Tam Thốn nhân Gian

Chương 457

Chương 457Chương 457
CHỦ NHÂN, CUỐI CÙNG NGƯƠI CŨNG TỚI RỒI
V ề phần tầng thứ hai của Minh Pháp là Dần Hồn thì trong vòng nửa tháng này Vương Bảo Nhạc đã luyện quen rồi, nhưng xác suất thành công vẫn không đủ, lại càng khỏi cần phải nói tới chuyện dùng nó làm thủ đoạn công kích.
Điểm này chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ là vì tu vi của mình không đủ, dù sao thì nó cũng là công pháp của Kết Đan cảnh mà.
Thứ hắn cần làm cũng không phải thi triển nó ra, mà là mượn công hiệu khiến Minh Hỏa tăng mạnh của công pháp này để khiến Minh Hỏa chồng lên, chuẩn bị sẵn
cho việc Kết Đan của mình.
Nay hắn đã chồng được hơn 63 đạo Minh Hỏa rồi, mỗi lần bộc phát thì khí thế đều mạnh hơn trước vô số lẫn!
Đồng thời, tiêu chuẩn thấp nhất của Minh Tông đối với các đệ tử Kết Đan có thiên tư ưu tú chính là phải chồng hơn 36 đạo Minh Hỏa. Hiện tại, Vương Bảo Nhạc đã vượt xa yêu câu này nhưng hắn cảm thấy dường như mình vẫn có thể chồng thêm được nữa!
Trong lúc tu luyện, Vương Bảo Nhạc cũng quên mấy ba vong hồn bị hắn ném vào ảo trận vãng sinh. Mãi cho đến khi kỳ hạn một tháng mà sư tôn đặt ra cho hắn để độ hóa oan hồn tới gần, cũng tức là bảy ngày sau thì Vương Bảo Nhạc vừa chống được đạo Minh Hỏa thứ 70 mới chợt nhớ đến nhiệm vụ mà sư tôn đã đề ra.
“Hình như mình đã quên cái gì đó thì phải...”Viptruyenfull.net - đọc tr miễn phí
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, chột dạ nhìn về phía trận pháp kia.
“Hình như mình đã chỉnh thời gian là một ngày ở ngoài bằng với một vạn năm trong ảo trận vãng sinh thì phải...”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, thầm nghĩ dù sao thì ba vong hồn kia cũng đang sống trong giấc mộng của bản thân, tuy thiếu chút nữa mình đã quên khuấy đi chúng, nhưng dù sao thì... cũng đã nhớ ra rồi, nên không thể xem như lỗi của mình được.
Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy nhẹ lòng hẳn nên đi đến trước ảo trận vãng sinh, bấm niệm pháp quyết rồi đặt tay phải lên trận pháp. Trước mắt hắn lóe lên như thần du, linh hồn xuất khiếu, định vào bên trong ảo trận đưa ba vong hồn kia ra.
Nơi đàu tiên hán đến chính là ảo trận chỗ đứa bé trai nọ.
Đây là một thế giới không có tu sĩ, từ trình độ nào đó thì có phàn giống với xã hội Liên bang trong mộng của hắn. Nói đúng hơn là Liên bang hơn nghìn năm trước, khắp nơi chỉ là hòa bình và luật pháp.
Nơi mà đứa bé trai ở là một thành phố lớn trong thế giới này, ban ngày người qua kẻ lại vô cùng tấp nập, đêm đến thì xa hoa trụy lạc.
Lúc Vương Bảo Nhạc đến là sáng sớm ở thế giới này, ánh sáng rạng ngời, trên đất có đủ loại phương tiện giao thông liên tục qua lại, thân ảnh của Vương Bảo Nhạc xuất hiện ở một khu trường học của thành phố này.
“Dựa theo cảm ứng của mình thì chắc là tên tiểu quỷ đó ở đây rồi!”
Thân ảnh của Vương Bảo Nhạc lơ lửng giữa không trung, sau khi sờ cằm thì bắt đàu tìm kiếm. Không bao lâu sau thì hắn đã thấy được một đứa bé trai mặc đồng phục đứng trên một con đường nhỏ, lưng mang một chiếc cặp sách to nặng... đang
nhăn nhó bước tới trước.
