Tam Thốn nhân Gian

Chương 582

Chương 582Chương 582
ĐỆ NHẤT NHÂN
Nhận lấy chiếc chìa khóa đó, Vương Bảo Nhạc không nói gì cả mà chỉ đứng trên núi đá bên cạnh Độc Cô Lâm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Có thể thấy được trên bầu trời đã xuất hiện rừng đợt rung động lan tỏa ra khắp nơi như gợn sóng khiến cho bản đồ cũng trở nên mơ hồ hơn. Đây không phải làn đầu tiên bầu trời đêm xuất hiện cảnh tượng thế này. Mười hai canh giờ trước đã từng xảy ra một Tân, đó chính là... dấu hiệu trước khi truýên tống bắt đầu.
“Kết thúc rồi!”
Vương Bảo Nhạc thấp giọng nói một câu, sau đó không nhìn bầu trời đêm nữa mà cúi đầu xuống nhìn về phía Độc Cô Lâm. Nhìn đối thủ đang nằm đó như khó mà đứng dậy nổi, miệng vẫn còn tràn máu tươi kia, Vương Bảo Nhạc lắc đầu thầm
than, không cần nhớ tới nội dung trong tự truyện quan lớn, với cách đối nhân xử thế của mình, lúc này hắn lại giơ tay phải về phía Độc Cô Lâm vô cùng tự nhiên.
Độc Cô Lâm đã mất hết khí lực nhưng vẫn cố gắng giãy giụa muốn đứng dậy, khi thấy Vương Bảo Nhạc vươn tay phải ra thì hắn chợt giật mình một lúc, sau đó im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười. Hắn cũng chẳng buồn lau đi vệt máu bên môi, chỉ vươn tay nắm lấy cánh tay của Vương Bảo Nhạc, mặc dù thân thể vẫn còn run rẩy, nhưng ngay khi Độc Cô Lâm bắt lấy tay mình thì Vương Bảo Nhạc đã kéo ngược lại một cái, giúp Độc Cô Lâm mượn lực ngồi dậy
Dường như động đến vết thương nên Độc Cô Lâm nhe răng nhếch môi một cái, thở hồng hộc nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, trong mắt có bao nỗi rối rắm, cảm khái, cũng ánh lên vẻ thưởng thức của kẻ cùng chí hướng.
“Liên bang các ngươi còn người lợi hại giống ngươi không?”
Cuối cùng, Độc Cô Lâm thật sự không nhịn được nữa nên lên tiếng hỏi.
“Nếu như bàn về nhan sắc, Vương Bảo Nhạc tự nhận thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, nhưng nếu là chiến lực thì vẫn có cả đống người có thể đánh ngã được ta.”
Vương Bảo Nhạc ngẩng cao đàu, thản nhiên đáp lại. Nếu như là người khác thốt ra những lời này thì nhất định sẽ thấy ngượng miệng, nhưng qua vô số lần tự thôi miên bản thân thì chính Vương Bảo Nhạc hắn cũng tin nhan sắc của mình không ai sánh bằng... Nhất là lúc này hắn đã gầy thật rồi!!
Lúc trước, Độc Cô Lâm chưa từng tiếp xúc với Vương Bảo Nhạc, nay nghe hắn nói vậy thì cũng thộn mặt ra một lúc, sau đó vẻ mặt dân trở nên khá cổ quái. Đúng lúc này lại có từng tiếng ầm ầm vang vọng khắp vùng đất thí luyện này, sức mạnh truyền
tống ở xung quanh ngày càng rõ ràng hơn. Trong lúc những người đứng xem xung quanh và ở bên ngoài đều bị quá trình và kết cục của trận chiến này làm cho chấn động và lặng người thì truyền tống đã bắt đầu.
Đây là lẫn truyền tống thứ hai của vùng đất thí luyện, tất cả những người không có chìa khóa đều sẽ bị đào thải, mà vùng đất thí luyện hiện giờ chỉ có một mình Vương Bảo Nhạc là sở hữu chìa khóa.
Mắt thấy truyền tống đã bắt đầu, cảm nhận được sức mạnh truyền tống bên ngoài thân thể cùng với sự bài xích của vùng đất thí luyện này, Độc Cô Lâm hít sâu một hơi nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn gương mặt của Vương Bảo Nhạc đã gầy hẳn xuống thêm Lân nữa. Hắn ngơ ngác một lúc, sau khi trầm ngâm thì gật gù ra chiêu chấp nhận.
“Thẩm mỹ của Liên bang các ngươi đúng là... Khụ khụ, ta biết rồi... Giữa ta và ngươi vốn nên là chẳng đội chung trời mới đúng.”
