra nên vội đằng hắng một tiếng, đứng dậy vỗ vai Trác Nhất Tiên.
"Nhất Tiên ơi là Nhất Tiên, ta đã bảo là không thể nói ra rồi mà... Ngươi cần gì phải hỏi đến cùng chứ? Làm thế này là phạm vào điêu tối kỵ rồi đấy!"
Vương Bảo Nhạc cảm khái lắc đầu, lòng thì đắc ý khỏi nói, sau đó chắp tay sau lưng nghênh ngang bước ra khỏi nơi này trong ánh mắt kính ngưỡng của đám người còn lại.
Thậm chí, vài người còn vội chạy lên cung kính tiễn hắn đi. Thực ra, khi nãy họ cũng vừa mới kịp phản ứng lại, cho dù cô gái trong đoạn phim kia không phải Lý Uyển Nhi đi nữa nhưng cô ấy cũng đã phá hủy nó. Điều này vừa chứng tỏ Vương Bảo Nhạc là trong sạch, cũng như nói rõ về lực lượng đứng sau lưng hắn. Có thể khiến cho người thiết diện vô tư như Lý Uyển Nhi làm như vậy thì tầm ảnh hưởng của việc này nhất định không hề nhỏ.
Nếu như cô gái trong đoạn phim đó đúng là Lý Uyển Nhi, cả hai lại trai đơn gái chiếc ở trong mật thất như vậy, quan hệ nhất định cũng không tâm thường, dù thế nào thì cũng đáng để họ lôi kéo làm quen và xoa dịu mối quan hệ.
Sau khi những người kia cung kính tiễn Vương Bảo Nhạc đi thì đám còn lại cũng lũ lượt giải tán, nhưng trước khi đi đều nhìn Trác Nhất Tiên một cái. Bọn họ biết rõ... Lần này Trác Nhất Tiên tiêu chắc rồi.
Bốn chữ cuối của Lý Uyển Nhi đúng là nghiến răng nghiến lợi để thốt ra, sát khí mạnh đến nỗi nhớ tới thôi cũng run rẩy tay chân rồi.
Sau khi mọi người Lân lượt giải tán, Trác Nhất Tiên một mình đứng đó, vẻ ngơ ngác trong mắt dần biến thành hoảng sợ, mồ hôi cũng túa ra ướt người. Có lẽ vì góc độ khác nhau nên những người khác không thấy rõ, nhưng đoạn phim chiếu thẳng ngay trước mặt hắn, có thể nói hắn đã thấy rõ ràng hơn ai hết.
Dù nó đã bị Lý Uyển Nhi phá hủy nhưng vừa nhớ lại thì Trác Nhất Tiên đã tái mặt hẳn đi. Hắn không thể nào đánh lừa bản thân mình bởi vì hắn đã thấy thấp thoáng sườn mặt của cô gái đó.
Đó đúng là Lý Uyển Nhi!!
Những điều hắn biết cũng nhiêu hơn những người khác một chút. Hắn biết Vương Bảo Nhạc đã mất tích suốt cả đêm... mãi cho đến sáng hôm sau mới xuất hiện trong thành Sao Hỏa.
"Cả đêm...”
Nghĩ tới đây, Trác Nhất Tiên lập tức run rẩy, mặt mày tái mét, trong đầu bất giác tưởng tượng đủ thứ... Trong một đêm không tráng không sao, lãnh đạo của mình với Vương Bảo Nhạc ở cùng trong mật thất, cả đêm không về...
Quan trọng nhất là thái độ của Lý Uyển Nhi, đấy rõ ràng là thẹn quá hóa giận, điêu này cho thấy giữa hai người bọn họ có bí mật không thể cho ai biết.
Nghĩ tới đây, Trác Nhất Tiên lại run dữ dội hơn, trong lòng thầm rên rỉ. Hắn biết rõ mình đã phạm phải điều tối kỵ, đó là điêu tra đời tư của lãnh đạo, lại còn là chuyện bí mật trai gái nữa...
