Tam Thốn nhân Gian

Chương 804

Chương 804Chương 804
CỐ NHÂN!
Hành trình kế tiếp, theo Vương Bảo Nhạc ngày càng đi xa văn minh Thầm Mục thì thu hoạch của hắn cũng dân nhiêu hơn. Đồng thời, sau khi cho ăn một lượng thạch trúc nhất định, chiếc pháp hạm của Vương Bảo Nhạc cuối cùng cũng đã tiến hóa xong, đạt tới trình độ bán pháp hạm!
Chẳng qua do tu vi của Vương Bảo Nhạc chưa tới Linh Tiên nên không thể dung hợp cùng pháp hạm, khiến nó trở thành một phần hóa thân hệt như khôi giáp của bản thân như Lăng u Tiên Tử trước đó.
Dù như vậy, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng đã tiến hành nghiên cứu để tìm cách giải quyết vẩn đề này. Chẳng qua hiệu quả chưa tốt lắm, cần phân tích nhiều hơn mới được.
Ngoài ra, lượng tài nguyên khổng lồ do Tiểu Ngũ hy sinh đổi lấy cũng khiến cho sức mạnh vũ trang của Vương Bảo Nhạc được táng mạnh. Ví như số lượng chiến hạm trong vòng tay trữ vật gần như đã được hắn tân trang lại một lần. Hiện nay sức mạnh tự bạo của mỗi chiếc chiến hạm đều mạnh hơn trước rất nhiêu.
Nhất là trong đó còn có hơn một trăm chiếc chiến hạm được Vương Bảo Nhạc dốc hết tâm sức, tập trung cải tạo. Uy lực tự bạo của chúng đã có thể sánh với một kích toàn lực của cường giả Thông Thần, những cái còn lại cũng đến trình độ Nguyên Anh đại viên mãn.
Thậm chí còn có mười chiếc chiến hạm là đòn sát thủ của Vương Bảo Nhạc. Một khi tự bạo thì ngang ngửa với Thông Thần đại viên mãn. Theo như tính toán của Vương Bảo Nhạc, nếu phối hợp cùng Hình Tiên Tráo của mình, lại thêm pháp hạm châu chấu thì dù có gặp phải Linh Tiên... chỉ cần đối phương không có pháp hạm trên người
thì Vương Bảo Nhạc nắm chắc có thể đánh thắng.
Dù đối phương có pháp hạm, nhưng Vương Bảo Nhạc có niềm tin mình vẫn có thể giải quyết ổn thỏa, cũng có thể thoát khỏi chiến trường bất kỳ lúc nào.
“Nên mới nói, đi một ngày đàng học một sàng khôn...” Vương Bảo Nhạc cảm khái không thôi. Hắn cảm thấy quyết định ra ngoài của mình lần này đúng là cực kỳ chính xác. Chiếu theo tình hình này, sau này quân đoàn của mình quay về nhất định sẽ khiến tất cả mọi người giật mình.
Ngoài ra trong khoảng thời gian lịch lãm và cảm ngộ này, nhất là sau khi Tiểu Ngũ đổi được đan dược phụ trợ thì tu vi của Vương Bảo Nhạc cũng dần tiến bước, nhanh chóng tới gần cột mốc Thông Thần đại viên mãn.
“Tranh thủ đột phá Thông Thần, bước vào Linh Tiên trước lúc quay về. Đến lúc đó, nếu như ta lại có thể kết hợp Đế Khải và
pháp hạm thì uy lực nhất định sẽ lớn hơn những người khác nhiêu. Lại thêm thần binh của ta... có thể dùng tu vi Linh Tiên sơ kỳ cũng trấn áp được cả Linh Tiên trung kỳ luôn ấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc sục sôi ý chí, mang theo Tiểu Ngũ đã khỏe như vâm sau khi khôi phục lại cùng với con lừa, điều khiển pháp hạm tiếp tục bay về phía trước.
Có lẽ đã hy sinh quá lớn vì Vương Bảo Nhạc, nên sau khi khôi phục lại, mặc dù Vương Bảo Nhạc vẫn kính sợ Vương Bảo Nhạc, nhưng rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiêu. Lúc ở cùng con lừa cũng không dè dặt nịnh nọt như trước nữa, Vương Bảo Nhạc quả thật cũng cảm thấy Tiểu Ngũ đã trả giá quá lớn nên cũng hòa ái với hắn ta hơn một chút.
Mặc dù con lừa không biết những chuyện này, nhưng từ nhỏ nó đã đi theo Vương Bảo Nhạc, nên vô cùng nhạy bén với cảm giác của Vương Bảo Nhạc. Sau khi phát hiện chuyện này, mặc dù trong lòng rất ấm
ức, nhưng nghĩ tới chuyện đồ ăn nên nó vẫn cố mà nhịn xuống.
