Tam Thốn nhân Gian

Chương 871

Chương 871Chương 871
DÙNG SỨC QUÁ MẠNH!
Hắn đã nghĩ kĩ rồi, dù đối phương là ai đi chăng nữa, nếu như nghe mình nói mấy lời này mà vẫn không có phản ứng gì thì cũng chỉ có thể sưu hồn mà thôi. Nếu như bạn của mình bị đối phương hại thì nhất định sẽ để cô ta sống không bàng chết, nhưng nếu đây thật sự là bạn mình thì Vương Bảo Nhạc cũng sẽ gạt đối phương ra khỏi lòng mình!
Nhưng ngay khi hắn nói xong và muốn rời đi thì Trần Tuyết Mai lại run lên, tất cả vẻ ngơ ngác lẫn nghi hoặc đều biến mất, vẻ mặt của cô trở nên lo lắng vô cùng. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, mặc dù bản năng muốn im lặng, nhưng rõ ràng khó mà bình tĩnh được, ngay cả giọng nói cũng trở nên run rẩy.
“Ta quen Vương Bảo Nhạc!”
Vương Bảo Nhạc dừng lại, nhoẻn miệng cười.
“Ngươi là ai?”
“... Triệu Nhã Mộng!” Trần Tuyết Mai nói ra cái tên này xong thì ý định muốn tìm chết trong mắt lại vô cùng mãnh liệt, cô cúi đàu nói tiếp.
“Ngươi muốn biết gì ta cũng sẽ khai, cái gì cũng được, mong tiên bối... tha cho hắn một con đường sống.”
Nghe cô nói vậy thì Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy đau lòng, hắn cười khổ nhìn về phía Triệu Nhã Mộng, thở dài nói.
“Nhã Mộng à, ta đã để lộ cả gương mặt thật rồi, cô... cô vẫn chưa chịu tin à, ta là Vương Bảo Nhạc đây, cô không nhận ra à?” Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên, lấy một cái gương ra săm soi. Sau khi xác định không biến sai thành bộ dạng khác thì hắn lại bất đắc dĩ ra mặt.
“Không thể trách cô được, thật sự là ta đã đẹp trai hơn trước nhiều rồi, nên cô không nhận ra cũng là chuyện thường...”
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, Triệu Nhã Mộng chỉ im lặng chứ không đáp một lời nào.
Điêu này cũng khiến cho Vương Bảo Nhạc xấu hổ ra mặt, nhưng trong lòng lại không giống như vẻ mặt, hắn vẫn âm thầm quan sát Vương Bảo Nhạc, nhưng ngoài mặt thì chỉ cười khổ.
“Nhã Mộng, ta thật sự là Vương Bảo Nhạc đây, sao cô lại biến thành thế này vậy. Che giấu kiểu gì mà cả ta cũng không nhìn ra thế.”
Triệu Nhã Mộng ngẩng đầu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái thật kĩ rồi hít sâu, không rõ cô dùng thủ đoạn gì mà gương mặt bắt đàu thay đổi. Một giây sau, gương mặt xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc đúng là dung nhan tuyệt thế trong trí nhớ của hắn!
cùng lúc đó, giống như đối phương đã mở phong ấn nào đó ra nên thần thức của hắn cuối cùng cũng cảm nhận được dao động quen thuộc. Dao động này đến từ linh hồn, lại có khí tức làm căn cứ, khiến Vương Bảo Nhạc hoàn toàn xác định cô đúng là Triệu Nhã Mộng!
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ vô cùng, cười lớn muốn ôm lấy Triệu Nhã Mộng. Nhưng hắn vừa bước tới thì Triệu Nhã Mộng đã lùi lại vài bước, trong mắt là vẻ lạnh lùng dành cho người xa lạ mà Vương Bảo Nhạc hàng quen thuộc. Trước đó cô để lộ gương mặt thật cũng là muốn thám dò suy nghĩ của người này, mặc dù trong lòng có phần chân chừ, nhưng cô cũng nhanh chóng có phán đoán của mình.
“Tiên bối tưởng ta là đứa trẻ 3 tuổi chắc, dễ lừa như vậy à. Ta đã nói tên và cả gương mặt thật rồi, nếu như tiền bối muốn biết nhiêu hơn thì xin hãy dẫn Vương Bảo Nhạc tới đây gặp ta!”
