Tam Thốn nhân Gian

Chương 685

Chương 685Chương 685
SAO THỦY TỀ ĐỘNG

Tâm trí của Độc Cô Lâm vốn không hề tầm thường, hắn biết rõ trạng thái chiến tranh hiện tại, chẳng những tộc Vị Ương đã chiếm được ưu thế, mà tên Du Nhiên Đạo Nhân kia còn nhắm vào lòng tham để khiến phần lớn đệ tử Thương Mang Đạo Cung cam tâm tình nguyện gia nhập.
Đối với bản thân Độc Cô Lâm mà nói, trong cục diện như thế này thì lựa chọn tốt nhất chính là tham gia vào, giành được đủ tài nguyên khiến tu vi của mình táng lên.
Nhưng hắn vẫn không thể vượt qua cửa ải cuối cùng trong lòng mình, không phải vì Liên bang hay tông môn, mà là sư tôn của hắn. Hắn không thể bỏ mặc Diệt Liệt Tử được, dù danh tiếng của sư tôn chằng được
tốt lắm, tính tình thất thường, lại còn tàn nhẫn. Nhưng Độc Cô Lâm vẫn không thể quên sự chăm sóc, tình thương và công ơn bồi dưỡng của sư tôn dành cho mình.
Mà cách duy nhất để cứu sư tôn có lẽ chính là giết chết Du Nhiên Đạo Nhân!
Thế nên, sau khi phát hiện thân ảnh của Phùng Thu Nhiên xuất hiện trong truýên tống trận thì tâm thăn của Độc Cô Lâm lại chấn động mãnh liệt. Nhưng hắn vẫn thấy chân chừ, hắn không biết Phùng Thu Nhiên có biến thành con rối như sư tôn của mình hay không nên không dám đánh cược.
Cho đến khi những sợi kinh mạch màu đỏ quen thuộc xuất hiện trên thân ảnh mập mạp bên cạnh Phùng Thu Nhiên khiến Độc Cô Lâm loáng thoáng nhận ra thân phận của Vương Bảo Nhạc thì hắn mới cắn ráng hạ quyết tâm.
Nhưng vì đề phòng bất trắc nên Độc Cô Lâm vẫn phải dùng lời nói để dụ đám
người kia trước khiến họ đi qua. Lúc này, hắn mới lấy thẻ ngọc cảnh báo ra, sau đó khoan thai lên tiếng, đáy mắt thì lóe sáng, nhìn chàm chằm vào hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang đi ra từ trong sương mù.
Ánh mắt của Phùng Thu Nhiên vô cùng sắc bén, tuy vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc không rõ lộ tâm tình nhưng trong lòng lại rối như tơ vò. Ngay khi hai người bước ra khỏi truyền tống trận thì cũng cảnh giác nhìn quanh. Sau khi xác nhận trừ Độc Cô Lâm ra, tất cả những kẻ khác ở đây đều đã chết thì cả hai mới nhìn về phía Độc Cô Lâm.
Nhất là thẻ ngọc cảnh báo trong tay hắn!
“Độc Cô đạo hữu, đã lâu không gặp.”
Vương Bảo Nhạc người khoác Đế Khải, kinh mạch màu đỏ bên ngoài cơ thể bay phất phới hệt như chiến thần cũng chậm rãi lên tiếng. Đồng thời, phần giáp trên mặt của hắn cũng dần tan ra, để lộ gương mặt ở bên trong.
Độc Cô Lâm nheo mắt đánh giá Vương Bảo Nhạc thật kĩ, sau đó lại nhìn Phùng Thu Nhiên. Sau khi xác định ánh mắt của Phùng Thu Nhiên không dại ra mà tràn ngập thần vận thì hắn cũng thở phào một hơi, lập tức dùng truýên âm.
“Liên bang rút lui giữ Sao Kim, chiến hạm tộc Vị Ương thiếu năng lượng sửa chữa nên trong thời gian ngắn sẽ khó mà vận chuyển thêm Lân nữa. Du Nhiên Đạo Nhân đang ở bên trong thủ hộ chiến hạm, theo suy đoán của ta, trước khi chiến hạm được sửa thì lão không thể phân tâm được nhiều!”
“Tuy sư tôn Diệt Liệt Tử của ta bị điêu khiến như con rối, nhưng sau khi quan sát thời gian dài ta đã phát hiện thỉnh thoảng ông sẽ có dấu hiệu thất thẫn, chứng tỏ thẫn hồn của ông vẫn chưa mất đi!”
“Đệ tử nguyện ở lại nơi này do thám quân tình cho hai vị trưởng lão, chỉ xin hai vị trưởng lão cứu sư tôn của ta vào lúc thích hợp! Mong hai vị trưởng lão nhanh chóng rời khỏi nơi này, cách một nén nhang sẽ có
thần thức của tộc Vị ương đảo qua. Hiện giờ thời gian đã không còn nhiêu nữa...”