Dù sao trong đống tài nguyên mà Tiểu Ngũ hy sinh đổi lấy cũng có một phần được Vương Bảo Nhạc ném cho con lừa ăn. Đồng thời hắn cũng truyền âm cho nó, bảo nó đối xử tốt với Tiểu Ngũ hơn một chút, nếu thế thì... sau này vẫn có thể để Tiểu Ngũ hy sinh tiếp.
Có lẽ vì điểm này nên con lừa cũng lấy lại cân bằng, cũng chấp nhận sự thay đổi của Tiểu Ngũ.
Cứ như vậy, hai người một lừa ngồi trong pháp hạm lướt nhanh giữa tinh không. Chẳng mấy chốc đã qua bốn tháng, trong thời gian này, theo Vương Bảo Nhạc ngày càng đi sâu vào tinh không, thu hoạch của hắn cũng từng bước gia tăng. Trình độ của chiến hạm lại đề cao thêm lãn nữa, tu vi của bản thân hắn cũng đến gần Thông Thần đại viên mãn hơn.
Mãi cho tới khi Vương Bảo Nhạc thầm nghĩ lần này ra ngoài cũng lâu rồi, không biết có nên truyền tống về văn minh Thầm Mục hay không thì hắn đã đi tới một vùng tinh hệ mới. Với những gì hắn đã trải qua trong suốt hành trình lẫn này mà vẫn phải giật mình trước nó!
Vùng tinh hệ này lớn hơn tất cả những tinh hệ mà Vương Bảo Nhạc đã thấy trước đó. Thậm chí theo suy đoán của hắn thì vùng tinh hệ này phải lớn bằng cả vạn hệ mặt trời ấy chứ.
Chỉ riêng hằng tinh mặt trời của nó đã có đến mấy trám quả, mà dấu vết do sức người tạo thành lại rất rõ ràng, bởi vì ở giữa vùng tinh hệ này lại có hơn trám hằng tinh hội tụ, tạo thành một trận pháp bao la khó mà hình dung nổi!
Trong trận pháp này là một khu giao dịch khổng lồ!!
Thứ tạo thành khu giao dịch không phải ngôi sao mà là một dãy đại lục bất quy tắc
tạo thành, xung quanh có hơn trám ngôi sao với kích cỡ tương đương Trái Đất bao bọc. Mỗi ngôi sao đều khiến Vương Bảo Nhạc giật mình thon thót, nhìn ra được chúng nó đều là pháo đài chiến tranh đã được cải tạo!
Trên trám ngôi sao này đều có những nền văn minh của các chủng tộc khác nhau, giống như chuyên môn đến đây để giao dịch cùng người ở nơi này, khiến cho mức độ nhộn nhịp của vùng tinh hệ này cao hơn hẳn tất cả những nơi Vương Bảo Nhạc đã thấy trên đường cộng lại.
Chỉ riêng các tu sĩ với đủ mọi tạo hình qua lại mà Vương Bảo Nhạc nhìn thấy đã có đến mấy ngàn, trong đó có hình dạng nhân loại, cũng có hình dạng hung thú, thậm chí do thực vật biến thành cũng không hề ít.
Ngoài ra những thể sinh mạng như người đá... cũng có rất nhiều. Điều khiến Vương Bảo Nhạc giật mình nhất chính là hắn thậm chí còn thấy được một chiếc pháp hạm đã đạt tới trình độ linh trí đã sinh ra
cơ trí, ầm ầm bay lướt qua trước mặt hắn mà không có chủ nhân điều khiển.
Vương Bảo Nhạc nhìn Tiểu Ngũ một cái đầy thâm ý, vừa hỏi xong thì hắn đã lấy được thông tin rằng trong tinh không của tộc Vị Ương cũng có một vài khu giao dịch lớn nhỏ ở khắp nơi, để các tu sĩ của những tinh hệ khác tới giao dịch.
Bối cảnh của những khu giao dịch đó đều vô cùng thâm hậu, những khu giao dịch càng lớn thì càng như vậy. Nơi này... chính là một trong những khu giao dịch với quy mô lớn hiếm có mà Tiểu Ngũ đã nói.
“Ba ba, đại lục ở giữa chính là khu giao dịch chính, cũng là khu vực của bên quản lý. Tất cả những ngôi sao xung quanh chính là pháo đài của các chủng tộc khác, đây cũng là những khu giao dịch nhỏ. Tu sĩ lui tới nơi này có thể thỏa sức ra vào, lựa chọn thứ mình muốn rồi tiến hành giao dịch.” Tiểu Ngũ hắng giọng một tiếng, rất đác ý vì sự bác học của mình. Nhưng hắn ta vẫn chưa quên ai mới là ba ba, nên lúc
nói chuyện với Vương Bảo Nhạc vẫn vô cùng cung kính.
