Tam Thốn nhân Gian

Chương 280

Chương 280Chương 280
GIÀNH MỒI TRONG MIỆNG Hổ

Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông vừa nói xong thì trung niên áo đen do đại thụ hóa thành đanh mặt lại, ánh mắt nhìn về phía Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng sắc bén hơn.
Còn thiếu niên áo đỏ Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì nheo mắt lại, mỉm cười lộ rõ vẻ phần thắng đã nằm sẵn trong tay.
"Theo những gì ta biết về Đoan Mộc Tước thì hẳn rất thích chuẩn bị vẹn toàn đôi đường. Cách để chế ngự được ngươi là một, còn loại thứ hai ấy à... ta cũng đã nghĩ tới...”
'Ẫy chính là... Dạ Tiên vương!
Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cười lớn, tay phải giơ lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một khối sương mù.
Sương mù bảy màu này lượn lờ, ngay khi vừa xuất hiện đã hóa thành bảy cái đầu rồng khác màu vô cùng sống động, liên tục gầm gừ, đồng thời tỏa ra khí tức kinh thiên động địa, rung chuyển bát phương tựa như có thể nghiền nát tất cả. Nó còn mạnh hơn cả pháp binh cấp bảy nhiều. Thậm chí, nếu so sánh thì chẳng khác nào đom đóm với Mặt Tráng!
"Pháp binh cấp chín!!"
Trung niên áo đen do đại thụ hóa thành cũng giật mình, trong lòng lo sợ bởi vì từng câu từng chữ của vị Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông này còn có uy lực mạnh hơn cả thần thông nhiều, từng bước nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn ta.
"Ọuế đạo hữu, ta không biết việc ngươi kiêng kị là cơ thể mẹ bị hủy hay là Dạ Tiên Vương thức tỉnh. Có lẽ, giữa cả hai thứ này có liên quan nào đó. Một khi Dạ Tiên
vương thức tỉnh thì cơ thể mẹ của ngươi sẽ bị hủy diệt... Chắc hẳn đây là hậu thủ mà Đoan Mộc Tước đã chuẩn bị và giúp hắn tin là mình có thể khống chế toàn cục.”
”Ta cũng có thể làm được hai điểm này!! Cho nên, Quế đạo hữu, ta đổi yêu cầu. Ta sẽ thay mặt Ngũ Thế Thiên Tộc lấy đi hai thành sinh cơ trong quả của cây mẹ, còn bản thân Tinh Hà Lạc Nhật Tông ta thì lấy đi năm thành. Hoặc là ngươi đồng ý, hoặc là... ta sẽ tự hủy Pháp Binh, hủy cơ thể mẹ của ngươi và nhờ sức mạnh đó đánh thức cái xác nọ khiến nơi đây biến thành một tràng hạo kiếp. Đến lúc đó thì chẳng ai lấy được quả của cây mẹ nữa rồi!”
Sắc mặt của trung niên áo đen do đại thụ hóa thành vô cùng âm trầm, trong lòng đang nhanh chóng phán đoán và cân nhắc. Sự thật cũng đúng như đối phương đã nói, mặc dù hắn có hợp tác với Đoan Mộc Tước, đối phương cũng có thủ đoạn ước chế được hắn nhưng dã tâm của hắn rất lớn, đương nhiên không muốn bị chia phần nên mới tương kế tựu kế hòng trở thành Nguyên
Anh nên hắn mới không mở trận pháp ra cho đám người bên ngoài vào đây đúng hẹn như kế hoạch đã định. Nhưng Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đã nói ra một điều mấu chốt, ẩy chính là thủ đoạn dự phòng của Đoan Mộc Tước.
Thủ đoạn đó đúng là điều kiêng kị nhất của trung niên áo đen vào lúc này bởi vì chỉ cần Dạ Tiên vương thức tỉnh thì sẽ hấp thu chất dinh dưỡng trong cơ thể mẹ của đại thụ theo bản năng. Nếu vậy thì tất cả sẽ thành dã tràng se cát!
Trong lúc trung niên áo đen này suy tư, Vương Bảo Nhạc cũng giật mình không ít. Hắn giật mình vì Pháp Binh cấp chín và âm mưu trùng trùng của các bên, cũng rung động vì quả của cây mẹ, khí tức như tắc nghẽn, đôi mắt cũng đây vẻ rối rắm như đang giãy giụa suy tính, nhưng hắn lập tức hạ quyết tâm, chẳng những không lùi lại mà nhanh chóng chạy tới chỗ đám người kia.