Trác Nhất Tiên lòng dạ rối bời, đầu váng mắt hoa, hắn lại không khỏi nhớ tới ánh mắt hung dữ và câu nói cuối cùng của Lý Uyển Nhi trước khi rời đi, càng nghĩ lại càng hoảng sợ.
Hắn rất hiểu Lý Uyển Nhi, biết rõ đối phương là người tâm ngoan thủ lạc, lãnh khốc vô tình, đồng thời lại có bối cảnh cực cao, bản thân lại cường thế và nóng tính, có vô số sự tích đáng sợ. Cha cô lại còn là nghị viên trưởng của hội nghị viên, đây chính là tòng nhất tước của Liên bang đấy. Thoạt nhìn thì có vẻ cùng cấp bậc với Vực chủ của Sao Hỏa nhưng bàn về quyền lực thì Vực chủ vẫn còn kém một bậc. Dù sao thì người ta cũng là vị đứng đầu hội nghị viên mà!!
Thực lực tổng thể của Ngũ Thế Thiên Tộc bọn họ cũng rất mạnh nhưng không phải chỉ có một gia tộc câm quýên, sau sự kiện Mặt Trăng lại bị tổn thất mạnh. Tuy Trác gia là một trong những nhà đứng đầu của Ngũ Thế Thiên Tộc nhưng lại không phải duy nhất. Trác Nhất Tiên hắn cũng chỉ là trưởng tử thế hệ này của Trác gia, còn thua xa Lý Uyển Nhi.
Lý Uyển Nhi lại còn là lãnh đạo trực tiếp của hắn ta. Điêu này khiến cho Trác Nhất Tiên chỉ muốn khóc luôn tại chỗ, ngẫm lại những nỗ lực, thận trọng, tuân thủ thân phận từ khi đến Sao Hỏa tới nay cùng với bao giấc mộng cao vời, tính toán sắp đặt kỹ càng nay đã... thì hắn ta lại thấy con tim lạnh lẽo.
Lúc này, hắn ta chẳng còn tâm trạng mà nghĩ tới Vương Bảo Nhạc nữa, nhanh chóng ra khỏi mật thất, tìm người mượn một cái nhẫn truyền âm rồi nhắn thẳng cho cha mình.
Cha của Trác Nhất Tiên là gia chủ Trác gia, cũng là một trong những đại nhân vật của Liên bang nhưng sau khi nghe Trác Nhất Tiên kể lại việc này xong thì ông ta cũng phải giật mình, vội hỏi lại.
"Nhất Tiên, Lý Uyển Nhi có biết chuyện con dùng thế lực của gia tộc không? Nếu không biết thì còn may, dù sao thì đây cũng là..."
"Cô ta biết..."
Trác Nhất Tiên mếu máo, không thể không khai báo thật.
"Chẳng những cô ta biết mà không ngờ người trong gia tộc cũng biết, bởi vì đoạn phim gốc... vẫn còn đang ở trong tộc."
Cha của Trác Nhất Tiên nghe đến đây thì lập tức nổi đóa. Nếu như chuyện này chỉ giới hạn trong hiểu lầm của đám trẻ thì còn dễ xử lý, nhưng nếu gia tộc cũng nhúng vào thì lại khác.
"Sao cô ta lại biết con dùng thế lực của gia tộc chứ?!"
Cha của Trác Nhất Tiên tức giận gầm lên.
"Con tự nói..."
Trác Nhất Tiên đắng hết cả lòng nhưng hắn biết lúc này mình không thể giấu giếm nên đành phải đáp thật.
Nghe Trác Nhất Tiên nói vậy, cha của hắn im lặng một lúc, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng đầy khổ não.
"Chuyện này cứ để cho cha giải quyết... Nhất Tiên à, con hãy trưởng thành một chút đi, cha già rồi, không thể gánh được nhiêu nữa. Lý Khải Ngôn cha của cô ta khó nhằn có tiếng, con nhìn con gái ông ta mà không biết à!"