Độc Cô Lâm nhanh chóng truyền âm, sau đó lại ôm quyền cúi đàu với Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên.
Không đợi Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên lên tiếng thì Độc Cô Lâm đột nhiên giơ tay trái lên đánh mạnh vào Lông ngực của mình. Đùng một tiếng, thân thể của hắn chấn động mãnh liệt, máu tươi cuồng phun.
Một kích này vô cùng tàn nhẫn, thiếu chút nữa đã tự đoạn kinh mạch khiến cho hắn trọng thương ngã ngửa ra sau hôn mê, tay phải vẫn nắm thẻ ngọc cảnh báo như chứng minh hắn đang định bóp nát thì đã bị người ta đánh trọng thương, mất hết ý thức.
“Thu Nhiên trưởng lão, chúng ta mau đi thôi!”
Vương Bảo Nhạc nhìn Độc Cô Lâm đã hôn mê một cái, thân thể bay thẳng lên trời cao. Phùng Thu Nhiên ở bên cạnh chần chừ một lúc rồi thấp giọng nói.
“Trong Thương Mang Đạo Cung hẳn là vẫn có không ít đệ tử giống như Độc Cô Lâm. Chúng ta có thể nói cho họ biết tất cả chân tướng, phát động tất cả tu sĩ Thương Mang Đạo Cung. Như vậy có lẽ sẽ hiệu quả hơn việc chúng ta tới Liên bang nhiêu.”
“Cô thật sự cho rằng những tu sĩ Thương Mang Đạo Cung muốn biết chân tướng kia ngu ngốc tới mức đến tận bây giờ vẫn chưa biết đáp án à?”
Vương Bảo Nhạc hỏi ngược lại, trong mắt phủ đ'ây sương lạnh.
Phùng Thu Nhiên há miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng Vương Bảo Nhạc đã lắc đầu cắt ngang.
“Thu Nhiên trưởng lão, ta từng xem một quyển tự truyện, trong đó có một câu thế này: Một khi cánh cửa lòng tham mở ra thì
sẽ không thể đóng lại!” Đoạn, Vương Bảo Nhạc tự mình bay thẳng lên không trung, tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Phùng Thu Nhiên im lặng nhìn quanh với ánh mắt phức tạp hơn, cuối cùng cô chỉ có thể thở dài một tiếng, cũng bay theo sau lưng Vương Bảo Nhạc, cùng hắn hóa thành hai đạo cầu vồng có thể phá không, bay thẳng lên bầu trời đen kịt kia.
Mặc dù tốc độ của hai người rất nhanh, nhưng nay Sao Thủy đã thành căn cứ của tộc Vị Ương, cho dù bọn họ dựa vào tu vi và tốc độ để khiến phần lớn tu sĩ Thương Mang Đạo Cung khó mà dò xét ra, nhưng còn chưa kịp đột phá trận pháp Sao Thủy thì đã bị Du Nhiên Đạo Nhân đang khoanh chân đả tọa bên trong chiến hạm tộc Vị Ương phát hiện.
Bên trong chiến hạm tộc Vị Ương, ở thế giới tầng thứ ba, nơi đã bị Vương Bảo Nhạc tự nổ làm sụp đổ nay đã được sửa chữa lại. Dù là những ống chứa máu thịt hay ao nước kia đều không khác xưa, duy chỉ có...
thứ khoanh chân ngồi trong hồ nước không còn là bộ chiến y kia nữa mà đã biến thành... Du Nhiên Đạo Nhân.
Du Nhiên Đạo Nhân vốn đang nhắm mắt đả tọa, hô hấp đều đều, nhưng sau khi phát hiện điểm dị thường thì hô hấp của ông ta bỗng chốc trở nên dồn dập hơn, hai mắt mở choàng ra!
“Phùng Thu Nhiên, Vương Bảo Nhạc!”
Trong mắt Du Nhiên Đạo Nhân lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Rõ ràng ông ta không hề biết rằng mình đã chết và sống lại lần nữa nên dù lúc này vẫn đầy hận ý, nhưng sâu trong lòng ông ta thì phần hận ý này phần lớn đến từ việc Vương Bảo Nhạc đã làm hỏng chiến hạm.
“Tất cả đệ tử Thương Mang Đạo Cung nghe lệnh, Vương Bảo Nhạc mưu hại Phùng Thu Nhiên trưởng lão khiến thần chí của Phùng Thu Nhiên trưởng lão bị ảnh hưởng. Các ngươi hãy toàn lực ngán cản, giết chết Vương Bảo Nhạc để cứu Phùng Thu Nhiên trưởng lão!”
