Tam Thốn nhân Gian

Chương 558

Chương 558Chương 558
CÁC VỊ DỪNG BƯỚC
Quảng trường trên đỉnh núi của đảo chính thuộc Thương Mang Đạo Cung, nằm trong cổ kiếm đồng xanh. Lúc này, sau khi dòng xoáy giữa không trung phát ra lực hút kinh người, sáu trăm tu sĩ trên quảng trường đã bị lực hút đó kéo thẳng về phía dòng xoáy trên bầu trời.
Nhưng ngay khi hút sáu trăm tu sĩ vào thì dòng xoáy đột nhiên chấn động, dùng tốc độ cực nhanh để tách ra, chia thành ba phần ở giữa không trung, hóa thành ba cái hố đen nhỏ hơn một chút.
Ba cái hố đen này đều bộc phát lực hút của riêng mình, cũng hút ba nhóm tu sĩ đứng phân tách rõ ràng trên quảng trường vào trong khiến cho tu sĩ ba bên được đảm bảo
an toàn nhất định khi vừa vào vùng đất thí luyện.
Trong đó, nhóm người Độc Cô Lâm bị hút vào dòng xoáy thứ nhất, người của Du Nhiên đạo nhân do Chu Sơ Đạo làm đại biểu thì bị hút vào cái thứ ba. về phần đệ tử phe Phùng Thu Nhiên và mấy người Vương Bảo Nhạc thì bị hút vào dòng xoáy thứ hai.
Tất cả những chuyện này kể thì có vẻ dài dòng, nhưng thực tế kể từ khi dòng xoáy chia ba đến khi tu sĩ ba bên bị hút vào đều diễn ra chỉ trong nháy mắt... Chỉ chớp mắt một cái, sáu trăm tu sĩ trên quảng trường đã biến mất tăm, toàn bộ đều bị hút vào trong dòng xoáy.
Ba dòng xoáy ở giữa không trung hút hết tu sĩ ba bên vào thì lại xoay tròn, bên trong dần xuất hiện vô số hình ảnh rõ nét. Những hình ảnh này giống như camera giám sát, cho mọi người ở đây thấy thân ảnh của tất cả những người tham gia thí luyện.
Sau khi những hình ảnh này xuất hiện, vô số đệ tử của Thương Mang Đạo Cung trên quảng trường đều khoanh chân ngồi xuống. Cả đám ngẩng đầu lên quan sát thật kĩ, sau đó lại ghé tai bàn tán với nhau, đoán xem người lọt vào top 3 lần này sẽ là ai.
Không những bọn họ, ngay cả mấy người Diệt Liệt Tử, Phùng Thu Nhiên, Du Nhiên đạo nhân và những tu sĩ Nguyên Anh còn lại cũng an tọa trên những chiếc ghế do đệ tử của mình đưa tới, cùng chờ đợi kết quả của lần thí luyện này.
Dù cần đến mấy ngày, nhưng đối với tu sĩ thì thời gian mấy ngày chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, nên bọn họ rất kiên nhẫn.
Nhất là Diệt Liệt Tử, trong lòng ông ta thầm lấy làm kiêu ngạo, ánh mắt chỉ nhìn về phía hình ảnh của Độc Cô Lâm mà thôi. Đây là lá tuyệt chiêu sau cùng mà ông ta dốc sức bồi dưỡng ra, cũng là lá bài tẩy để ông ta áp chế Phùng Thu Nhiên và Du Nhiên đạo nhân.
“Thế hệ này chỉ chờ Lâm Nhi một bước lên trời mà thôi!”
Diệt Liệt Tử thầm nghĩ, trên gương mặt vốn lạnh lùng của ông nay cũng nở một nụ cười đẫy chờ mong.
Phùng Thu Nhiên cũng sẽ không rời khỏi nơi này, Lân thí luyện này có ảnh hưởng rất lớn, dù trong lòng không nắm chắc, nhưng cô vẫn phải tận mắt nhìn thấy kết cục sau cùng mới được.
Duy chỉ có Du Nhiên đạo nhân là vẫn cười tủm tỉm như không mấy quan tâm, sau khi nhìn vài cái thì lập tức nhắm mắt lại.
Trong khi những người bên ngoài đều dõi mắt theo dõi, sau khi tiến vào dòng xoáy, trải qua cơn váng đầu hoa mắt sau khi vừa truyền tống, ngay khi thấy được cảnh tượng trước mắt thì những người tham gia thí luyện phát hiện, bọn họ đã xuất hiện ở một thế giới vô cùng xa lạ.
