Tam Thốn nhân Gian

Chương 583

Chương 583Chương 583
ĐÃ KHÁC XƯA
Trong sự đắc ý của Tạ Hải Dương, trong sự kính nể và tâm tình phức tạp của mọi người ở quảng trường dành cho Vương Bảo Nhạc cùng tiếng chuông ngân vang từng hồi.
Sau khi Phùng Thu Nhiên tuyên bố kết quả thì đợt thí luyện này xem như đã chính thức kéo màn kết thúc.
Tiếp theo chính là đến Bái Cung các một chuyến, chẳng qua Bái Cung các nằm ở phần thân kiếm, cách nơi này rất xa. Mặc dù Thương Mang Đạo Cung cũng có trận pháp để truyền tống thẳng qua đó, nhưng mỗi lẫn mở trận pháp này đều phải chuẩn bị rất lâu nên cần chờ một thời gian ngấn nữa mới đủ điều kiện mở nó.
Nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, sau đợt thí luyện này và có được lá Phong Tín, dù là
thân phận hay địa vị của Vương Bảo Nhạc ở Thương Mang Đạo Cung này đều đã khác hẳn khi xưa.
Nhưng hắn cũng không ở lại đảo chính của Thương Mang Đạo Cung lâu, sau khi Phùng Thu Nhiên tuyên bố kết quả xong thì hắn đã cáo từ rời đi. Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì đợt thí luyện này vô cùng nguy hiểm, nếu không phải phút cuối bộc phát tiêm lực thì hắn căn bản không thể nào thắng được Độc Cô Lâm.
Nay tu vi của hắn chỉ vừa đột phá, cần phải củng cố thật nhanh, điểm này Phùng Thu Nhiên đương nhiên cũng hiểu, nên trước khi Vương Bảo Nhạc đi cô đã tặng ngay cho hắn một lọ đan dược củng cố tu vi chẳng chút tiếc rẻ.
Đan dược này có giá trị rất xa xỉ, dù là chữa thương hay tu hành đều vô cùng thích hợp. Vương Bảo Nhạc nhận xong thì cảm tạ một phen, lúc này mới cùng Triệu Nhã Mộng, Khổng Đạo và Trác Nhất Phàm rời đi. Đi theo bọn họ còn có không ít bách
tử Liên bang đang hưng phấn và kích động.
Mọi người lại đứng ở cửa sơn môn của Thương Mang Đạo Cung hàn huyên một phen, lúc này Vương Bảo Nhạc mới lên đường, hóa thành cầu vồng rời khỏi đảo chính, quay về Thanh Hỏa đảo của mình trước ánh mắt dõi theo của bách tử Liên bang.
Triệu Nhã Mộng và những người khác cũng tự động giải tán và quay về động phủ của mình sau khi Vương Bảo Nhạc rời đi. Nhưng dù bọn họ rời đi thì làn sóng dư âm của đợt thí luyện này cũng không biến mất nhanh như thế mà được lan truyền khắp nội cung đạo cung, trở thành đề tài bàn tán của chúng đệ tử trong lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng Vương Bảo Nhạc không quan tâm tới chuyện này, lúc này hắn đang sốt ruột dùng tốc độ nhanh nhất đề quay về Thanh Hỏa đảo, sau khi tới nơi thì lập tức bước vào động phủ bế quan. Hắn khoanh chân ngồi xuống, vừa ổn định tu vi vừa xem xét
Phệ Chủng của mình thật kỹ.
“Thanh Liên đã mất, Lôi Đan không còn, Minh Đan cũng vậy...” Vương Bảo Nhạc có phần ủ rủ, nhớ tới biến hóa của Phệ Chủng ở giây phút cuối cùng. Tuy rằng hắn cảm thấy dường như biến hóa này sẽ có lợi cho bản thân mình, nhưng lúc này vẫn nhịn không được mà vò đầu suy tư, sau đó hắn lại tản linh thức ra, thử tiến vào bên trong Phệ Chủng để xem rõ thực hư ra sao.
Sau khi linh thức của Vương Bảo Nhạc lan ra, tiến vào sâu bên trong Phệ Chủng thì hắn nhanh chóng nhìn thấy một khu vực hư vô tối tăm. Không rõ hư vô này rộng bao nhiêu, bên trong vô cùng yên tĩnh và trống trải, chỉ có một gốc Thanh Liên đang lắc lư giữa hư vô này mà thôi.
Nhìn Thanh Liên cùng với Lôi Đan và Minh Đan trên đó, lúc này Vương Bảo Nhạc mới thở phào một hơi, nhưng không tìm được cách đưa chúng nó ra. Hắn có cảm giác Thanh Liên, Lôi Đan và Minh Đan của mình đã hoàn toàn hòa làm một thể với
Phệ Chủng giống như đang sinh ra biến hóa nào đó.
