Tam Thốn nhân Gian

Chương 293

Chương 293Chương 293
HỌC VIỆN QUÝ TỘC
Trên đoạn đường đi tới Học viện Đạo Lam này, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng ở không, đầu tiên là hắn liên hệ với Học viện Đạo Lam, thông báo việc mình sắp đến nhậm chức, sau đó lại đáng nhập vào mạng chính của Sao Hỏa, bắt đầu tìm thông tin về Học viện Đạo Lam.
Học viện Đạo Lam thân là trường quý tộc của Sao Hỏa cùng với Học viện Hỏa Linh, thông tin của nó rất dễ tìm, Vương Bảo Nhạc chỉ tìm một cái thì đã nhận được vô số tin tức về nó.
Thực ra, thân là một trong hai học viện quý tộc của Sao Hỏa, danh tiếng của Học viện Đạo Lam không hề thấp chút nào, đồng thời bối cảnh của nó cũng khá phức tạp. Có thể nói, toàn bộ thế lực lớn của Liên bang đều có chút cổ phần trong Học viện Đạo Lam này, tập đoàn Tam Nguyệt lại là cổ đông lớn nhất nữa.
Có thể nói, Học viện Đạo Lam này chính là một trường học đẳng cấp cao, gần như tập hợp đủ mọi ngành học được lập ra cho con cái của các cường giả trên Hỏa Tinh Vực. Mặc dù vẫn kém bốn đạo viện một chút nhưng làm một học viện chuyên bồi dưỡng học tử đến Chân Tức thì nó cũng không thua kém là bao.
Học tử bên trong cơ bản cũng toàn con cái nhà giàu có hoặc quýên quý, cũng vì vậy nên mới có cái tên gọi học viện quý tộc lưu truyền trong nhân gian.
Còn Viện trưởng hiện tại thì đến từ tập đoàn Tam Nguyệt, đã nhậm chức ở Học viện Đạo Lam này hơn năm năm. Tuy vì đủ loại nguyên nhân, công trạng bình thường nhưng cũng rất quy củ, không có vấn đề gì lớn.
"Học viện quý tộc con khỉ gì, chỉ toàn một đám ranh con tụ lại thì có."
Vương Bảo Nhạc xem thông tin, hừ một tiếng. Hắn thật sự rất bất mãn với việc mình phải làm chức Phó Viện trưởng này nên cũng có thành kiến với học viện này.
Nhưng chẳng mấy chốc thì suy nghĩ của hắn thay đổi sau khi tới cổng của Học viện Đạo Lam.
Cổng của học viện này... dài hơn nám trăm thước, xây theo phong cách cổ xưa, chạm trổ long phụng vô cùng hoành tráng, ai biết thì thôi, không biết còn tưởng nó là Các Vực chủ của Sao Hỏa ấy chứ.
Đây chỉ là thứ yếu, thân là Pháp Binh sư, Vương Bảo Nhạc lại ngửi được một mùi hương thơm ngát, sau khi cẩn thận xem xét thì hắn lập tức giật mình.
"Chất liệu chính của cánh cổng này được tạo từ... linh nê!! Còn đắt tiên hơn cả cửa ở chỗ đại thụ nữa!"
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, hô hấp trở nên dồn dập. Linh nê là một loại tài liệu luyện khí, trên thị trường tính giá theo từng lạng, vô cùng đắt đỏ, nhưng cổng chính của học viện này lại dùng linh nê tạo thành. Giá trị của nó khiến cho Vương Bảo Nhạc đã Trúc Cơ cũng phải phải tính toán một lúc lâu mới cho ra con số đại khái.
Lúc này, đúng vào thời gian nghỉ giữa trưa nên sau khi Vương Bảo Nhạc bị cánh cổng làm cho ngơ ngác thì lại thấy vô số chiếc khí cầu vô cùng xa hoa lũ lượt bay ra bay vào cánh cửa này.
Vương Bảo Nhạc nhìn ra một số khí cầu, lúc tham gia bữa tiệc ở phủ Thành chủ của thành Phiêu Miễu hắn đã gặp vài chiếc. Thậm chí, có một số chiếc còn hoành tráng hơn cả những loại khí câu hắn đã từng thấy, đủ loại như có cấu tạo hoàn toàn từ kim cương, tạo hình khoa trương vô cùng đáng sợ, rồi vẻ ngoài như mãnh thú đều có đủ.
Nếu chỉ như vậy thì thôi, trong lúc Vương Bảo Nhạc đang ngu người đàn thối mặt ra thì Học viện Đạo Lam nhận được thông báo từ trước đã sắp xếp một lão sư ra cửa nghênh đón. Lão sư này là một vị trung niên gầy còm, sau khi thấy Vương Bảo Nhạc thì hắn cẩn thận đánh giá một lúc, sau đó nhiệt tình bước vội tới.