Độc Cô Lâm thấp giọng nói, sau đó lại lác đầu, hắn không phải kẻ thua mà không chịu nhận. Dù cái giá của trận chiến này quá lớn, nhưng nếu đã như vậy... chiến ý trong mắt hắn lại nhanh chóng bừng lên, nhìn thẳng vào Vương Bảo Nhạc rồi nói rõ từng chữ một.
“Vương Bảo Nhạc, trận chiến này đánh rất đã, sau khi quay về ta phải bế quan một chuyến, ngươi cũng phải cố gắng lên, vì sau khi xuất quan thì ta sẽ đánh thêm một trận với ngươi!!”
Độc Cô Lâm nói đến đây thì chiến ý lại càng mãnh liệt hơn, thân thể cũng dần trở nên mơ hồ trước sức mạnh truyền tống, nhưng dường như ngay cả truyền tống trận cũng không thể xóa nhòa chiến ý cố chấp trong mắt hắn.
Ta chờ ngươi đến đánh!
Sau khi nghe Vương Bảo Nhạc đáp lại thì Độc Cô Lâm mỉm cười, thân thể hoàn toàn mơ hồ và biến mất hẳn. Cùng lúc đó, những người đứng xem xung quanh cũng trở nên mơ hồ, nhưng ngay khi bị truyền tống đi, bọn họ đều không hẹn mà cùng ôm quýên cúi đầu với Vương Bảo Nhạc, trong mắt mang theo vẻ tôn kính và phức tạp, xen lẫn chút kinh sợ. Bởi vì bọn họ hiểu rõ, kể từ giây phút này, trong hàng đệ tử của Thương Mang Đạo Cung đã không ai dám xem thường ba chữ Vương Bảo Nhạc đó nữa. Cho dù vẫn có một vài người không phục, nhưng ngoài mặt vẫn phải khách khí với hắn hơn. Nói đến cùng thì quy tắc của Thương Mang Đạo Cung cũng là mạnh được yếu thua, kẻ mạnh làm vua.
Lúc này, mọi người cũng Lân lượt biến mất, ngay cả Triệu Nhã Mộng lẫn Khổng Đạo đều hưng phấn và vui mừng, sau khi bọn họ biến mất thì trong khắp vùng đất thí luyện này cũng chỉ còn lại một mình Vương Bảo Nhạc.
Trong vùng đất thí luyện này đã không còn tồn tại nào khác nữa, loại yên tĩnh này khiến cho trái tim của Vương Bảo Nhạc thoáng lặng xuống. Hắn lại im lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm lần nữa, nhớ lại tất cả những chuyện đã diễn ra trong vùng đất thí luyện này kể từ khi mới vào đây cho đến nay, trong mắt dần lóe lên kỳ quang, đáy lòng lại thầm hỏi một câu.
“Chị đẹp, có phải chờ một ngày nào đó, khi ta mạnh hơn, vỏ kiếm bản mệnh của ta sẽ có thể chứa được cả thanh cổ kiếm đồng xanh này vào hay không?”
Chị đẹp vốn không có bất kỳ phản ứng gì kể từ sau khi tiến vào vùng đất thí luyện đến nay im lặng một chút rồi thấp giọng trả lời trong đầu Vương Bảo Nhạc.
“Có thể!”
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, không còn chần chừ gì nữa, thân thể tiến lên một bước. Bởi vì toàn bộ vùng đất thí luyện đến nay chỉ còn lại một mình hắn nên sau khi
tất cả mọi người đều bị truyền tống đi thì đợt thí luyện này cũng đã kết thúc. Truyền tống trận cũng không biến mất như hôm qua mà là chờ Vương Bảo Nhạc quay về.
Lúc này sau khi hắn cất bước thì thân thể rời khỏi núi đá mà bước lên giữa hư không, chân vừa hạ bước thì thân ảnh của hắn bát đầu mơ hồ. Đầu tiên là hai chân, sau đó là tay, mãi cho đến khi toàn bộ thân hình đều biến mất hằn thì đợt thí luyện được tất cả người trong Thương Mang Đạo Cung quan tâm và theo dõi cũng đã kết thúc ở đây.
Vương Bảo Nhạc thấy trước mắt hoa lên, khi truyền tống chấm dứt, trước mắt trở nên rõ ràng thì hắn đã thấy được bầu trời đặc biệt của Thương Mang Đạo Cung, cũng thấy được vô số thân ảnh đang tụ tập trên quảng trường cũng như cảm nhận được ánh mắt dõi theo của họ.
Trong số những người này có người đã bị hắn đánh bại như Chu Sơ Đạo và Độc Cô Lâm, cũng có Triệu Nhã Mộng, Khổng Đạo
và những bách tử Liên bang khác. Còn có vô số tu sĩ cả quen biết lẫn xa lạ. Thậm chí, ngay cả những Nguyên Anh kia và ba người Diệt Liệt Tử cũng dõi mắt nhìn thẳng về phía Vương Bảo Nhạc khi thấy hắn xuất hiện.
