Tam Thốn nhân Gian

Chương 765

Chương 765Chương 765
THÔNG THẦN TRUNG KỲ
Phương diện luyện đan của văn minh Thần Mục không cao bằng luyện khí, đa phàn chỉ là ra ngoài cướp bóc, hoặc dùng một vài cách nào đó để trao đổi với những nền văn minh mạnh khác.
Mặc dù không chuyên về luyện đan, nhưng kinh nghiệm lâu nám khiến cho ván minh Thần Mục biết được khá nhiêu về những đan dược nổi tiếng và dược hiệu của chúng, ví dụ như Thượng Tiên đan cũng là một loại trong số đó.
Đan dược này không phải thứ mà những nền ván minh nhỏ khác có thể luyện chế ra, cơ bản chỉ những ván minh lớn mới làm ra được, cho nên số lượng cũng có
hạn. Dược hiệu chủ yếu của nó chính là khiến cho tu sĩ bình thường có thể cưỡng chế gia táng xác suất trong quá trình đột phá Linh Tiên nhờ vào linh khí nồng đậm tột cùng. Đồng thời, cũng chính vì phối phương nào đó nên nó được xem như thuốc mạnh, cả đời tu sĩ chỉ có thể dùng một lần, nếu dùng lần thứ hai sẽ tạo thành thương tổn cực lớn đối với thân thể.
Do dược hiệu và tác dụng của đan dược, nên dù mang tiếng là thuốc có hại nhưng giá cả của nó trong những nền ván minh nhỏ vẫn cực cao, mà có tiên chưa chắc đã mua được.
Thậm chí, theo như Vương Bảo Nhạc tìm hiểu trước đó thì có rất nhiêu người đồng ý dùng mười chiếc chiến hạm hoàn chỉnh để đổi lấy Thượng Tiên đan này, điêu này khiến Vương Bảo Nhạc mừng rỡ.
“Cũng không biết là tên nào đổi lấy để bản thân dùng, nay lại lợi cho ta.”
Nhìn đan dược, Vương Bảo Nhạc lại hớn hở. Hắn không nhớ chủ nhân của viên đan dược này là ai, nhưng do con lừa nhặt về thì chắc chắn là của quân đoàn Mặc Long.
Nếu đã là của quân đoàn Mặc Long thì Vương Bảo Nhạc lại càng thích chí hơn, nhất là sau khi dùng đủ cách kiểm tra, xác nhận viên đan dược này không sao, thậm chí vì đề phòng bất trắc mà Vương Bảo Nhạc còn cạo ra một ít bột đút cho con lừa uống. Nay đã xác định trám phần trăm rằng viên thuốc này không có vấn đề gì nên Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi xuống, miệng nghêu ngao hát trong ánh mát ai oán của con lừa.
“Trước khi dùng tiên đan này thì nên chúc mừng một phen mới đúng.”
Vương Bảo Nhạc lấy ra một đống đồ ăn vặt từ trong vòng tay trữ vật, sau đó lại uống không ít nước băng linh, cuối cùng mới vỗ bụng đẫy mỹ mãn, bắt đầu cảm khái.
“vẫn là phân thân tốt hơn, án kiểu gì cũng không sợ béo, sau này ta thèm ăn gì thì cứ để phân thân ăn... Sáng kiến cỡ này mà ta cũng nghĩ ra được, Vương Bảo Nhạc ơi là Vương Bảo Nhạc, ngươi đúng là thiên tài mà!”
Vương Bảo Nhạc càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là tài trí hơn người, tâm trạng vô cùng sung sướng. Thấy con lừa nằm gần đó ngày càng ấm ức hơn, Vương Bảo Nhạc lại hắng giọng một tiếng, cởi bỏ phong ấn cho nó, để nó có thể há miệng... sau đó ném một số tài liệu không cần thiết qua.
Con lừa lập tức kích động, vội nhai ngấu nghiến, sau đó lại tiếp tục nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt trông mong.
“Ta đúng là dễ mềm lòng.”
Vương Bảo Nhạc chào thua, tìm cả buổi trời mới moi ra thêm một ít tài liệu khác ném qua. Sau đó, Vương Bảo Nhạc không để ý tới con lừa nữa, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm viên Thượng Tiên đan trong tay, trong lòng lại châm chước một phen.