Theo sau nó là một đôi nam nữ trung niên, rõ ràng đây là ba mẹ của đứa bé trai, trong tay của hai người còn vác theo chiếc cặp còn to nặng hơn, vừa đi vừa luôn miệng dặn dò đứa bé trai.
Thấy hình ảnh ấm áp này, Vương Bảo Nhạc lại càng vui mừng hơn, cảm giác tuy mình đến muộn nhưng một nhà ba người này vô cùng hạnh phúc và ấm áp khiến hắn bất giác nhớ tới cha mẹ của mình.
Khi nghĩ tới đây thì Vương Bảo Nhạc lại ngẩn ra, hắn phát hiện trí nhớ về cha mẹ trong hiện thực của mình rất mơ hồ, nhưng lại nhớ rất rõ về người thân ở trong giấc mộng Liên bang nọ.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy mờ mịt, theo bản năng nhìn quanh. Thế giới này quá sức chân thật, dù là gió nhẹ thổi qua hay tiếng ồn ào ở xung quanh đều cho người ta không thể tìm ra chút cảm giác hư ảo nào.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang thấy quái dị thì một nhà ba người của đứa bé trai đã đến gần, thanh âm của họ cũng từ từ truyền đến tai hắn.
“Tiểu Bảo à, con phải ngoan ngoãn học hành đó biết không hả? Đừng có mãi lo đi chơi, đánh game với tiêu tiên nữa! Đợi sau này con lớn thì ba mẹ không quản con nữa!”
“Đừng nói con nó nữa! Tiểu Bảo à, ba cũng là vì muốn tốt cho con thôi, con vẫn là trẻ con, hôm nay là sinh nhật con nên mẹ với ba con đã thương lượng xong rồi. Sau khi tan học thì sẽ cho con nghỉ xả hơi một chút, chỉ cần học thêm đến tám tiết, giải hai mươi bài tập, học thuộc năm mươi bài thơ cổ là được ăn bánh kem rồi!”
“Tiểu Bảo à, con còn nhỏ, đừng có thở dài suốt như thế! Phải biết trân trọng thời gian thơ ấu của mình, dù sao thì bây giờ vẫn còn ba vạn nám nữa mới tới lúc con tốt nghiệp tiểu học. Mẹ với ba con bàn bạc cả rồi, sau này con lên trung học hai mươi
vạn năm thì ba mẹ sẽ tìm lớp dạy thêm thật giỏi cho con!”
Trong mắt đứa bé trai đầy vẻ ngơ ngác, nghe cha mẹ nói xong thì nó lại muốn khóc nhưng nước mắt đã chảy cạn từ lâu, quầng mắt thâm đen, tinh thần đứng bên bờ sụp đổ. Nó không biết mình đã sống hơn hai mươi vạn năm này kiểu gì... Gần như ngày nào nó cũng phải đi học, học thêm, làm bài, học thuộc đủ loại kiến thức...
Ngày qua ngày, năm nối năm... Trong sự chăm sóc, đồng hành của cha mẹ, nó phải học, học nữa, học mãi...
Nó muốn phản kháng, muốn thoát ra nhưng dù nó dùng cách gì, thậm chí là tự sát thì hôm sau nó cũng sẽ tỉnh lại như thể tất cả chưa từng xảy ra, sau đó tiếp tục đi học rồi lại học thêm...
Thứ duy nhất khiến nó trụ vững tới giờ chính là nhớ tất cả mọi thứ ở đây chỉ là giả, nhớ là một ngày nào đó Vương Bảo Nhạc sẽ tới đưa mình đi, nhưng nó đã chờ rồi lại đợi, hơn hai mươi vạn nám ròng mà cũng không thấy gì.
Nghe những gì cha mẹ của đứa bé trai nói, trên mặt Vương Bảo Nhạc ra chiều cổ quái, trong lòng cũng rúng động không thôi, sinh ra cảm giác đồng tình với hoàn cảnh thê thảm của đứa bé trai nên ho khan một tiếng.
Ngay khi tiếng ho này vang lên thì toàn bộ thế giới lập tức dừng lại, tất cả người và vật đều đứng im, chỉ có hắn và đứa bé trai là không bị ảnh hưởng.