“Ngoài ra tiên bối cũng có thể sưu hồn ta, nhưng ta phải nhắc ngài một câu, ngươi không nhìn ra dung mạo của ta đã thay đổi thì cũng không thể hóa giải phong ấn trên linh hồn của ta đâu. Nếu cưỡng chế sưu hồn thì ngươi sẽ không lấy được gì hết.”
Vương Bảo Nhạc há hốc mồm ngay tại chỗ.
“Ta là Vương Bảo Nhạc thật mà, trời ạ, tới giờ mà cô vẫn không tin à. Rốt cuộc mấy nám nay cô đã trải qua những chuyện gì thế?”
Triệu Nhã Mộng nghe vậy thì im lặng một lúc, nhưng vẻ mặt vẫn như sương giá, vài giây sau mới lạnh lùng nói.
“Tiên bối không cần làm vậy nữa, muốn bái nhập Thiên Linh Tông cần phải trải qua ải Vấn Tâm, trong ải này có thể huyễn hóa ra hình dạng của người quan trọng nhất trong lòng ta, trải qua luân hồi hư ảo. Trong đó sẽ kiểm tra xem đệ tử có mang hai lòng hoặc giả tạo lai lịch hay không, ải đó... ta đã vượt qua rồi.”
“Nên chỉ từ cá nhân ta thì không thể để lộ sơ hở được, mà ngươi lại có thề nhận ra ta như thế, lại còn bắt tới đây hỏi han những điêu kia, tất cả chỉ chứng minh rằng... Vương Bảo Nhạc đúng là đã bị ngươi bắt. Ngươi cũng lấy được rất nhiêu ký ức từ chỗ hắn!”
“Huống hồ gì tiên bối ngươi đã phạm phải một sai lầm, ngươi đã xem thường Triệu Nhã Mộng ta rồi. Mặc dù tu vi của ta không bằng tiến bối, nhưng thần niệm của ta khác với người thường, lại có một loại thiên phú tâm niệm. Phàm là người mà ta thương, đều sẽ mang theo một loại khí tức mà ta có thể lập tức phát hiện ra!”
“Nhưng trên người ngươi lại không có, nên nếu tiên bối ngươi không đưa Vương Bảo Nhạc tới đây thì ta chỉ có thể đoán rằng... Vương Bảo Nhạc đã... chết rồi!” Nói đến đây, thân thể của Triệu Nhã Mộng lại bắt đầu mất khống chế mà run lên.
Vương Bảo Nhạc cười khổ, đồng thời cũng phải kinh ngạc vì thiên phú nhạy bén của Triệu Nhã Mộng. Hắn biết rõ mình bây giờ chỉ là tu vi, nên nói không có khí tức ấn ký thì cũng không đúng, nhưng dù sao tu vi của hắn cũng mạnh hơn đối phương rất nhiêu, thế mà pháp thuật thiên phú của Triệu Nhã Mộng vẫn có tác dụng như thế, quả là vô cùng đáng sợ.
Nên sau một phút trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên trảo một cái, cầm thần niệm đã hút ra từ trên người Triệu Nhã Mộng nhấn về phía mi tâm của mình. Tia thần niệm này cũng thuận lợi dung nhập vào trong, không hề bài xích chút nào.
“Như vậy mà vẫn không tin à?” Vương Bảo Nhạc làm xong thì nhìn về phía Triệu Nhã Mộng. Không ngờ Triệu Nhã Mộng thấy cảnh này xong thì lại run nhiêu hơn, thậm chí ánh mắt của cô khi nhìn về phía mình còn lộ ra vẻ điên cuồng và cám hận đến từ tận linh hồn. Rõ ràng là cô đã hiểu lầm, cho rằng điêu này có nghĩa là Vương Bảo Nhạc
đã hoàn toàn tử vong, linh hồn cũng bị kẻ khác nuốt chửng và dung hợp.
“Nhã Mộng cô đừng kích động!” Vương Bảo Nhạc giật thót, hắn không biết phải giải thích ra sao. Đồng thời dựa theo phản ứng của Triệu Nhã Mộng, hắn cảm nhận được mấy nám nay ắt hẳn đối phương đã gặp nhiều gian khổ ở ván minh Tử Kim. Một khi tung tích bại lộ thì nhất định sẽ chết, thậm chí còn liên lụy tới Liên Bang. Nên đương nhiên cô không tin tưởng bất kỳ ai, cũng vì vậy nên mới sinh ra cái tính cẩn thận cao độ thế này.