Trong quá trình vọt tới, hắn lập tức lẩy ra hơn phân nửa số mê tung châu của mình, sau đó lại lấy thêm bảy tám con rối để chúng nó cầm mớ mê tung châu này chạy ở trước mặt mình!
"Cầu phú quý trong nguy hiểm! Mình vừa đẹp trai, nhân phẩm lại tốt thế này, ngại gì mà không thử một phen!”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc nhào tới thì trung niên áo đen do đại thụ hóa thành mới thở dài một hơi, đã có lựa chọn cho mình.
"Một lần lấy đi tận bảy thành, còn không bàng ước định của ta với Đoan Mộc Tước... Nói cho cùng thì chia ba thế này, phần chúng ta nhận được cũng chẳng bao nhiêu.”
"Nhiều nhất ta chỉ đồng ý cho hai phe các ngươi lấy năm thành mà thôi...”
Trung niên áo đen mở miệng. Trong lúc nói chuyện thì cảm ứng được gì đó, liếc nhìn cửa vào hang động một cái rồi thôi.
Cùng lúc đó, những người có mặt ở đây cũng phát hiện ra nhưng bọn họ cũng không ai để ý đến một tu sĩ Trúc Cơ làm gì. Thậm chí, một vị Trưởng lão của Ngũ Thế Thiên Tộc vốn đang nôn nao trong lòng trực tiếp giơ tay phải lên, cách không chưởng một cái về phía cửa hang không chút nghĩ ngợi!
Một bàn tay biến ảo đánh thẳng về phía cửa hang như muốn lấy mạng của kẻ vừa xâm nhập. Nhưng ngay khi bàn tay này đánh về phía cửa hang thì ba vị Trưởng lão triệu hoán Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông như nghĩ tới điêu gì đó, chợt biến sắc toan mở miệng ngán cản nhưng đã muộn rồi...
Chỉ thấy bảy tám đạo thân ảnh nháy mắt vọt ra, trực tiếp đâm thẳng vào bàn tay nọ, tất cả diễn ra quá nhanh. Trong tiếng nổ mạnh, bảy tám thân ảnh này lập tức nổ tung, đồng thời mấy trăm viên mê tung châu trên người chúng nó cũng đồng loạt nổ tung!
Tiếng nổ đùng đùng vang vọng khắp hang động này, tạo thành vô số âm vọng, vô số sương mù cũng ào ạt lan ra khắp mọi ngóc ngách, bao trùm toàn bộ hang động!
Ba vị Trưởng lão của Ngũ Thế Thiên Tộc đứng mũi chịu sào, chỉ trong nháy mắt đã bị bao phủ. Ba vị của Tinh Hà Lạc Nhật Tông dù đã lùi lại nhưng vẫn muộn một bước, chỉ trong nháy mắt cũng bị sương mù bao trùm.
Ngay cả thiếu niên áo đỏ, Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng phải biến sắc, hắn bùng nổ tốc độ hòng tránh đi, thậm chí cũng giơ Pháp Binh cấp chín trong tay lên toan chém một cái. Tuy Pháp Binh rất cường hãn nhưng sương mù này lại vô cùng hiểm ác, có thể truyền tống vạn vật! Mấy trăm viên mê tung châu nổ cùng một lúc tuyệt đối không phải dạng vừa!
Mê tung vụ ẩn chứa trong đó vô cùng nồng đậm. Trong hang động nhỏ hẹp thế này, trừ khi tu vi đạt đến Nguyên Anh, có thể thuấn di rời khỏi, bàng không cũng chỉ như cá trong chậu mà thôi!
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hang động đã bị sương mù cuộn trào lớp lớp như sóng biển này bao phủ... Tất cả mọi người bao gồm Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông và trung niên áo đen do đại thụ hóa thành đều bị màn sương bao phủ.
Sương mù bị Vương Bảo Nhạc thu thập và thay đổi này không có căn nguyên nên bộc phát nhanh, mà tản đi cũng nhanh... Sau khi nó tan biến, từ Kết Đan của Ngũ Thế Thiên Tộc lẫn Trưởng lão của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, thậm chí cả Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông cũng biến mất tám...
Tất cả đều bị truyền tống đi thẳng, không thể phản kháng lại...
Toàn bộ hang động cũng chỉ có quả của cây mẹ cùng với trung niên áo đen đang kinh ngạc đến ngu người ở bên cạnh.
Tất cả diễn ra quá nhanh, một giây trước hãy còn giương cung bạt kiếm, tranh thủ lợi ích lớn nhất cho bản thân, một lời không hợp là sẽ ra tay ngay nhưng chớp mắt một cái thì những người khác đều biến mất cả rồi.