Du Nhiên Đạo Nhân vừa nói xong thì giọng của ông ta đã vang ra xung quanh, tạo thành âm bạo vọng khắp chiến hạm. Đồng thời, ông ta cũng thông qua chiến hạm để dung nhập ý chí vào trận pháp trên Sao Thủy, bao trùm toàn bộ khiến cho tất cả tu sĩ Thương Mang Đạo Cung có mặt trên Sao Thủy lúc này đều giật mình. Sau khi nghe thấy những lời này, trận pháp trên Sao Thủy cũng được khởi động toàn diện, tập trung vào vị trí của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên.
Cùng lúc đó, Du Nhiên Đạo Nhân không thể rời khỏi chiến hạm lại nheo mắt hạ lệnh thêm lần nữa.
“Diệt Liệt Tử, bắt Phùng Thu Nhiên, giết chết Vương Bảo Nhạc!”
Mệnh lệnh này được ra bằng cách thức riêng biệt, trực tiếp vang lên trong tâm thẫn của Diệt Liệt Tử đang khoanh chân đả tọa trong kiến trúc chính của cán cứ.
Nơi Diệt Liệt Tử ở là một mật thất tối đen, sau khi nhận được mệnh lệnh thì ông ta mới dần ngẩng đâu lên với vẻ mặt tê liệt, tiếp đó thì đứng dậy bước ra một bước rồi lập tức biến mất. Khi xuất hiện lại thì ông ta đã đứng giữa không trung, nhờ đại trận Sao Thủy để tập trung vị trí của Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên.
Lúc này, tu vi trong cơ thể Diệt Liệt Tử đột nhiên vận chuyển, một cỗ khí thế Thông Thần 'âm 'âm bùng nổ khiến cho hư vô xung quanh trở nên vặn vẹo. Diệt Liệt Tử lại tiếp tục cất bước, 'âm 'âm lao tới nơi bị tập trung như có thể xé rách hư vô.
Cùng lúc đó, hai người Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên đang bay nhanh trên bầu trời Sao Thủy, muốn đột phá trận pháp của nó để vào vũ trụ đột nhiên chấn động. Cả hai đều cảm nhận được một cỗ sức mạnh đến từ không trung lập tức bao trùm nơi này, trấn áp vô hình như muốn phong tỏa cả hai, làm giảm tốc độ và ngán cản bọn họ rời đi.
“Bị phát hiện rồi, đây là trận pháp khu vực của Thương Mang Đạo Cung, uy lực khó lường, ta cần một nén nhang mới có thể phá vỡ...”
Phùng Thu Nhiên biến sắc, cô vừa nói ra thì Vương Bảo Nhạc thân mặc Đế Khải hệt như chiến thần đã im lặng giơ tay phải lên.
Lúc nãy hắn đã nhiêu lần dùng nhẫn truyền âm, cố gắng liên lạc với mấy người Lý Hành Ván nhưng nhẫn truyền âm của hắn không thể dùng được trong phạm vi Sao Thủy này, cần phải rời khỏi phạm vi này mới có thể dùng được.
Sau khi từ bỏ việc dùng nhẫn truyền âm và giơ tay phải lên, Vương Bảo Nhạc quát lớn một tiếng, tu vi 'âm 'âm bộc phát. Nguyên Anh trong cơ thể cũng chấn động, phát ra một cỗ dao động khí tức hơn hằn lúc còn ở cổ kiểm đồng xanh.
Thật ra, ngay sau khi rời khỏi truyền tống trận thì Vương Bảo Nhạc đã cảm nhận được thay đổi đến từ Nguyên Anh trong cơ
thể mình. Đó là một cảm giác giống như được tất cả mọi thứ trong trời đất tăng cường sức mạnh... giống như Sao Thủy dưới chân đang phát ra cảm xúc vui sướng vì sự có mặt của mình.
Nhưng lúc đó Vương Bảo Nhạc không có thời gian để cảm thụ, nay thấy trận pháp giáng xuống, hắn cũng để mặc Nguyên Anh xuất hiện cộng minh cùng Sao Thủy. Khí tức của hắn cũng lập tức bùng nổ ngập trời, sau khi trải qua một lần táng cường của Đế Khải thì toàn bộ đều ùa vào thần binh trong tay phải của hắn.
Chỉ trong tích tắc, một cỗ khí thế sắc bén đến mức khiến cho cả ngôi sao phải rung chuyển, kèm theo dao động vô cùng bá đạo quét ngang ra. Từ xa nhìn lại giống như một vòi rồng nối liên đất trời 'âm 'âm bộc phát. Vương Bảo Nhạc cũng hét lớn một tiếng.
“Mở!”
Thần binh cốt thủ đột nhiên chém mạnh về phía trước.
Thiên địa biến sắc, gió thổi mây tan, hư ảnh lưới lớn liên tục biến ảo như mạng nhện do trận pháp khu vực của Thương Mang Đạo Cung tạo thành toan trói buộc bọn họ không chịu nổi sức mạnh cỡ này nên bị xé rách từng tầng, sau đó đứt đoạn, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh nát.
"filepos0014714291">

Bạn cần đăng nhập để bình luận