Tam Thốn nhân Gian

Chương 477

Chương 477Chương 477
XÔNG LÊN ĐAN ĐẠO CÁC
Là một trong những đệ tử ưu tú nhất tốt nghiệp Đạo viện Phiêu Miễu, mấy năm nay, nếu Vương Bảo Nhạc chính thức thông báo chuyện mình trở về, Đạo viện Phiêu Miễu chắc chán sẽ bố trí nghi lễ tiếp đón long trọng.
Nếu là Vương Bảo Nhạc lúc vừa tấn thăng lên tòng nhị tước, hắn còn cảm thấy hứng thú với điêu đó, nhưng giờ đã qua khá nhiêu ngày, hứng thú của hắn đã phai nhạt. Ngược lại, hắn cảm thấy chuyện này thật phiền phức, cho nên Tân này hắn về không chính thức thông báo cho đạo viện, chỉ truyền âm cho Tông chủ rồi bay vào Đạo viện Phiêu Miễu trong tiếng xé gió.
Khi đi ngang qua Hạ Viện, Vương Bảo Nhạc ngừng lại trên bầu trời, cúi xuống nhìn qua những học sinh trong Hạ viện, nhất là bên phía hệ Pháp Binh. Hắn lặng lẽ cười một tiếng, trong đầu hồi tưởng lại những ký ức trước kia, sau đó tiến thẳng tới đảo Thượng Viện.
Vì Vương Bảo Nhạc vốn là đệ tử Đạo viện Phiêu Miễu cho nên đại trận đảo Thượng Viện hoàn toàn mở rộng cho hắn. Sau khi đi vào, Vương Bảo Nhạc không tới tìm Tông chủ ngay mà nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh núi Huyền Không của Đan Đạo các!
Hắn về Tân này ngoại trừ nhận công pháp còn có một chuyện lớn mà khi ở Sao Hỏa hắn đã rất bất mãn, rất muốn về xử lý, đó chính là việc... em bánh bao bế quan.
"Cứ tiếp tục bế quan như thế khéo thành thỏ trắng già mất. Chắc chán Đan Đạo các này cố ý, biết quan hệ giữa ta và em bánh bao cho nên mới nhắm vào em bánh bao!”
Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, thầm quyết định phải tới chỗ sư phụ em bánh bao đòi lại công bằng. Chắc chắn là lão già này luôn luôn bắt em bánh bao bế quan, chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc rất bất mãn.
Lúc này, trong tiếng gió rít, hắn đã xông qua trận pháp nhưng không hề dừng lại, phóng thẳng tới Đan Đạo các.
Mặc dù tốc độ của hắn cực nhanh nhưng vẫn có một số đệ tử ra vào Thượng Viện thấy được bóng người lóe lên của Vương Bảo Nhạc. Nếu là người khác có lẽ sẽ không bát mắt, nhưng một là giờ Vương Bảo Nhạc đang là người nổi tiếng, hai là... Vương Bảo Nhạc dễ nhận ra hơn những người khác, cho nên lập tức có người trầm trồ.
"Hình như ta thấy... Vương Bảo Nhạc đại sư huynh!"
"Ta cũng nhìn thấy! Chắc là vương sư huynh rồi! Sao sư huynh không tới Pháp Binh các mà bay về phía Đan Đạo các?"
’’Trời ơi, đại sư huynh về rồi?"
Tiếng trầm trồ vang vọng khắp nơi, còn có người bị kích động đến mức công bố chuyện này trên linh võng. Hiển nhiên, trong suy nghĩ của các đệ tử Đạo viện Phiêu Miễu, Vương Bảo Nhạc đã trở thành một truyền thuyết, cho nên càng ngày càng nhiêu đệ tử Đạo viện Phiêu Miễu bắt đầu gọi Vương Bảo Nhạc là đại sư huynh.
Thế nên, rất nhiêu người trên đảo Thượng Viện Đạo viện Phiêu Miễu chú ý tới chuyện này. Trong lúc rất nhiêu đệ tử kích động bay đi tìm kiếm, Vương Bảo Nhạc đã xuất hiện bên ngoài Đan Đạo các, trận pháp của Đan Đạo các lập tức tỏa ra định ngán cản hắn.
Mỗi các trên đảo Thượng Viện đều có trận pháp riêng của mình, trừ phi được cho phép bằng không cấm đi vào. Nhưng những trận pháp này chỉ nhằm mục đích ngăn cản, không có năng lực công kích, dẫu sao mọi người cũng là đệ tử của đạo viện.