"Mê tung vụ ư?"
Trung niên áo đen kinh ngạc, ngẩng đầu lên thì thấy được Vương Bảo Nhạc đang bình tĩnh đi vào từ cửa hang.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, không bất ngờ lắm trước việc đại thụ không bị truyền tống đi. Dù sao thì sương mù chỉ truyền tống những kẻ đến từ bên ngoài, còn đại thụ này cũng có thể xem là dân bản địa rồi.
"Vương Bảo Nhạc..."
Trung niên áo đen nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì nheo mắt lại, sau đó cười to, tiếng cười đẫy vẻ vui mừng và kích động xưa nay chưa từng có. Hắn hưng phấn giơ tay lên muốn giết chết Vương Bảo Nhạc.
Theo như hắn ta thấy, sống chết của tên Vương Bảo Nhạc này không quan trọng nhưng để tỏ lòng cảm tạ thì cứ tiễn hắn một đoạn xuống hoàng tuyền cho thỏa đáng.
Nhưng ngay khi hắn giơ tay lên, Vương Bảo Nhạc vẫn bình tĩnh vô cùng, chỉ thản nhiên mở miệng.
"Tỉnh dậy!"
Hai chữ này vừa thốt ra khỏi miệng, theo Vương Bảo Nhạc khởi động Thanh Liên trong người mình, sâu trong lòng đất lại phát ra tiếng gào rú. Tiếng gào này đã vượt xa tiếng rền rĩ lúc trước khiến toàn bộ bí cảnh Mặt Trăng rung chuyển, thậm chí ở bên ngoài cũng nghe thấy rõ khiến vô số người bàng hoàng hoảng SỢ!!
Lúc này, Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông bị truyền tống đến một bồn địa ở phần trước của Mặt Trăng vừa xuất hiện đã tức giận gầm to.
'Chết tiệt, chuyện gì thế này?’
Lửa giận của thiếu niên bốc lên ngập trời. Hắn biết rõ, dù lúc này mình chạy qua thì cũng không còn kịp nữa. Mọi toan tính và chuẩn bị gánh lấy áp lực từ Liên bang, thậm chí có thể xem như tạo phản, cuối cùng lại phân tích toàn bộ và thuyết phục đại thụ chia phần... sắp sửa thành công thì lại mất hết tất cả chỉ vì sự xuất hiện của đám sương mù kia...
Nghĩ đến cái giá mình phải trả khi làm những việc này, cái giá phải trả trong tương lai, vị Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông này như phát cuồng, muốn tự hủy Pháp Binh để đánh thức Dạ Tiên Vương, nếu hắn không chiếm được thì những kẻ khác cũng đừng hòng giành được.
Nhưng tay cầm Pháp Binh mà hắn lại không thể tự bạo được, không phải không đủ sức mà là hắn... kiêng kị!
Nếu để lấy được quả của cây mẹ mà đánh thức Dạ Tiên vương thì không sao cả, chỉ căn hắn đến Nguyên Anh thì đủ để thay
đổi tất cả, đổi cả cục diện của Liên bang! Nhưng nay chắc chắn không lẩy được quả của cây mẹ rồi, nếu hắn bỏ đi không làm bậy thì chắc hẳn Tinh Hà Lạc Nhật Tông sẽ bị trừng phạt, nhưng chỉ xem như cắt thịt mà thôi. Một khi ra tay đánh thức Dạ Tiên Vương thì chính hắn vừa không giành được quả của cây mẹ, lại khiến đầu mâu của toàn Liên bang chĩa vào Tinh Hà Lạc Nhật Tông. Đó không còn là phiên toái chỉ việc cắt thịt là giải quyết được nữa, khi ấy, cái giá hắn phải trả ít nhất cũng phải là tự chặt tay của Tinh Hà Lạc Nhật Tông, chưa kể phải gánh chịu áp lực và bị các thế lực toàn Liên bang chế tài!
Ấm ức, kiêng kị và lửa giận ngập trời khiến hai mắt của hắn đỏ ngầu, cắn ráng rời đi, đồng thời trong lòng lại tức giận thầm nghĩ.
"Ta nhất định phải tra rõ ràng xem là kẻ nào to gan lớn mật, lại có thâm thù đại hận với ta đến mức hủy đường Nguyên Anh của ta ngay lúc mấu chốt thế này!"
"filepos0006644125">

Bạn cần đăng nhập để bình luận