"Vị đạo hữu này chính là Viện trưởng vương đúng không?"
Vương Bảo Nhạc còn chưa lấy lại hồn, đang bị cánh cổng và đám "siêu xe" trong hàng khí cầu kia làm cho giật mình nghe vậy thì quay sang. Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, vị lão sư này xác định thân phận của Vương Bảo Nhạc xong thì lại nhiệt tình hơn nữa, đưa hắn đi vào trong học viện.
"Viện trưởng vương, xem như đợi được ngài đến rồi!"
Lão sư trung niên này mỉm cười, vừa dẫn đường vừa giới thiệu về học viện Đạo Lam cho Vương Bảo Nhạc.
Học viện Đạo Lam có tổng diện tích là ba trăm mẫu, cơ sở vật chất và đội ngũ giảng dạy đều vô cùng tuyệt vời, nhất là lúc đi dạo bên trong, Vương Bảo Nhạc cảm thấy đây không phải học viện mà giống vườn hoa hơn...
Từ hồ nhân tạo, đến núi giả rồi bãi cỏ các thứ đều được phân bố khắp nơi, linh khí lại vô cùng nồng đậm, so sánh khách quan với đảo Thượng Viện của Đạo viện Phiêu Miễu cũng không kém là mấy.
Tất cả khiến Vương Bảo Nhạc hiểu rõ hơn vì cái danh xưng học viện quý tộc này... Đồng thời, hắn cũng thấy được nhiều học tử của học viện này khiến hắn phải mở to mắt lần nữa. Thật sự là... dáng người của mấy học tử nữ nơi này cũng mầu mỡ hơn bạn học đồng trang lứa ở Trái Đất.
Hắn còn thấy một thiếu niên chắp tay sau lưng đi ra từ một dãy phòng học, sau lưng thiếu niên này là mấy bạn học đồng trang lứa, bọn họ vừa đi vừa lấy linh thạch ra từ túi trữ vật... Những người nhìn thấy thiếu niên này, chỉ cần bước lên chào hỏi khách khí thì đám tùy tùng sau lưng hắn ta sẽ lập tức lấy linh thạch ra đưa...
"... Hắn đang làm gì vậy? Nhà hắn có mỏ linh thạch à?"
Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu.
"Viện trưởng vương cứ mặc hắn đi! Tiểu tử này ở tập đoàn Tam Nguyệt, bọn họ nói hành động phát linh thạch này là khẳng định đẳng cấp!"
Lão sư trung niên ở bên cạnh nhìn mãi thành quen nên giải thích.
"Khẳng định đằng cấp..."
Vương Bảo Nhạc thì thào, cũng không biết nên nói gì cho phải. Hắn cảm thấy mình ở đây chẳng khác gì tên ăn mày đứng ngoài cửa hoàng cung vậy.
Cứ vậy, sau vô số khiếp sợ và từ từ làm quen, Vương Bảo Nhạc một đường ngơ ngác đi đến phòng Viện trưởng của Học viện Đạo Lam. Vừa mới đi vào thì hắn lập tức nhìn thấy một ông cụ bụng to như Vương Bảo Nhạc phiên bản béo hơn đang mỉm cười, chật vật đứng dậy.
Ông cụ này đúng là Viện trưởng hiện tại của Học viện Đạo Lam.
Biết rõ đây là lãnh đạo mới của mình trong một nám sắp tới, dù Vương Bảo Nhạc có bất mãn với chức vị của mình nhưng hắn thật sự đã bị quy mô của học viện này làm rung động nên theo bản năng lộ ra vẻ cung kính theo tự truyện quan lớn và mấy chiêu học được từ chỗ Liễu Đạo Bân.
Ánh mắt của lão Viện trưởng mang theo vẻ cổ vũ khi thấy Vương Bảo Nhạc tới, vui vẻ nghênh đón, sau đó kéo Vương Bảo Nhạc ngồi xuống. Ông để ý thấy Vương Bảo Nhạc chỉ ngồi một nửa, mặt vẫn giữ nguyên vẻ cung kính với mình, không hề có chút kiêu ngạo gì do danh tiếng tăng cao trong thời gian trước thì nụ cười của lão Viện trưởng lại càng hiền lành hơn.
Sau khi trò chuyện và giới thiệu sơ lược về học viện, cuối cùng lão Viện trưởng mới nói lời thấm thìa.