Mặc dù nghiên cứu kỹ nhưng vẫn không tìm được nhiêu manh mối hơn, cuối cùng Vương Bảo Nhạc chỉ có thể bỏ cuộc. Sau khi thu hồi linh thức, hai tay của hắn bắt đầu bấm niệm pháp quyết, lôi phân thân tách ra từ trong bản thể của hắn. Xem xét xong thì hắn chợt phát hiện lôi phân thân của mình hơi khác với trước đó.
Thay đổi này thể hiện ở... khả năng hấp thu!
Dường như sau khi thả lôi phân thân này ra thì nó có thể tự động hấp thu linh khí thiên địa để tu luyện.
Vương Bảo Nhạc lấy làm giật mình, mở to hai mắt, sau khi tập trung quan sát thật kĩ thì sắc mặt của hắn dần trở nên quái dị. Hắn giơ tay phải lên chỉ một cái, một thanh phi kiếm bay ra khỏi vòng tay trữ vật, bắn thẳng đến chỗ lôi phân thân nhưng lại không thể đâm xuyên qua nó mà chỉ rách da một chút mà thôi.
Nhưng vết thương này lại lành ngay trong chớp mát, điêu này không khỏi khiến Vương Bảo Nhạc trâm ngâm suy tư, sau đó hai mắt sáng quắc lên.
“Có thể tu hành, điều này có liên quan đến Phệ Chủng, đồng thời phân thân lại kiên cố, tốc độ khôi phục cực nhanh... cái này lại có liên quan đến Thanh Liên!”
Trái tim của Vương Bảo Nhạc bắt đầu đập nhanh hơn. Hắn đoán phân thân này hẳn cũng ẩn chứa một phần sức mạnh Minh Đan, tiếc là xung quanh không có quỷ hồn để thử nghiệm, nhưng Vương Bảo Nhạc lại tin chắc vào điểm này.
“Thú vị lắm... Như vậy thì chiến lực của lôi phân thân này sẽ khó mà lường được...”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, sau đó bản thể lại thử thi triển Minh Hỏa và sức mạnh nhục thân, phát hiện dù Phệ Chủng đã nuốt hết tất cả nhưng với bản thân mình thì mọi thứ vẫn bình thường, thậm chí lại có tiến bộ vượt bậc. Lúc này, hắn cũng đặt chuyện này qua một bên,
không nghĩ tới nó nữa mà lấy thẻ ngọc công pháp Lôi Tiên Biến ra để xem tầng ba của nó.
Công pháp Lôi Tiên Biến, tầng một có thể khiến cho toàn bộ thần thông của hắn đều ẩn chứa sức mạnh lôi điện, lại thể hiện cực kì rõ ràng trên thân thể. Còn tàng thứ hai thì ngưng tụ ra một lôi phân thân, sự xuất hiện của lôi phân thân này đã giúp ích rất nhiêu cho Vương Bảo Nhạc, nhưng thật ra thứ hắn khát vọng nhất vẫn là tầng thứ ba.
Một khi tu thành tầng ba Lôi Tiên Biến thì có thể giúp hắn thay đổi vị trí với phân thân trong chớp mắt. Mặc dù không bằng thuấn di, nhưng cũng không kém là bao, giúp cho chiến thuật của hắn cũng trở nên linh hoạt hơn, cũng có thể ra tay bất ngờ, nếu nói táng cao chiến lực của hắn cũng không ngoa.
Ví như trận chiến với Độc Cô Lâm vậy, nếu như lôi phân thân và bản thể của Vương Bảo Nhạc có thể đổi vị trí, lợi dụng loại linh hoạt này, dù tu vi không đột phá thì cũng
chẳng đến mức không có sức đánh trả khi Độc Cô Lâm mở tầng phong ấn thứ hai.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Bảo Nhạc lại nóng lên, bắt đầu nghiên cứu Lôi Tiên Biến tầng ba và thử tu luyện, chỉ là càng v'ê sau thì Lôi Tiên Biến này lại càng khó tu luyện hơn. Không thể luyện thành trong thời gian ngắn được, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không sốt ruột, chỉ từ từ tu luyện trong quá định ổn định tu vi.
Đồng thời, hắn cũng không quên Chúc Đoạt Đế Khải của mình, mỗi ngày đều rút chút thời gian ra để tu luyện tầng thứ hai của Chúc Đoạt Để Khải. Để Khải tầng hai sau khi biến ảo ra sẽ xuất hiện cả xương cốt, tạo thành một bộ giáp xương vô cùng đáng sợ, giống như tạo thành một lớp vỏ bọc bằng xương bên ngoài cơ thể.