Toàn bộ quảng trường rơi vào tĩnh lặng.
Đối với đệ tử Thương Mang Đạo Cung mà nói, mặc dù Vương Bảo Nhạc đến từ Liên bang, nhưng phàn lớn tu sĩ đều có bản năng tôn kính cường giả. Trong đợt thí luyện này, chiến lực mà Vương Bảo Nhạc thể hiện đã đủ cho người người chấn động tâm thần, thậm chí là khó mà quên được. Nhưng vẫn có một số người sinh lòng ghen ghét, chẳng qua không dám để lộ ra mặt mà thôi, dù sao thì Vương Bảo Nhạc hiện giờ đã khác xưa rồi.
Đánh thắng Chu Sơ Đạo, lại thắng cả Độc Cô Lâm, nói hắn là người đứng đầu trong hàng đệ tử Thương Mang Đạo Cung cũng không ngoa.
Ngay cả những Nguyên Anh kia cũng phải nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt đầy thâm ý. Rõ ràng trận chiến của Vương Bảo Nhạc và Độc Cô Lâm trước đó đã vượt xa trình độ Kết Đan, đạt đến tiêu chuẩn Nguyên Anh.
Thiên kiêu như vậy đủ để bọn họ xem trọng, ngay cả Diệt Liệt Tử sắc mặt sa sầm lúc này cũng phải lộ ra một tia thưởng thức khi nhìn Vương Bảo Nhạc, nhưng nhiều hơn nữa là tiếc nuối, giống như cảm giác nhân tài như vậy lại không thuộc phe ta.
Lúc này, Du Nhiên đạo nhân cũng nheo mắt lại, trên mặt là nụ cười ôn hòa, nhưng tâm tư cụ thể thì không ai biết được.
Trong lúc tất cả mọi người đều im lặng thì Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ôm quyền cúi đầu thật sâu với ba người Phùng Thu Nhiên ngồi bên trên.
Cái cúi đầu này của Vương Bảo Nhạc khiến Phùng Thu Nhiên kích động đứng phắt dậy, Diệt Liệt Tử ngồi bên cạnh thầm thở dài một hơi rồi cũng từ từ đứng dậy, sau đó là
Du Nhiên đạo nhân. Sau khi ba người bọn họ đứng lên thì những Nguyên Anh xung quanh cũng lần lượt đứng dậy, tiếp theo là tất cả các đệ tử trên quảng trường.
“Chuông vang!”
Phùng Thu Nhiên lướt qua Diệt Liệt Tử mà ra lệnh. Nếu đổi lại là lúc khác thì Diệt Liệt Tử nhất định sẽ phật ý, nhưng nay ông ta cũng không nói gì, ngâm chấp nhận hành động của Phùng Thu Nhiên.
“Chúc mừng đệ tử Vương Bảo Nhạc của Thương Mang Đạo Cung chúng ta đứng thứ nhất trong thí luyện lá Phong Tín, giành trọn ba chiếc lá Phong Tín, cũng có thể tự mình phân chia!”
Trong tiếng cười ôn hòa của Phùng Thu Nhiên, từng tiếng chuông đột nhiên ngân vang khắp Thương Mang Đạo Cung.
Tiếng chuông này có khí thế cực lớn, lan rộng ra khắp bốn phương. Trong lòng Vương Bảo Nhạc được mọi người dõi theo khó tránh khỏi dậy sóng, hấn mỉm cười
nhìn mấy người Triệu Nhã Mộng, sau đó lại ôm quyền cúi đầu với ba người Phùng Thu Nhiên thêm lăn nữa!
“Tạ ơn ba vị trưởng lão!”
Sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng, trong bách tử Liên bang xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô đầy hưng phấn. Thanh âm này vang vọng xung quanh khiến những đệ tử Thương Mang Đạo Cung khác ở xung quanh cũng lấy lại tinh thần, cả đám đều bàn tán xôn xao. Thậm chí, có người còn chủ động bước lên bắt chuyện với bách tử Liên bang khiến cho nơi này thoáng cái đã trở nên rộn ràng. Tạ Hải Dương đứng giữa đám người cũng hưng phấn đến mức hai mắt sáng rực lên, bắt đàu thu hoạch sau khi vụ đánh cược kết thúc.
Lúc này, ba cái bát mà hắn úp xuống lúc đầu cũng bị người khác hỏi thăm. Tạ Hải Dương bèn cười lớn mở cái bát đầu tiên ra, bên trong có một miếng thẻ ngọc được khắc ba chữ, đúng là... Vương Bảo Nhạc!
Sau đó, cái bát thứ hai và thứ ba cũng bị mở ra, không ngoài dự đoán, tất cả đều viết ba chữ... Vương Bảo Nhạc!
"filepos0012604778">

Bạn cần đăng nhập để bình luận