"Bảo Nhạc à, ta già rồi, không còn sức quản lý học viện nữa, sau này trọng trách của ngươi sẽ rất nặng nề, nhưng ngươi còn trẻ, lại tốt nghiệp từ Đạo viện Phiêu Miễu, chắc hằn những chuyện này sẽ không thành vấn đề với ngươi."
"Bọn trẻ trong học viện chúng ta nếu không phải gia đình giàu có thì cũng là cao tầng trong Hỏa Tinh Vực này, hoặc là tổ tiên có cống hiến lớn cho Hỏa Tinh Vực, tóm lại... lai lịch của chúng không nhỏ, mà cha mẹ của chúng cũng gửi gắm rất nhiêu kỳ vọng, mong chúng thành tài... nên sứ mạng của chúng ta rất nặng nề."
"Mục tiêu của Học viện Đạo Lam chúng ta chính là dạy dỗ bọn chúng thành tài, đây cũng là trọng điểm công việc của ngươi trong tương lai. Đồng thời, học viện cũng có hơn tám trăm lão sư đang tại chức, đây cũng cần ngươi quản lý."
Sau khi cổ vũ một lúc, lão Viện trưởng lại dẫn Vương Bảo Nhạc đi làm quen với những tầng quản lý khác của học viện, xác định cương vị của Vương Bảo Nhạc. Dù những quản lý khác nghĩ gì về việc Vương Bảo Nhạc đến thì đều ra vẻ khách khí và cung kính. Dù sao thì Vương Bảo Nhạc cũng là chính ngũ tước, mà trong học viện này, ngoại trừ lão Viện trưởng ra thì chức vị của hắn là cao nhất, quyền lực cũng lớn nhất. Sau đó, trước khi rời đi, lão Viện trưởng còn đưa ra một yêu cầu với Vương Bảo Nhạc.
"Bảo Nhạc, lão sư môn Pháp Binh lúc trước có chút chuyện nên tạm thời nghỉ việc. Hiện tại, lão sư mới còn chưa tới, ngươi xem thử có thể đi dạy thế một buổi được không?"
Từ đầu chí cuối, lão Viện trưởng đều vô cùng hòa ái và đầy thiện ý với Vương Bảo Nhạc. Điều này cũng có liên quan tới bối cảnh, danh tiếng của Vương Bảo Nhạc, đồng thời cũng do tính cách và tuổi tác của lão Viện trưởng.
Vương Bảo Nhạc lại là kiểu người tốt với ta thì ta đương nhiên cũng sẽ tốt lại nên hắn vẫn gật đật đồng ý với yêu cầu này.
"Tuổi trẻ đúng là tốt thật!"
Trước khi đi, lão Viện trưởng lại vỗ vai Vương Bảo Nhạc rồi mỉm cười rời đi.
Thấy thân hình tròn vo, lắc la lắc lư như có thể ngã nhào bất kỳ lúc nào của lão Viện trưởng biến mất ở cuối hành lang, Vương Bảo Nhạc mới xoay người, bắt đầu làm quen với học viện. Dù sao thì hôm nay cũng vừa mới nhậm chức, dù chí của hắn không ở nơi này nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm cho đàng hoàng.
Chẳng mấy chốc, Chủ nhiệm của học viện đã tìm đến chỗ Vương Bảo Nhạc, một mặt là sắp xếp chỗ ở cho hắn, một mặt thì hỏi thám xem hắn có cần trợ lý hay không, đồng thời còn mang theo rất nhiều hồ sơ nhân sự của lão sư và học tử tới cùng với nhiều chuyện vụn vặt khác đến cho Vương Bảo Nhạc xử lý, bận rộn mãi đến tận đêm khuya mới xong.
Làm việc từ trưa đến giờ cũng khiến Vương Bảo Nhạc có hiểu biết nhất định đối với Học viện Đạo Lam.
"Đây đúng là một ngôi trường toàn tổ tông mà... Đám học tử này căn bản không học hành gì, mà lão sư cũng không thể quản được. Dù sao thì sau lưng mỗi học tử đều có thế lực và quýên lực khiến lão sư ở đây đều đau hết cả đầu..."
Đặt hồ sơ xuống, Vương Bảo Nhạc cũng thấy đau đầu.
"Lão Viện trưởng nói sứ mệnh của mình là khiến chúng thành tài, đúng là nhiệm vụ bất khả thi mà!"
Vương Bảo Nhạc nhíu mày. Hắn cảm thấy Học viện Đạo Lam này giống cái nhà trẻ hơn.
"Lão sư ở đây không phải lão sư mà là vú em ấy chứ!"
Vương Bảo Nhạc vốn có phần bất mãn với chức vị của mình, sau khi tìm hiểu về học viện xong thì hắn lại càng khó chịu hơn.
"filepos0006915267">

Bạn cần đăng nhập để bình luận