Vương Bảo Nhạc đương nhiên không biết những gì Trác Nhất Tiên và cha hắn ta đang nói, lúc này hắn đang hí hửng quay về Học viện Đạo Lam, chẳng rảnh để bận tâm xem Trác Nhất Tiên sẽ có kết cục thế nào. Sau khi quay về, hắn lại hí hửng tiếp tục tu luyện Minh Hỏa và Lôi Đạo Sơ Thiên, đồng thời cũng không quên hoàn thiện và luyện chế con rối xây dựng của mình.
Vương Bảo Nhạc liên tục luyện chế ra cả đống con rối xây dựng, cuộc sống cũng yên bình trở lại. Con lừa vẫn cứ đi sớm về trễ, mỗi lần ra ngoài đều có vẻ vô cùng kích động, khi quay về thì lại hài lòng thỏa dạ.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc thấy xong cũng phải kinh ngạc, nhưng khi hắn đang cân nhắc xem có nên đi theo để rình hay không thì Kim Đa Minh đã đến tìm khiến hắn tạm gác ý định này lại.
Lần này đến, Kim Đa Minh không mang theo cái pháo đài khổng lồ kia nữa, tối đa cũng chỉ mang theo mười mẩy hộ vệ cùng mười mẩy thị nữ mà thôi.
Sau khi thấy Vương Bảo Nhạc, Kim Đa Minh toan mở miệng nhưng Vương Bảo Nhạc lại mừng rỡ hỏi chặn họng hắn.
"Kim huynh, ngươi đến mua con lừa đấy à?"
Kim Đa Minh còn định hàn huyên mấy câu rồi bàn chính sự nhưng nghe Vương Bảo Nhạc hỏi xong thì lập tức biến sắc, nhất là khi thấy hắn mừng rỡ định giới thiệu kỹ hơn về con lừa thì hắn ta lập tức giơ tay ngăn cản, sau khi đằng hắng một tiếng thì không nói nhảm nữa mà vào thẳng đề tài chính luôn.
"Vương Bảo Nhạc, ngươi có nghe đến chuyện tân khu thần binh của Sao Hỏa chưa?"
Kim Đa Minh nói xong còn nheo mát lại, cũng nhỏ giọng hơn hẳn bình thường.
'Tân khu thần binh?’
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra.
"Đúng vậy, nghe nói do sương đỏ xuất hiện khiến kế hoạch khai phá thần binh bị hoãn lúc trước được đề xuất lại, nhưng vì quá khó khai phá nên phải tiến hành chuẩn bị kỹ càng. Dù sao thì sau này nhất định sẽ tốn rất nhiều tiên tài và sức người nên Vực chủ đưa ra đề nghị là xây dựng tân khu!"
"Xây dựng một thành khu mới xung quanh nơi có thần binh, chủ yếu phụ trách việc khai thác thần binh... Nơi đó chưa tính là một ngôi thành, xem như một khu hành chính bên ngoài của thành Thực Dân Sao Hỏa thôi!"
"Một khi trở thành trưởng khu của nó thì xem như nhậm chức chính tứ tước. Cơ hội này hiếm có lắm, nhất định sẽ cạnh tranh rất gay gắt, nhưng ta có thể tranh thủ một chân ứng cử viên cho ngươi... Nhưng mà..."
Nói đến đây, Kim Đa Minh lại nhìn Vương Bảo Nhạc một cái. Hắn tin là mình đã nói đủ nhiêu. Theo những gì hắn biết thì Vương Bảo Nhạc nhất định có thể hiểu được lợi hại bên trong.
Thực tế cũng đúng như vậy, Vương Bảo Nhạc vừa nghe xong thì tim đã đập mạnh, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Kim Đa Minh, trong đầu chợt nhớ những lời Lâm Hữu đã nhờ Lâm Thiên Hạo nhắn lại cho hắn...
'Hóa ra là vậy!
"filepos0007865832">

Bạn cần đăng nhập để bình luận