Tam Thốn nhân Gian

Chương 615 YẾU

Chương 615 YẾUChương 615 YẾU
RÕ ràng, Tôn Hải không ngờ Vương Bảo Nhạc lại thật sự dám động thủ với mình. Nói thế nào thì mình cũng là Nguyên Anh, còn Vương Bảo Nhạc cho dù ở chỗ thí luyện đã bộc phát ra chiến lực có thể sánh với Nguyên Anh, nhưng Kết Đan... vẫn chỉ là Kết Đan. Dù cho đến nay đã táng lên, nhưng chỉ cần không phải là Nguyên Anh thì tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta!
“Vương Bảo Nhạc, ngươi đây là tự tìm cái chết đấy!” Tôn Hải giận quá hóa cười, tay phải bấm niệm pháp quyết vung mạnh về phía trước. Một con bạch tuộc màu đen biến hóa huýên ảo phun ra một ngụm khói màu đen v'ê phía Vương Bảo Nhạc, đồng thời nó cũng nhanh chóng vươn xúc tu chộp thẳng về phía hắn.
Trong mắt Tôn Hải ánh lên sát cơ, đột nhiên vận chuyển tu vi, tu vi Nguyên Anh ầm ăm bộc phát, cơ thể của ông ta nhoáng một cái, hai tay bấm niệm pháp quyết vung ra xung quanh.
Ngay lập tức có một lượng lớn nước biển biến hóa huýên ảo xuất hiện trong hư không xung quanh ông ta, bao quanh bốn phía, trong nháy mắt ùn ùn kéo đến giống như đào núi lấp biển, tạo thành sóng lớn tràn về phía Vương Bảo Nhạc.
“Kết Đan nhỏ bé, đã nhìn thấy chưa, đây chính là Nguyên Anh đấy!”
Giọng của Tôn Hải giống như thiên lôi, như thể đã thay thế cho hư vô ở xung quanh, trở thành chúa tể của nơi này, hóa thân thành nộ hải sắp sửa trấn áp Vương Bảo Nhạc.
Những Kểt Đan ở xung quanh đều rất hưng phấn nhìn chăm chú, trong mắt phần lớn lộ ra vẻ tiếc nuối, rõ ràng trong phán đoán của bọn họ... Vương Bảo Nhạc đã bị phế rồi.
Ngay cả Hứa Tông chủ cũng thấy lo lắng, hắn có lòng tương trợ, nhưng dưới uy áp khí tràng của Nguyên Anh, tu vi của hắn vận chuyển rất chậm, không kịp tương trợ.
Mắt thấy mọi thứ dường như không có cách nào ngán cản thì đúng lúc này, Tôn Hải trong nộ hải đột nhiên biến sắc. Gần như khi vẻ mặt của ông ta biến đổi, một luồng khí tức kinh thiên động địa bộc phát ra từ trên người Vương Bảo Nhạc đang bị con bạch tuộc cùng nộ hải trấn áp.
Những sợi kinh mạch màu máu nhanh chóng lan ra, những sợi tơ mỏng tản ra khắp nơi, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt. Đế Khải ở phía ngoài cơ thể Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến hóa thành kinh mạch màu đỏ và sợi xương tráng, cơ thể
tràn ngập sát khí, lúc này rung chuyển khắp nơi. Không đếm xỉa đến con bạch tuộc khói đen đang tiến đến, càng không đếm xỉa đến những sợi xúc tu đang quất tới của nó, Đế Khải của Vương Bảo Nhạc đột nhiên giơ tay phải lên, một phát nắm chặt lấy cơ thể của con bạch tuộc này.
Mặc cho xúc tu của nó điên cuồng quất đánh, vẻ mặt của Đế Khải Vương Bảo Nhạc không hề có sự biến đổi. Hắn bóp mạnh một cái, trong từng hồi tiếng kêu thảm thiết, con bạch tuộc kia trực tiếp bị Vương Bảo Nhạc bóp vỡ, hóa thành một làn sương mù rồi tiêu tán.
