Tam Thốn nhân Gian

Chương 420

Chương 420Chương 420
QUYẾT LIỆT
íí r I 1 hú vị lắm...”
Nhìn tên thuộc hạ của mình như biến thành một người khác, đứng trước mặt mình thong dong lên tiếng như thế, Trần Mộc chợt nheo mắt lại.
Thân là trưởng tử Trần gia, từ nhỏ hắn đã tiếp xúc với rất nhiều kiến thức liên quan tới tu hành, điểm này bốn đạo viện khó mà sánh được, dù sao thì bốn đạo viện phải bồi dưỡng quá nhiêu đệ tử, còn với Trần gia và Ngũ Thế Thiên Tộc thì chỉ cần bồi dưỡng con cháu nối dòng trong gia tộc của mình là được rồi.
Ngoài ra, Ngũ Thế Thiên Tộc cũng bị hoài nghi đã từng âm thầm lên cổ kiếm đồng xanh mang về một số công pháp thẫn bí, đến cả Trân Mộc cũng không có tư cách được biết chân tướng của việc này, nhưng
hắn biết rõ kiến thức tu hành mà nhà mình sở hữu hơn hẳn những thế lực khác.
Ví như... hắn biết trên đời này có chuyện đoạt xá. Mặc dù muốn làm được việc này, tu vi cần phải đến Nguyên Anh, nhưng ngoại trừ đoạt xá ra, hắn biết có đến bảy, tám cách chiếm lấy tâm trí của người khác, điều khiển họ như con rối. Tuy hắn không biết cách nào cả nhưng hắn biết, có thể làm được điều này thì đều là cường giả nên hắn không dám vọng động khi đối mặt với tên thủ hạ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình này. Dãu vậy, hắn vẫn không hề sợ, không nói tới việc quanh đây có người hộ đạo của hắn, chỉ riêng phòng hộ mà lão tổ Trần gia đã cho hắn cũng đủ khiến hắn đủ lòng tin có thể chống chọi lại một lúc khi gặp phải cường giả, kéo dài thời gian để chờ cứu viện.
Đồng thời, trong lòng Trần Mộc cũng thấy tò mò về chủ nhân mà tên thủ hạ cũ của mình vừa nói. Hắn vốn đã căm thù Vương Bảo Nhạc, đương nhiên sẽ không bắt người giúp hắn nên sau khi nhìn kẻ đã từng là
thủ hạ này một cái thì Trần Mộc lại ngồi im ở đó không nói câu nào.
Thái độ ngầm đồng ý này chẳng cần nói thêm gì cũng đủ để biểu đạt suy nghĩ của hắn nên tu sĩ trung niên kia lại mỉm cười.
“Trần đạo hữu, mục tiêu của chủ nhân nhà ta chỉ có một, ấy chính là Vương Bảo Nhạc, nhưng vì vài nguyên nhân đặc biệt nên không thể tự mình ra tay, vì vậy, cần nhờ Trần đạo hữu giúp đỡ.”
“Sau khi chuyện này thành công, chủ nhân nhà ta hứa sẽ dùng một con rối Kết Đan đại viên mãn để đáp tạ!”
Trần Mộc nhướng mày, trong lòng thầm cười lạnh. Hắn cảm thấy lời đối phương nói không có sức thuyết phục gì mấy, lại còn trắng trợn tuyên bố muốn mượn dao giết người, tuy mình cũng có ý muốn giết Vương Bảo Nhạc, nhưng Trần Mộc hắn không phải kẻ ngu, sao có thể không nhìn ra việc người này muốn lợi dụng mình chứ.
Điêu này khiến chút hứng thú vừa xuất
hiện trong lòng hán cũng phai đi, đang định lên tiếng tiễn khách thì tu sĩ trung niên trước mặt hắn lại mỉm cười, chủ động cáo từ, nhưng trước khi đi hắn có để lại một cái trống nhỏ!
Cái trống này có màu đỏ rực, vừa lấy ra đã lập tức phát ra mùi máu tanh nồng, lại có một cỗ tà ác không sao tả nổi tản ra từ bên trong, đồng thời còn có uy áp vô cùng kinh người. Uy áp này lại cùng cấp bậc với Kết Đan đại viên mãn khiến Tràn Mộc chợt đổi sác.