“Thú vị lắm.”
Vương Bảo Nhạc nhìn dải đại lục kia, sau khi suy nghĩ một lúc thì điêu khiển pháp hạm bay tới gần. Sau khi đáp xuống, hắn thu hồi pháp hạm rồi bắt đầu thả bộ trên đại lục này. Đây chính là một thế giới, trên mỗi đỉnh núi, nhánh sông, thậm chí là biển cả và sa mạc đều có từng tòa lầu các tuyệt đẹp.
Những lầu các này cái thì đông người, cái lại vắng tanh, những vật phẩm được bán trong đó cũng có đủ chủng loại khác nhau. Dù là pháp khí bán thành phẩm, đan dược, phối phương, công pháp hay tài nguyên đều có vô số.
Vương Bảo Nhạc đi dạo một vòng hết bảy ngày. Trong bảy ngày này, hắn đã xem qua phần lớn cửa hàng trên đại lục. Cái này thì xem kĩ, cái chỉ nhìn lướt qua, nhưng dù kiểu gì đi nữa thì cảm giác hâm mộ và
khao khát của hắn cũng đã đến đỉnh điểm. Thật sự mỗi cửa hàng đều khiến hắn thòm thèm không thôi.
“Chung quy cũng do nghèo...” lúc chưa đến đây Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy mình cũng xem như phú ông rồi, nhưng đến đây rồi hắn mới chính thức hiểu rõ cái gì gọi là xa hoa.
Đến lúc hắn đi vào một tòa Tâu các ba tầng rộng mênh mông nằm trên biển thì cảm giác này lại lên đến cực hạn. Lầu các này nằm trên mặt biển, vừa như được xây trên đó mà lại giống đang lơ lửng, cả đại điện hoàn toàn dùng linh thạch cực phẩm làm vật liệu xây dựng, đồng thời còn được trang hoàng bằng đủ thứ đồ mà Vương Bảo Nhạc không biết tên, khiến cho đại điện tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu lại trám vàng dương trên trời cao, khiến tinh không bốn phương chấn động.
Vật phẩm trong đây cũng toàn diện nhất trong số tất cả những cửa hàng mà Vương Bảo Nhạc đã vào, gần như có đủ tất cả mọi
thứ mà hắn nhìn trúng trước đó.
Đồng thời tu vi của những người lui tới nơi đây thấp nhất cũng là Linh Tiên. Thậm chí Vương Bảo Nhạc thấy rõ Hành Tinh cảnh vào đây cũng phải khách khí khiêm nhường, không dám cậy tu vi cao mà ra oai.
Tất cả những thứ này khiến Vương Bảo Nhạc động lòng không thôi, cũng xoắn xuýt chọn lựa giữa những món đồ mà mình nhìn trúng lúc trước. Trong vẻ mặt bình tĩnh của phục vụ nơi này, Vương Bảo Nhạc thở dài định dằn lòng mua thì phục vụ trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra sau lưng của hắn, sau đó bước vội lên, ôm quyền cúi đàu thật sâu về phía sau lưng của Vương Bảo Nhạc.
“Bái kiến thiếu đông gia!”
Gần như ngay khi phục vụ nhìn về phía sau lưng của Vương Bảo Nhạc thì bản thân Vương Bảo Nhạc hắn cũng đã phát hiện ra, cũng quay đầu nhìn lại. Hắn thấy được một
thân ảnh vô cùng quen thuộc, người nọ mình mặc trường bào trắng, tay cầm quạt giấy phe phẩy, đầu đội mũ, dùng khí chất không tầm thường đi vào bên trong.
Đó là một thanh niên, quân áo trên người hắn ta như ẩn chứa thủy chi pháp tắc, lúc đi lại như có từng làn sóng gợn lên. Mũ trên đầu ẩn chứa dao động kinh người có thể trấn áp bốn phương hệt như thần binh. Cây quạt giấy trong tay hắn lại càng khó lường hơn, tuy chỉ mở ra có một nửa, nhưng bên trong lại lộ ra một cỗ dao động ngang ngửa với Hàng Tinh.
Ngay khi nhìn thấy người nọ, đồng tử của Vương Bảo Nhạc đột nhiên co rụt lại, lòng thầm hét lớn.
“Tạ Hải Dương?!”
"filepos0017199116">

Bạn cần đăng nhập để bình luận