So với cổ kiếm đồng xanh mà nói thì thế giới này không thể xem là lớn, nhưng so với Trái Đất thì không hề nhỏ chút nào, có thể so với diện tích của cả Trái Đất. Nơi này có vô số dãy núi, lại có rừng cây, biển bạc, trên bầu trời trong xanh lại có bảy mặt trời, phát ra ánh sáng rực rỡ khiến cho thế giới này vô cùng nóng bức.
Đồng thời, trong ba khu vực của thế giới này đều có vô số ánh sáng truyền tống lóe lên. Sau khi ánh sáng truyền tống biến mất ở khu vực gần một dãy núi, thân ảnh của ba người Vương Bảo Nhạc, Triệu Nhã Mộng, Khổng Đạo cùng với vô số tu sĩ thuộc phe của Phùng Thu Nhiên như Hứa Minh và Lục Vân cũng xuất hiện, ban đầu hãy còn mờ ảo, sau đó nhanh chóng ngưng thực lại, mãi cho đến khi xuất hiện hoàn toàn.
Vừa mới xuất hiện, bọn họ còn chưa kịp làm quen thì đã biến sắc, lúc này trong tay mỗi người đều xuất hiện một chiếc chìa khóa sáng lấp lánh. Chiếc chìa khóa này không hề tầm thường, dao động nó phát ra
mang tới cảm giác ôn hòa cho người khác, đồng thời giống như cũng có tác dụng củng cố nhất định với tu vi.
Sau khi chìa khóa xuất hiện, quy tắc mà Diệt Liệt Tử nói trước đó cũng hiện lên trong đầu của họ. cả đám lập tức cảnh giác nhìn quanh, mãi cho đến khi xác định gần đó không có nguy hiểm gì thì mới thở phào một hơi, bắt đầu làm quen với hoàn cảnh nơi này. Mọi người dò xét khắp nơi, đồng thời cũng quan sát chìa khóa trong tay mình, thậm chí còn có vài người thử bỏ nó vào trong túi trữ vật nhưng lại phát hiện không thể nào cho vào đó được, đành phải mang theo trên người.
Đồng thời, sau khi nhìn mấy vằng dương trên trời cùng mặt đất thì cũng có vài người bất giác bật thốt.
“Mặt đất ư?!”
“Chân thực quá đi mất... Đây là lần đầu tiên ta thấy mặt đất bao la như thế...”
“Còn cả bảy mặt trời kia nữa, nơi này chính là Thiên Huyễn Vạn Pháp Trận ư?”
Trong lúc mọi người thấp giọng bàn tán với nhau, Vương Bảo Nhạc cùng với Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo lại nhanh chóng đứng kề sát lại với nhau. Sau khi xác định không thể cho chìa khóa vào túi trữ vật thì bọn họ đều nhét chìa khóa vào ngực áo, đồng thời cũng dõi mắt nhìn quanh. Bọn họ đã thấy mặt đất nhiêu rồi nên cũng không giật mình nhiêu như tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung, nhưng bảy vầng dương trên trời lại khiến bọn họ nhìn vài lần, đồng thời truyền âm trao đổi với nhau.
“Dựa theo quy tắc kia thì chúng ta phải đề phòng tất cả mọi người xung quanh”
“Lát nữa, ba người chúng ta cùng đi với nhau, đừng đi cùng những người khác!”
Trong lúc ba người truyền âm với nhau, sau khi những tu sĩ thuộc phe Phùng Thu Nhiên đứng xung quanh quan sát xong thì ánh mắt đều lóe lên. Dù bên cạnh đều là đồng môn nhưng khó tránh khỏi sinh lòng
cảnh giác, tất cả đều lùi lại để giữ khoảng cách nhất định với người khác. Có người chọn cách đột nhiên bay đi thật xa, có người thì tràm ngâm một lúc rồi chọn cách đứng gần bạn thân của mình trong ngày thường, muốn cùng hành động với nhau.
Cứ thế, trong hai trám người thì có hơn một trám người chọn cách tự đi một mình. Lục Vân, đệ tử thân truyền của Phùng Thu Nhiên từ đằu chí cuối đều không nhìn ba người Vương Bảo Nhạc lấy một cái, dắt theo hơn ba mươi sư đệ chọn đi cùng hắn để rời khỏi đây.