Toàn bộ quá trình dường như ung dung tới cực điểm, như thể con bạch tuộc yếu ớt kia chỉ là một tờ giấy bị Vương Bảo Nhạc tiện tay bóp nát. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tôn Hải lúc này thần sắc biến đổi, một luồng khí tức không kém gì Tôn Hải trực tiếp bộc phát ra từ trên người Đế Khải của Vương Bảo Nhạc, đối đầu vô hình với sức mạnh trấn áp tu vi đến từ Tôn Hải.
Sự đối đầu vô hình này liên tiếp truýên ra những tiếng nổ mạnh, như thể có hai gã khổng lồ vô hình đang đuổi giết nhau. Đồng thời, khi khí tức của Vương Bảo Nhạc bộc phát, hơi thở của Tôn Hải trở nên dồn dập. Ông ta kìm nén sự rung động ở trong lòng, trong mắt lộ ra sát cơ mãnh liệt, hai tay đột nhiên bấm niệm pháp quyết, nước biển ở xung quanh nhanh chóng ngưng tụ bao quanh ông ta, hình thành một pho tượng cỡ mấy chục trượng.
Dáng vẻ của pho tượng này giống y hệt Tôn Hải, tiếp tục trấn áp về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc khẽ lắc đầu, trên mặt của Đế Khải lộ ra vẻ thất vọng. Khi pho tượng kia đến, cơ thể của hắn bước về phía trước một bước, giơ tay phải lên nắm thành quyền, lập tức đánh ra.
Trong sự gia trì gấp ba cộng thêm sự gia trì gấp mấy lần của Đế Khải, đồng thời còn có sự cường hãn sau khi tu vi đột phá của bản thân Vương Bảo Nhạc, tất cả khiến cho một
quyền đánh ra lúc này của Vương Bảo Nhạc đã sớm vượt qua giới hạn ban đầu ở khu vực thí luyện. Lúc này khi đánh ra, hư vô xung quanh đều rung động, trong sự vang vọng của tiếng nổ kinh thiên động địa, theo sự rơi xuống của nắm đấm, tiếng ken két đột nhiên truyền khắp mọi nơi.
Pho tượng Tôn Hải kia xuất hiện rất nhiêu vết nứt mà mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ trong hai hơi thở, nó đã 'âm 'âm sụp đổ, chia năm xẻ bảy. Tôn Hải sắc mặt tái nhợt, cơ thể nhanh chóng lùi lại, trong mắt lộ ra vẻ khó tin và sự không cam lòng mãnh liệt, ông ta đứng giữa không trung đập mạnh tay phải vào ấn đường, lập tức có một vệt ánh sáng bay ra khỏi ấn đường của ông ta, tạo thành một tấm gương ở trước mặt ông ta.
Tẩm gương này nhắm chuẩn vào Vương Bảo Nhạc, lập tức giống như chụp lấy thân ảnh của hắn rồi biến hóa. Sau đó, Tôn Hải hét lớn một tiếng, một chưởng đập lên trên gương khiến tấm gương vỡ vụn. Mà đông
thời, khi tấm gương vỡ vụn, cơ thể Vương Bảo Nhạc chấn động, trong mắt lộ ra vẻ kỳ lạ, trong khi lắc lư chạy thẳng đến chỗ Tôn Hải.
“Không có hiệu quả sao? Không thể nào!”
Tôn Hải lại biến sắc, cơ thể lùi lại, tiếp tục bấm quyết biến hóa ra một tấm gương giống như vừa rồi, định triển khai giống như lúc nãy. Nhưng lần này tấm gương còn chưa kịp chụp lấy thân ảnh của Vương Bảo Nhạc thì hắn đang cất bước tới đã giơ tay phải lên, một thanh trường mâu màu đen mang theo tia chớp hình cung khuếch tán ra xung quanh 'âm 'âm xuất hiện, được hắn nắm lấy rồi ném ra.