“Thứ này chính là hạt giống con rối, Trần đạo hữu có thể cân nhắc một phen. Nếu như đồng ý thì có thể gõ nó lên, lúc đó chủ nhân nhà ta sẽ nói cho ngươi biết cách nuôi dưỡng nó.”
Tu sĩ trung niên nói xong thì lùi lại vài bước rồi xoay người rời đi. Sau khi hắn đi xa, thân thể lại im lặng tự bốc cháy, mãi cho tới khi đi ra khỏi phòng thì thân thể của hắn đã hóa thành tro bụi, biến mất giữa thiên địa.
Nhìn cái trống tràn ngập khí tức tà ác nọ, lại nhìn chỗ tên thủ hạ kia đã tự thiêu, ánh mắt của Trần Mộc ngày càng trở nên ngưng trọng, hắn không dám xem nhẹ chuyện này.
Hắn cũng chẳng dám tùy tiện chạm vào cái trống đó, sau khi suy tư thì lập tức gọi người tới đưa nó về gia tộc để gia tộc nghiên cứu và định đoạt.
Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc vừa kiểm tra xong và rời khỏi khu vực của ôn Hòe. Hắn vô cùng thỏa mãn quay về phòng của mình, muốn tiếp tục tu luyện và nghiên cứu Pháp Binh.
Đến khuya, giữa màn đêm vắng lặng tối đen, nhẫn truyền âm và cửa phòng của Vương Bảo Nhạc gần như đồng loạt vang lên, Lý Uyển Nhi lại đến...
Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị từ trước, dù sao thì minh khí trong cơ thể Lý Uyển Nhi cũng không phải một hai Lân là có thể trừ tận gốc. Lúc này, hắn mở mắt ra, sau khi nhìn lướt qua nhẫn truyền âm thì đứng lên
đi ra mở cửa, thấy Lý Uyển Nhi đang đứng ở bên ngoài.
Lý Uyển Nhi không nói gì, chỉ lẳng lặng đi vào, thậm chí không cần Vương Bảo Nhạc dẫn đường, cô đã tự động đi vào mật thất.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, sau khi đóng cửa, hắn cảm thấy màn này là lạ, nhất là nghĩ tới dáng người bốc lửa của Lý Uyển Nhi thì tim của hắn lại đập rộn ràng nên vội ho một tiếng, nối gót bước vào mật thất, bát đầu chữa thương...
Lần chữa thương này, cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lý Uyển Nhi đều xem như đã quen, nhất là sau khi đèn trong mật thất tắt đi, quá trình chữa thương cũng giống hệt hôm qua, bầu không khí rất khó diễn tả. Vương Bảo Nhạc vẫn rất hài lòng với nhân phẩm của mình, hắn cảm thấy mình đúng là chính nhân quân tử, tất cả chỉ là vì chữa thương và cứu người, mình lại là người nghiêm túc và có trách nhiệm, tuyệt đối không có chút tâm tư nào khác, cùng lắm là vì chữa thương nên không thể không sờ
khắp toàn thân Lý Uyển Nhi mà thôi.
Cứ thế, từng ngày trôi qua, việc chữa thương như trở thành bí mật chung của cả Vương Bảo Nhạc lẫn Lý Uyển Nhi. Quan hệ của họ cũng rất kỳ lạ, ban ngày thì tất cả đều bình thường, dù là báo cáo hay bàn bạc công việc với Vương Bảo Nhạc thì Lý Uyển Nhi đều mặt lạnh như tiên, thái độ cực kỳ lạnh lùng xa cách, chẳng khác gì lúc trước, thậm chí còn vì chuyện của Trần Mộc mà cãi vã với Vương Bảo Nhạc.
Nhưng trời vừa tối thì Lý Uyển Nhi lại chủ động đến gõ cửa phòng của Vương Bảo Nhạc, chui vào trong mật thất của hắn, mặc dù vẫn lạnh lùng như thế nhưng chỉ cần vừa tắt đèn chữa thương là cô lại như biến thành một người khác, miệng thở hổn hển, thân thể thì nóng rực. Dù hai người không hề làm gì khác nhưng quá trình sờ soạng chữa thương này còn đi quá giới hạn lúc bị nhốt trong mật thất khi xưa.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc đôi lúc cảm thấy ngơ ngẩn, không rõ đâu mới là
Lý Uyển Nhi thật sự, nhưng trong lòng hắn cảm thấy việc này rất kích thích. Nếu như ban ngày tranh chấp với Lý Uyển Nhi thì khi chữa thương hắn sẽ bóp mạnh vài cái. Mỗi lần Vương Bảo Nhạc bóp mạnh thì Lý Uyển Nhi chỉ run lên chứ không hề phản kháng hay từ chối...