Những trận pháp này có tác dụng ngăn cản rất hữu dụng, đối với tu sĩ cảnh giới Chân Tức chắc chắn sẽ phải tốn rất nhiều thời gian công sức, nhưng đối với Kết Đan... lại chỉ là thùng rỗng kêu to.
Ngay lúc Vương Bảo Nhạc tiến vào đã khiến trận pháp khai mở, một tiếng nổ vang lên, trong tiếng hừ lạnh của Vương Bảo Nhạc, trận pháp Đan Đạo các cong vòng lên, không cách nào ngăn cản, Vương Bảo Nhạc cất bước đi thẳng vào trong.
Hắn cưỡng ép bước vào khiến tiếng chuông vang lên dồn dập quanh Đan Đạo các, các đệ tử và trưởng lão Đan Đạo các vô cùng kinh ngạc.
"Có người xâm nhập Đan Đạo các!"
"Trận pháp không ngăn cản nổi!"
"Ai vậy, ai mà to gan đến mức dám xông lên đảo Thượng Viện?"
Rất nhiêu đệ tử kinh ngạc chạy ra khỏi động phủ, vài vị trưởng lão Trúc Cơ cũng kinh hãi bay ra, đang định trừng trị người vừa tới, nhưng nhanh chóng sau đó đám đệ tử đã trợn tròn hai mát, ngơ ngác nhìn bóng người quen thuộc đi ra từ trận pháp vặn vẹo.
"Bảo Nhạc đại sư huynh!?”
"Đúng là Vương Bảo Nhạc đại sư huynh rồi!”
Tiếng trầm trồ của các đệ tử Đan Đạo các vang lên khắp nơi. Đám người này đã lập tức quên mất chuyện cố ý xông vào của Vương Bảo Nhạc, ánh mắt họ bây giờ đều mang theo vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng khi Vương Bảo Nhạc vừa đi khỏi, lại có một số đệ tử Đan Đạo các của đảo Thượng Viện tuy kích động nhưng vẫn chần chờ hỏi người bên cạnh một câu.
"Cái này... chuyện đại sư huynh xông qua trận pháp tính sao?"
Đáp lại hắn là ánh mắt đầy khinh bỉ và rán đe của người bên cạnh.
"Ngươi luyện đan tới phát choáng rồi à? Đại sư huynh đi vào Đan Đạo các sao gọi là xông qua trận pháp, cái này là đi vào cửa nhà mình, cùng lắm là không gõ cửa mà thôi!"
Lời này lại rất có lý khiến đệ tử mới nhập môn kia lập tức nhận ra vấn đề trong câu hỏi của mình, lao nhao tán thành, không suy nghĩ tới chuyện Vương Bảo Nhạc xông qua trận pháp nữa.
Các trưởng lão Trúc Cơ cũng đều thấy đau đầu, nhưng họ không hề đề cập tới chuyện xông vào trận pháp mà ôm quýên bái kiến Vương Bảo Nhạc.
Thấy các sư đệ của mình hiểu chuyện như vậy, Vương Bảo Nhạc rất vui, hắn đứng giữa không trung ôm quýên cúi người với các đệ tử đan đạo.
"Chư vị sư đệ, sư muội, vương mỗ lỗ mãng đã quấy rầy việc tu luyện của mọi người, mong mọi người lượng thứ!”
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc rất hiền hòa, vang khắp bốn phía khiến các đệ tử kia càng thêm phấn chấn, đồng thời lên tiếng đáp lại.
"Bảo Nhạc sư huynh thật hiên hòa! Đã là thiên kiêu nhưng vẫn hiền lành như vậy! Nghe nói sư huynh còn chưa có bạn gái... Bảo Nhạc sư huynh, em yêu anh!"
"Đó là vì Bảo Nhạc sư huynh coi chúng ta là sư đệ, sư muội cho nên khí thể của huynh ấy chỉ nhắm vào người ngoài, còn chúng ta là người một nhà!"
"Đúng vậy! Bảo Nhạc sư huynh, bọn đệ muội không sao đâu. Mà có phải sư huynh lỗ mãng đâu, chỉ là qua cửa nhà mình mà không gõ cửa thôi mà! Chẳng lẽ chúng ta đi trong nhà của mình mà qua cửa nào cũng phải gõ à!"