Tiếng 'âm 'âm lập tức kinh thiên, đây là âm thanh của trường mâu xé hư vô, giống như sắp nổ lao thẳng tới chỗ chiếc gương, tốc độ rất nhanh. Mắt Tôn Hải đột nhiên co lại, muốn thu hồi nhưng đã không kịp nữa, 'âm một tiếng, tấm gương đó bị trường mâu đen xuyên qua. Trong khi nó tan và vỡ nổ tung, thân ảnh của Tôn Hải thuấn di biến
mất trong nháy mát, tránh được một kích này, khi xuất hiện thì đã ở một hướng khác. Khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, thứ lộ ra trong mắt ông ta không phải là vẻ khó tin nữa, mà là sự kinh hãi.
“Đây chính là Nguyên Anh ư?”
Vương Bảo Nhạc nghiêng đằu nhìn về phía Tôn Hải, khẽ lắc đàu, không thèm quan tâm nữa. Hán đã không còn tâm trạng đánh tiếp với Nguyên Anh yếu đuối như vậy nữa rồi, thế là hắn đi về phía lò luyện đan đang phong ấn con lừa.
Tôn Hải ở giữa không trung sắc mặt xanh trắng bất định, cực kì khó coi. Nhưng ông ta lại không thể không thừa nhận, Vương Bảo Nhạc ở trước mặt cường hãn một cách vi diệu.
Quả thật, Vương Bảo Nhạc cho dù là chiến công hay pháp bảo đều đã không còn điểm gì khác biệt so với Nguyên Anh thật sự, thậm chí về mặt phòng hộ còn mạnh hơn. Đồng thời, hắn còn không đếm xỉa đến sự
áp chế tu vi của mình, thậm chí ở một mức độ nào đó, lực sát thương của đối phương đã vượt qua mình.
Chỉ là nếu cứ để đối phương mang con lừa đi như vậy, ông ta có thể tưởng tượng được chẳng bao lâu sau, chuyện này sẽ truyền khắp tông môn, thể diện của mình chắc chắn sẽ mất sạch. Thế là trong lòng hối hận vì trước đó đã không sớm thu tay, lúc này đang xoắn xuýt, mắt ông ta đột nhiên lóe lên.
“Không sai, tên này vẫn còn một nhược điểm trí mạng, đó chính là... hắn không biết thuấn di!”
Nghĩ tới đây, hai mắt Tôn Hải đột nhiên nheo lại, tay phải bấm quyết đột nhiên giơ lên chỉ một cái, lập tức một lượng lớn nước biển xuất hiện tạo thành một cây trường thương, gào thét lao thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Đồng thời, cơ thể của ông ta nhoáng lên, sau khi thuấn di biến mất thì đã xuất hiện bên cạnh Vương Bảo Nhạc, giơ lên ngón tay lên, ấn mạnh một phát, cũng không nhìn có thành công hay không, lại thuấn đi rời đi.
“Phiên quá!”
Vương Bảo Nhạc vốn dĩ không có ý định xuất thủ, nhưng mắt thấy Tôn Hải này làm phiền, thế là cau mày lấy trân châu ra, chính là... Định Giới châu có thể phong ấn không gian xung quanh trong thời gian ngắn.
Một viên là có thể định giới hạn, còn Vương Bảo Nhạc giàu có, hào sảng lại lấy ra hơn mười viên. Kết quả chính là... không gian xung quanh lập tức trở nên ngưng kết khiến cho Tôn Hải vừa thuấn đi xa cơ thể đột nhiên khựng lại, bị một thứ gì đó cố định ở tại chỗ.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, do đó Tôn Hải căn bản không kịp phản ứng, khi thần sắc
đại biến, Vương Bảo Nhạc đã giơ tay phải lên, chộp về phía đầu của Tôn Hải.
Nhưng đúng lúc Vương Bảo Nhạc ra tay, đột nhiên từ phía đảo chính của Thương Mang Đạo Cung có hai luồng khí tức bộc phát trước sau, khí tức này vượt qua Nguyên Anh, chính là Thông Thần!
Theo sự bộc phát của khí tức, giọng nói của Diệt Liệt Tử lập tức vang vọng trời đất, đột nhiên nổ tung giữa Vương Bảo Nhạc và Tôn Hải.
'Dừng tay!
"filepos0013287751">

Bạn cần đăng nhập để bình luận