Thậm chí, mấy Lân Vương Bảo Nhạc thiếu chút nữa đã nhịn không được mà kết thúc đời trai tân của mình, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình là quân tử nên kềm chế bản thân khá tốt. Không biết có phải ảo giác hay không mà hắn càng nhịn thì hôm sau Lý Uyển Nhi lại lạnh lùng hơn hẳn, vì mấy chuyện cỏn con của tân thành mà cãi nhau ỏm tỏi với hẳn. Dần dà, Vương Bảo Nhạc cũng thành quen.
Chuyện này kéo dài hơn hai mươi ngày, sau khi minh khí trong cơ thể Lý Uyển Nhi đã bị loại bỏ hoàn toàn, Vương Bảo Nhạc thầm lấy làm tiếc nuối mà kết thúc quá trình chữa thương.
Trước khi đi, Lý Uyển Nhi nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó im lặng bỏ đi không nói lời nào, hệt như những lần trước.
“Không biết điêu chút nào cả, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, uổng công hơn nửa tháng nay ngày nào mình cũng vất vả trị thương cho cô ấy.” Trong lòng Vương Bảo Nhạc tràn đầy tiếc nuối.
Lại qua ba ngày, mãi cho tới giữa trưa ngày thứ tư, Vương Bảo Nhạc rời khỏi phòng để đến văn phòng làm việc. Trong ván phòng của mình thuộc khu công tác của Thành chủ, Lý Uyển Nhi đang tức giận trừng mắt nhìn Trần Mộc.
“Cô đừng có nhìn ta như thế, việc xây dựng khu tự trị cần nhiêu tài nguyên hơn nên hãy chuyển quyền hạn của cô đối với đại trận tân thành cho ta đi, điêu này cũng có quá đáng gì đâu.”
Trần Mộc ngồi đó thản nhiên nói.
Hôm nay, hắn tới chính là muốn giành quyền điêu khiển đại trận tân thành, chỉ
như vậy hắn mới có thể tiến hành kế hoạch và đề phòng Lý Uyển Nhi rút lui.
Thật ra, hắn đã đề cập tới chuyện này hơn nửa tháng rồi nhưng Lý Uyển Nhi cứ từ chối mãi nên hắn mới nổi đóa, tự mình tới đây nói chuyện.
Lý Uyển Nhi thở dồn, nếu đổi lại là lúc trước thì cô đã bùng nổ từ lâu rồi, tuy vậy, nghĩ đến chuyện cha mình và Trần gia liên minh, dù trong lòng bực bội, cảm thấy Trần Mộc rất quá đáng, nhưng cô vẫn hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình ôn hòa nhất có thể.
“Trần Mộc, một khi chuyển quýên hạn rồi, xảy ra vấn đề gì thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với ta. Chuyện này chúng ta cân phải bàn bạc kỹ hơn, huống hồ gì mục đích của ta khi tới đây chính là bảo đảm cho ngươi...”
“Đừng nói tới bảo đảm gì đó nữa! Mục đích của cô khi tới đây là để tiện việc tằng tịu với nhân tình Vương Bảo Nhạc của cô thì có!”
Trân Mộc nhíu mày, trong mắt đẫy vẻ lạnh lùng, vì để đạt được mục đích nên hắn quyết định khích Lý Uyển Nhi một phen.
“Trần Mộc!”
Lý Uyển Nhi vừa nghe xong thì đập bàn đứng dậy, khó mà nén nổi lửa giận.
“Còn lớn giọng với ta à?”
Trần Mộc đột nhiên mỉm cười, cũng đập bàn thật lớn, sau đó ném một thẻ ngọc cho Lý Uyển Nhi.
“Nhìn đoạn phim trong thẻ ngọc này đi! Lý Uyển Nhi ta nói cho cô biết, cô không chịu cũng phải chịu, bằng không ta sẽ gửi thẻ ngọc này qua cho cha cô, dù ông ta có nổi giận cũng mặc, ông đây sẽ không để đầu mình mọc sừng đâu!!”
"filepos0009389249">

Bạn cần đăng nhập để bình luận