Thấy vậy, ba người Vương Bảo Nhạc nhìn nhau một cái rồi đồng loạt lùi lại, dự định rời khỏi đây. Nhưng ngay lúc đó, một người đứng bên cạnh Hứa Minh trong đám tu sĩ còn lại như thấp giọng nói gì đó với hắn, sau đó lập tức quay đầu lại, thấy ba người Vương Bảo Nhạc định rời khỏi thì kẻ này lập tức bay thẳng đến chỗ bọn họ.
Các vị dừng bước!
Bởi vì khoảng cách không xa lăm nên hành động của hắn lập tức dẫn tới địch ý của Khổng Đạo. Một cỗ khí thế hung thần phát ra từ trên người Khổng Đạo nhắm thẳng về phía kẻ đó, đồng thời hai mắt của Triệu Nhã Mộng cũng lóe lên, tay phải lật lại một cái, một chiếc la bàn xuất hiện trong tay cô, phát ra từng làn phù ván sáng tối.
Duy chỉ có Vương Bảo Nhạc là bình tĩnh như thường, nghiêng đầu nhìn sang.
Trong ánh nhìn của ba người, kẻ đến không hề giảm tốc độ, mãi cho đến khi tới gân ba người thì mới dừng lại. Đây là một thanh niên có tu vi Kết Đan sơ kỳ, rõ ràng có cùng cảnh giới với Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo nhưng mặt mày lại kiêu căng thấy rõ. Dù hắn ta đang mỉm cười nhưng cũng không cách nào che giấu được, lại còn mang cho người ta cảm giác qua loa giả tạo.
“Ba vị đạo hữu Liên bang, tại hạ Lưu Văn Cử!”
Thanh niên này nói, đoạn cũng ôm quyền qua loa với ba người Vương Bảo Nhạc, không đợi họ lên tiếng thì hắn đã nói thẳng.
“Ba vị, thí luyện Thiên Huyễn Vạn Pháp Trận này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cũng không chỉ khảo nghiệm tu vi mà còn là khả năng nắm giữ quy tắc. Nói thật lòng thì ba người các ngươi chẳng trụ được lâu đâu, nên liệu có thể đưa chìa khóa của các ngươi cho Hứa Minh sư huynh hay không!”
Ngoài miệng thì là hỏi ý, nhưng giọng nói lại lộ rõ vẻ chắc mẩm, giống như cảm thấy việc ba người Vương Bảo Nhạc giao chìa khóa ra vốn là lẽ hiển nhiên vậy.
“Hơn nữa, không biết các ngươi có nghe tin hay không, Hứa sư huynh đã đồng ý với sư tôn, tức là Phùng trưởng lão rằng sẽ cố gắng hết sức để giành lấy một suất trong top 3, còn phần thưởng lá Phong Tín thì Phùng trưởng lão sẽ ban cho Liên bang các ngươi. Thế nên, các ngươi giao chìa khóa của mình cho Hứa sư huynh cũng chính là
đang giúp cho bản thân đấy!” Nói đến đây, Lưu Văn Cử mỉm cười xòe tay phải ra trước mặt ba người.
Khổng Đạo nghe vậy thì nheo mắt lại, quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc. Triệu Nhã Mộng nghe xong cũng lộ ra vẻ trầm tư, ba người nhìn nhau một cái, đều nhìn ra suy nghĩ trong mắt nhau nên Triệu Nhã Mộng mới mỉm cười với Lưu Ván cử.
“Vị sư huynh này, thật ngại quá! Bọn ta cũng muốn chia sẻ phần nào với Phùng trưởng lão trong lần thí luyện này. Đây cũng là yêu càu của Phùng trưởng lão đối với bọn ta.”
Nghe Triệu Nhã Mộng từ chối, Lưu Văn cử nhướng mày nhìn cả ba một phen, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn rồi xoay người rời đi. Hắn ta quay về ghé tai bẩm báo vài câu với Hứa Minh, sau đó lại chỉ vào ba người Vương Bảo Nhạc. Hứa Minh nghe xong thì lắc đầu mỉm cười với vẻ không sao cả, chỉ thản nhiên lên tiếng, thanh âm vọng vào tai của ba người Vương Bảo Nhạc.
“Ai cũng có chí riêng, ta chờ xem ba người các ngươi chia sẻ cho sư tôn vậy, ha ha, ba vị bảo trọng!”
Nói xong, Hứa Minh dẫn theo đám tu sĩ bên cạnh bay đi xa.
"filepos0012109851">

Bạn cần đăng nhập để bình luận