Cho dù mình đã liên tục chứng minh thân phận, nhưng cô ấy vẫn không dám tin ngay.
Không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, chỉ tin vào phán đoán của mình, mặc dù đây không phải cách làm tốt nhất, nhưng khi ở trong hoàn cảnh xa lạ thì đây là cách duy nhất giữ cho bản thân được an toàn.
Điêu này lại làm Vương Bảo Nhạc đau lòng hơn nữa, hắn hiểu rằng điêu này chứng tỏ Triệu Nhã Mộng đã chính thức trưởng thành. Thân là tu sĩ Liên Bang, mẹ là vực chủ sao Hỏa, cha còn là người phụ trách linh khoa, cô vốn dĩ có thể ở lại Liên Bang tu luyện trong hoàn cảnh an toàn. Cho dù kế hoạch Ám Yến cần thì cô cũng có thể từ chối, chẳng ai có thể nói gì.
Nhưng cuối cùng, do xuất phát từ lo lẳng nào đó nên cô đã chủ động chọn gia nhập kế hoạch này. Đây là một loại trách nhiệm, hy sinh vì sự tiến bộ của Liên Bang. Cô càng như vậy thì Vương Bảo Nhạc lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Triệu Nhã Mộng ở trước mắt Vương Bảo Nhạc đã khác xưa rất nhiêu, trên người cô đã có phần nào phong thái của vực chủ sao Hỏa mẹ mình.
Nên Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, sau khi nghiêm túc gật đầu với Triệu Nhã Mộng một cái thì hắn lại phất tay trong sự cảnh giác của cô. cả hai lập tức biến mất
khỏi mật thất, rời khỏi vệ tinh này, ngay sau đó... đã xuất hiện trong tinh không. Chẳng đợi Triệu Nhã Mộng kịp hỏi han thì Vương Bảo Nhạc đã dịch chuyển không gian lần nữa, không tiếc bộc phát tu vi, dùng tốc độ nhanh nhất để đến thẳng chủ tinh Thần Mục!
Bởi vì không có phong ấn quấy nhiễu, lại không có tu sĩ quân đoàn đi theo nên Vương Bảo Nhạc có thể thuận lợi dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển. Chỉ một lúc sau hắn đã đưa Triệu Nhã Mộng tới chủ tinh Thần Mục, nhoáng lên một cái đã đi tới nơi đặt quan tài chứa bản tôn của hắn ở giữa lòng đất’!
Sau khi tới đây, Vương Bảo Nhạc không nói gì cả, ánh mắt lóe sáng, âm thầm vận chuyển Minh Pháp. Tay phải giơ lên thả Minh Hỏa ra, vỗ mạnh lên quan tài một cái.
Quan tài chấn động, xuất hiện một thoáng mơ hồ và mờ ảo khiến cho Triệu Nhã Mộng ở bên cạnh có thể nhìn thấy vương Bảo
Nhạc đang nằm trong đó trong một thoáng.
Toàn thân của cô run lên, ngay khi nhìn qua thì bản tôn của Vương Bảo Nhạc cũng từ từ mở mắt ra.
“Nhã Mộng, đúng là ta đấy. Do một vài nguyên nhân khó nói nên hiện tại bản thể của ta không thể ra ngoài được, chỉ có thể phân hóa ra một phân thân. Cho nên cô mới không cảm nhận được khí tức mà thiên phú của cô có thể phát giác.”
“Bảo Nhạc!!” Toàn thân Triệu Nhã Mộng run rẩy, sau khi nhắm mắt cảm thụ một phen thì từng giọt lệ vui sướng lẫn kích động lại thi nhau tuôn trào.
“Này này, ta ở đây này.” Vương Bảo Nhạc phân thân cảm thấy buồn bực. Hắn nhìn bản tôn nằm trong quan tài, lại nhìn Triệu Nhã Mộng trong mắt chỉ biết có bản tôn của mình, đột nhiên cảm thấy tư duy có phẫn hỗn loạn.
"filepos0018556973">

Bạn cần đăng nhập để bình luận