"Đệ đã ngứa mắt với trận pháp này bao lâu rồi, Bảo Nhạc sư huynh thật quả quyết!"
Theo tiếng reo hò thu hút ngày càng nhiều đệ tử Đan Đạo các bay ra. Chỉ trong chốc lát, Đan Đạo các đã đầy người với người, cực kỳ náo nhiệt. Thậm chí, các đệ tử khác bên ngoài thấy cảnh này cũng tập trung phía ngoài nhìn vào Đan Đạo các.
Sau khi ôm quyền thi lễ với mọi người, Vương Bảo Nhạc thở dài một tiếng, tiếp tục nói.
"Chư vị đồng môn, hôm nay vương mỗ tới đây cũng có nguyên nhân. Năm xưa, khi Vương mỗ là học sinh đảo Hạ Viện, có một hồng nhan tên là em bánh bao... À, không không, em ấy tên là Chu Tiểu Nhã, nhưng từ khi em ấy trở thành môn hạ của một tên sư tôn vô lương, bị ép bế quan quanh nám suốt tháng, đã rất lâu rồi chúng ta không gặp. Mọi người nói xem, chuyện này có quá đáng hay không?"
Nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy, các đệ tử Đan Đạo các xung quanh vốn đã rất ngưỡng mộ Vương Bảo Nhạc, đương nhiên đứng về phía hắn, bọn họ cũng tỏ ý bất mãn thay cho hắn, còn có một số đệ tử quay về phía Đan Đạo các gào lớn.
"Giao Tiểu Nhã sư tỷ ra!"
Thấy tất cả đệ tử Đan Đạo các đều kích động bừng bừng khí thế, Vương Bảo Nhạc càng vui vẻ. Những người này quả thật là sư đệ ngoan, sư muội ngoan, hắn cũng hét lớn một tiếng về phía đỉnh núi của Đan Đạo các.
"Lão già kia, mau giao em bánh bao của ta ra đây. Ta đếm đến ba, không giao ta sẽ đánh lên đấy!"
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc như tiếng sấm vang rền, trên đỉnh núi của Đan Đạo các, cả đám trưởng lão rầu rĩ nhìn một ông lão đang vừa thở dài vừa đi tới đi lui.
ông lão này chính là sư phụ của Chu Tiểu Nhã, một trong bốn vị trưởng lão của Đan Đạo các trước đó, còn giờ hắn đã là đại trưởng lão Đan Đạo các.
"Đại trưởng lão, ngài mau mau nói gì đi chứ!”
’’Đúng vậy, tên Vương Bảo Nhạc này giờ đã Kết Đan rồi. Hắn sắp đánh tới đây rồi, là một trong những sát tinh hiếm thấy đấy!"
”Ài, đại trưởng lão, ngài cũng thật là, mặc dù con bé Tiểu Nhã có tư chất không tệ, nhưng ngài không thể làm chuyện giơ gậy đánh uyên ương như vậy được, cần gì phải bắt người ta bế quan liên tục như vậy, ta cũng thấy thương thay!"
Trong lúc đám trưởng lão này vừa lo lắng vừa khuyên nhủ, Vương Bảo Nhạc ở bên ngoài đã bá đạo đếm.
“Ba, hai...”
Trong lúc đó, đại trưởng lão Đan Đạo các đột nhiên giậm chân hét lớn với các trưởng lão xung quanh.
"Chuyện này trách ta làm sao được! Đây là yêu càu của Thái thượng Trưởng lão, ta có thể làm gì được chứ!"
Gần như ngay khi đại trưởng lão Đan Đạo các mở miệng, Vương Bảo Nhạc cũng đếm xong con số cuối cùng. Thân hình hắn loáng cái đã như sấm sét bộc phát, tạo ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, hóa thành một tia chớp phóng thẳng lên đỉnh núi của Đan Đạo các, chỉ trong chớp mắt đã sáp xông lên tới nơi.
Đúng lúc này một giọng nói già nua lại đột nhiên vang vọng xung quanh, còn tạo thành một bức tường vô hình như phong ấn, trong nháy mắt đã bao phủ xung quanh Vương Bảo Nhạc, như một cái lồng giam!
"Thằng nhóc béo kia, thử xem, ngươi mà lao qua được bức tường ngăn này, lão phu sẽ trả lại công bằng cho ngươi!"
"filepos0010523537">

Bạn cần đăng nhập để bình luận