Có thể nói, một khi tu thành thì uy lực của nó sẽ tăng mạnh trên diện rộng. Có điêu, cũng giống như Lôi Tiên Biến tầng ba, quá trình tu luyện diễn ra khá chậm. Thậm chí, trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc thì nó
còn khó và chậm hơn cả Lôi Tiên Biến.
Ngoại trừ cần ngộ tính ra thì còn cần một lượng tài nguyên rất lớn, dù Phùng Thu Nhiên đã cho Vương Bảo Nhạc một lọ đan dược xa xỉ, nhưng bấy nhiêu vẫn không đủ.
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ thêm một thời gian, đành chuyển mục tiêu sang Bái Cung các, thầm nghĩ một khi mình khắc tên lên đạo điệp thì cũng không càn về vội, phải lấy thân phận đạo điệp để kiếm chác một phen trong thân kiếm mới được.
“Thân phận càng cao thì có thể đến được nhiêu nơi hơn, cũng có thể bỏ qua nhiều cấm chế hơn...”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì trong lòng tràn ngập chờ mong, đồng thời cũng quan sát vỏ kiếm bản mệnh của mình.
Đến nay, xem như hắn đã tin lời chị đẹp từng nói về uy lực của vỏ kiểm, tuy lúc này khả năng để nó chém thêm một kiếm như thế không cao lắm, phải dưỡng lại một thời
gian dài mới được.
Nhưng uy lực của một kiếm kia cùng với ý nghĩa đại biểu cho vỏ kiếm này khiến cho Vương Bảo Nhạc càng thêm chấp nhất với chuyện thăng cấp nó thành Pháp Binh cấp bảy
“Nhất định phải đến thân kiếm một chuyến mới được!”
Vương Bảo Nhạc hạ quyết tâm, nhưng hắn cũng biết rõ việc này không thể nóng vội nên tiếp tục bế quan thêm nửa tháng. Sau khi dùng hết đan dược thì hắn định đến đạo cung một chuyến, đổi chiến công của mình lấy những đan dược phụ trợ tu luyện khác.
Trước khi đi Vương Bảo Nhạc còn lấy một cái gương ra khỏi vòng tay trữ vật, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng, có phàn xa lạ trong gương, hắn không khỏi cảm khái.
“Tự nhiên đẹp trai bất ngờ quá làm mình rối tay không kịp chuẩn bị tinh thần...”
cảm khái xong, Vương Bảo Nhạc theo bản năng muốn vỗ bụng một cái, nhưng lại vỗ vào không khí, lúc cúi đầu xuống nhìn thì mới sực nhớ bụng của mình nay đã không còn lớn như xưa rồi.
“Vương Bảo Nhạc ơi là Vương Bảo Nhạc, rõ ràng ngươi có thể dùng cái mặt để kiếm cơm ăn, nhưng lại chọn dựa vào sự cố gắng và thực lực của bản thân như thế!”
Vương Bảo Nhạc thầm lấy làm đắc ý, sau đó lại cảm khái thêm một lúc rồi mới tạo dáng, chụp một tấm hình tự sướng rồi gửi lên nhóm chat bách tử Liên bang, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi Thanh Hỏa đảo.
Lần này, đến Thương Mang Đạo Cung, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm nhận được đãi ngộ khác hẳn trước kia. Gần như ngay khi hắn vừa đặt chân lên đảo chính của Thương Mang Đạo Cung thì đã có người đứng xa nhìn thấy, sau đó lập tức tới gần rồi ôm quyền bái kiến hắn.
Cũng không phải chỉ có một hai người bái kiến, sau khi Vương Bảo Nhạc đi vào thì tất cả tu sĩ nhìn thấy hắn đều lũ lượt bái kiến, ánh mát kính nể và sợ sệt của họ làm cho Vương Bảo Nhạc thảng thốt, có ảo giác như đã quay về Đạo viện Phiêu Miễu vậy.
Nhất là ở chỗ tấm bia đá nhận nhiệm vụ, nơi này có rất nhiều tu sĩ. Sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc lập tức gây ra xôn xao, tất cả nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì đều cúi đầu bái kiến, lùi lại nhường đường hệt như nhìn thấy những thân truyền khác vậy.
Loại đại ngộ này khiến cho Vương Bảo Nhạc thầm đắc ý, chuyện khiến hắn tự hào nhất chính là dọc theo đường đi lại có mấy nữ đệ tử Thương Mang Đạo Cung dõi đôi mắt lấp lánh nhìn theo hắn, khiến lòng người vừa hả hê lại vừa sung sướng.
“Khụ khụ, không biết kết cấu thân thể của nữ tu trên Thương Mang Đạo Cung này có giống với Liên bang ở Trái Đất không nhỉ...”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt, bắt đàu nghiêm túc suy ngẫm về vấn đề đầy tính học thuật này.
"filepos0012626587">

Bạn cần đăng nhập để bình luận