Ban đầu đứa bé trai còn không phát hiện ra, cứ đeo cặp sách đi tới trước với vẻ mặt nhăn nhó và chết lặng, nhưng sau khi đi vài bước thì nó nhận ra không đúng nên vội ngẩng đầu nhìn quanh. Khi thấy thân ảnh của Vương Bảo Nhạc thì nó lập tức kích động, gào khóc nhào tới quỳ xuống.
“Chủ nhân ơi, cuối cùng thì ngài cũng tới rồi! Ta sai rồi, ngài đưa ta đi đi! Ta không muốn ở lại đây nữa, ta không muốn học thêm nữa đâu. Ta muốn về làm khí linh, xin chủ nhân ngài hãy đưa ta đi đi...”
Đứa bé trai này khóc rất thê thảm, thậm chí vì sợ Vương Bảo Nhạc không để ý tới mình nên nó còn xông lên ôm đùi Vương Bảo Nhạc gào to hơn.
Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc chỉ có thể ra vẻ bất đắc dĩ, đưa đứa bé trai này ra khỏi ảo trận vãng sinh này, sau đó suy nghĩ một lúc, hắn lại đi tới thế giới chỗ quốc sư lão giả.
Thế giới này rộng lớn hơn chỗ của đứa bé trai nhiều. Nơi này có vũ trụ bao la, khá giống với bên ngoài. Thậm chí, nơi này cũng có tu sĩ, ai nấy cũng là cường giả, nhưng dù mạnh cách mấy thì khi Vương Bảo Nhạc vào đây cũng không có bất kỳ người nào phát hiện ra. Bản thân Vương Bảo Nhạc lại có đủ quyền hạn nên chỉ cân một ý niệm của Vương Bảo Nhạc cũng có
thể khiến thế giới này sụp đổ.
Lúc hắn vào thế giới này, tìm thấy lão giả quốc sư thì lão giả này lại đang... chạy trốn!
Hắn ta đang điên cuồng chạy trốn, dù thân thể rất chật vật, tóc tai bù xù nhưng tốc độ của hắn ta cũng vô cùng kinh người, liều mạng bỏ chạy.
Sau lưng có rất nhiêu người đang đuổi theo hắn, trong số những người đuổi theo có rất nhiều tu sĩ, lại có vô số khí cầu đuổi theo, giáng kín cả đất trời.
Có thể nhìn ra, đám tu sĩ và khí cầu này không phải cùng một phe. Nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra bọn họ thuộc ít nhất mười thế lực khác nhau.
Nếu chỉ đuổi theo thì Vương Bảo Nhạc cùng lắm chỉ kinh ngạc mà thôi, nhưng trận rượt đuổi này lại không hề bình thường, Vương Bảo Nhạc dở khóc dở cười... Đám người kia vừa đuổi theo vừa kêu gào,
bản thân lại đấu đá như tranh giành với nhau.
“Quốc sư, lão nhân gia ngài lớn tuổi rồi thì chạy chậm thôi, coi chừng bị thương bây giờ!”
“Quốc sư đừng chạy nữa, quốc gia bọn ta không thể thiếu ngài được, muôn vạn con dân không thể không có ngài!”
“Quốc sư, hoàng thượng đã hạ chỉ, nếu như ngài mà không về thì ngài ấy sẽ tự sát đấy...”
“Quốc sư, bọn ta lại phát hiện một Tinh vực mới, nơi đó có đến mấy ngàn nền ván minh, cái nào cũng đang chờ ngài đến làm quốc sư đây này!”
Đám người này vừa đuổi theo vừa hét lớn, tiếng kêu gào vang vọng khắp nơi.
Lão giả đang chạy phía trước tóc tai bù xù, bộ dạng như muốn phát điên tới nơi, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, bi phẫn gào to.
“Cút hết cho ta, ta không phải quốc sư, ngươi mới là quốc sư, cả nhà ngươi đều là quốc sư!!”
Hét đến đây, nước mát của hắn lại lăn dài trên mặt, đau đớn tột độ.
"filepos0010120827">

Bạn cần đăng nhập để bình luận