“Nếu để đến Thông Thần đại viên mãn mới dùng thì phù hợp với điêu kiện sử dụng của nó nhất, nhưng như vậy thì không biết phải chờ tới chừng nào... Trong nền ván minh Thần Mục này lại có quá nhiêu nguy cơ, nểu giữa đường có biến cố gì thì lại thành ra được lợi cho kẻ khác, thế thì lỗ to.”
“Cho nên... dù hơi lãng phí, nhưng phải dùng ngay mới được!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau khi có quyết định thì hắn lại kiểm tra xung quanh, sau đó phong ấn thẻ ngọc truyền âm khiến mình không bị quấy rây trong thời khắc mẫu chốt sau khi dùng đan dược. Làm xong mọi thứ thì Vương Bảo Nhạc mới cho đan dược vào miệng rồi nuốt xuống.
Ngay khi nuốt đan dược xuống, Vương Bảo Nhạc chợt cảm thấy trong đầu đùng một tiếng, trong cơ thể như có một ngọn núi lửa bùng nổ. Sóng nhiệt chỉ nháy mắt đã lan ra khắp toàn thân, trong lúc khuếch
tán, núi lửa vẫn liên tục bùng nổ giống như số lượng núi lửa cũng tăng mạnh, linh khí nồng đậm cũng phát ra với số lượng kinh thiên từ trong người của hắn.
Trán của Vương Bảo Nhạc ướt đẫm mồ hôi, dược lực của Thượng Tiên đan này thật sự quá mạnh, hắn cũng cảm thấy kinh mạch toàn thân cáng phình lên...
“Dược lực mạnh quá!”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, hắn vừa vận chuyển tu vi vừa cưỡng chế chịu đựng linh lực bộc phát trong cơ thể. Cơ thể như bị dao cắt, Vương Bảo Nhạc lại nhanh chóng kiểm tra bố trí nơi mình bế quan lần này, sau khi xác định không có sự cố gì thì hắn mới khép kín hai mắt, toàn bộ tâm thẫn đều đắm chìm trong việc hấp thu và tiêu hóa đan dược.
Chừng một nén nhang sau, toàn thân của Vương Bảo Nhạc đã đỏ ngầu giống hệt như bàn ủi, trực tiếp nổ tung. Hắn biến thành sương mù lan ra khắp nơi bế quan này, sau
đó lại nhanh chóng ngưng tụ và hóa thành thân ảnh khoanh chân đả tọa, nhờ cách này để khiến mình tiện hấp thu và dung hợp với đan dược.
Thân thể vừa ngưng tụ ra có khí tức mạnh hơn trước đó rất nhiêu, tu vi của hắn cũng kéo lên sau khi vụ hóa và ngưng tụ lại.
Nhưng rõ ràng chỉ vụ hóa một 1'ân khó mà hoàn toàn tiêu hóa hết dược lực, nên trong thời gian tiếp theo, thân thế của Vương Bảo Nhạc tổng cộng đã vụ hóa và ngưng tụ lại ba lân. mãi cho tới khi hấp thu toàn bộ dược lực thì tu vi của hắn cũng đột phá Thông Thần sơ kỳ, bước vào... Thông Thần trung kỳ.
Tu vi khổng lồ liên tục chạy dọc trong cơ thể của hắn, thậm chí mỗi lần hắn hít thở đều giống như có hai hàng hơi dài bay ra từ mũi, sau khi vờn quanh thì lại quay về. Trạng thái này kéo dài đến bảy ngày mới chấm dứt, khi Vương Bảo Nhạc mở mắt ra vào bảy ngày sau, trong mắt hắn như có
ánh chớp lóe lên khiến cho toàn bộ mật thất bế quan sáng rực lên.
Mặc dù sau khi Vương Bảo Nhạc điêu chỉnh trạng thái, tu vi nội liễm thì cỗ uy áp phát ra từ trên người và ánh sáng lóe lên trong đáy mắt của hắn vẫn khó mà giấu kín được, dẫn tới tinh không xung quanh thiên thạch vặn vẹo từng hồi.
“Thông Thần trung kỳ!!”
Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc mới ngẩng đầu lên, mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn vẫn phải giật mình vì uy lực của Thượng Tiên đan, cuối cùng lại cảm thấy có phần tiếc nuối. Đan dược này quá kỳ lạ, tu sĩ Thông Thần cả đời chỉ có thể dùng một lần, bây giờ đã dùng rồi, sau này lúc đột phá Linh Tiên sẽ không có hiệu quả nữa.
“Thôi, không nghĩ nhiêu như thế nữa!”
Sau khi thử cảm thụ thay đổi từ tu vi, trong mắt Vương Bảo Nhạc lại lóe lên. Hắn thử cân nhắc nếu như bây giờ gặp lại quân
đoàn trưởng Mặc Long, cuối cùng cho ra được đáp án là mặc dù mình vẫn chưa phải đối thủ của Giả Tiên kia, nhưng nếu liều mạng hy sinh cả phân thân này thì vẫn có xác suất khá cao có thể giết chết đối phương.
Vương Bảo Nhạc lại cảm ứng trạng thái của bản thể, bởi vì phân thân của hắn là do thuật pháp Bản Nguyên tạo ra nên phân thân mạnh lên cũng sẽ khiến bản thể nhận được lợi ích tương tự. Thế nên, hiện tại bản thể đang nằm trong quan tài trên chủ tinh ván minh Thần Mục của Vương Bảo Nhạc cũng đã có tu vi Thông Thần trung kỳ.
Có điêu, nếu như phân thân quay về và dung nhập tuy tu vi của bản thể vẫn không thay đổi gì, nhưng chiến lực nhất định sẽ táng cao đến mức kinh người.
“Giả Tiên là cái thá gì!”
Vừa nghĩ tới chuyện mình lợi hại như thế thì Vương Bảo Nhạc lại bừng bừng khí thế. Hắn lấy thẻ ngọc truyền âm ra, hủy trạng
thái phong ấn để xem trong bảy ngày này có ai truyền âm hay nhắn tin gì cho mình hay không.
Kểt quả vừa mở thẻ ngọc truyền âm ra thì lại có vô số tin nhắn vang lên, trong số đó, ngoại trừ Đức Khôn Tử ra thì còn có tin nhắn của khá nhiều tu sĩ xa lạ và một lệnh truýên.
“Lão tổ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông triệu kiến?” Tim của Vương Bảo Nhạc lại đập rộn lên. Truyền âm của Đức Khôn Tử cũng có nhắc tới chuyện này, nên sau khi liên hệ với Đức Khôn Tử để hỏi han cặn kẽ thì Vương Bảo Nhạc đã có được đáp án.
Rõ ràng, thông qua trận chiến với quân đoàn Mặc Long thì Vương Bảo Nhạc đã nổi tiếng khắp nơi nên cũng được Chưởng Thiên Hình Tiên Tông và cả vị lão tổ Hành Tinh kia chú ý.
Thế nên Chưởng Thiên Hình Tiên Tông mới hạ lệnh cho hắn tới tham gia hội nghị thường kỳ tiếp theo của Chưởng Thiên
Hình Tiên Tông. Loại hội nghị thường kỳ này bình thường chỉ những người có quyền lực nhất định và tu vi Thông Thần trong Chưởng Thiên Hình Tiên Tông mới có tư cách tham gia. Còn tu sĩ của những tiểu tông môn phụ thuộc bên ngoài, trừ khi lập được công lớn hoặc có cống hiến to lớn gì đó thì mới được mời tới, từ trình độ nào đó cũng xem như được thượng tông đánh giá cao.
Lời mời này đúng là thứ Vương Bảo Nhạc đang căn, cũng là mục tiêu mà hắn nhắm tới khi muốn nổi danh trước đó. Nay thấy việc đã thành, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu tính thời gian, phát hiện chỉ còn ba ngày nữa là tới hội nghị thường kỳ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, xác định không có gì đáng ngại thì Vương Bảo Nhạc mới rời khỏi thiên thạch nơi mình bế quan, nhắm thẳng tới Chưởng Thiên Tinh... đại bản doanh của Chưởng Thiên Hình Tiên Tông.
"filepos0016395299">

Bạn cần đăng nhập để bình luận