Tam Thốn nhân Gian

Chương 465

Chương 465Chương 465
MINH KÍNH
Không đếm xỉa gì tới việc tu sĩ mặt chữ điên nọ bỏ chạy, dù tốc độ của hắn ta có nhanh đến đâu đi chăng nữa thì sắc mặt của Vương Bảo Nhạc cũng không hề thay đổi, chỉ thấp giọng lên tiếng, thốt ra hai chữ Thi Nhan.
Gàn như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng nói ra hai chữ này, đám khói đen đang giăng kín trong thế giới này đột nhiên quay cuồng, chỉ trong nháy mắt đã bộc phát rồi lan ra xung quanh khiến cho mặt đất bị bao phủ nay đã lộ ra.
Nhưng mặt đất vừa lộ ra không còn là bia mộ nữa mà hóa thành mặt phẳng như thủy tinh, giống hệt như một chiếc gương.
Xung quanh chiếc gương này vẫn đang liên tục mở rộng, gần như chỉ trong nháy mắt đã vượt xa vị trí của tu sĩ mặt chữ điền
đang bỏ chạy khiến cho tâm thẫn của hấn ta chấn động dữ dội, hoảng sợ không thôi. Một cỗ nguy cơ sống chết vô cùng mãnh liệt khiến cho hai mắt vốn đỏ ngầu của hắn lúc này như muốn nhỏ cả máu.
Hắn có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, nếu như mình bị vây trong phạm vi của chiếc gương này thì nhất định sẽ chết!
Lo láng và sợ hãi khiến vẻ mặt của hắn trở nên điên cuồng, lập tức chọn cách tự bạo vảy không chút do dự!
Tiếng ầm 'âm vọng ra từ trong người hắn, mỗi làn 'âm một tiếng thì một chiếc vảy của hắn sẽ nổ tung, hóa thành huyết vụ chui vào trong thất khiếu của hắn, sau đó khiến tốc độ của hắn được đẩy nhanh như được rót thêm sinh cơ.
Lúc này, hắn cũng đã liều mạng hoàn toàn, điên cuồng bỏ chạy nhưng cán bản chỉ vô dụng mà thôi!
Nếu như đứng nơi cao nhất cúi đàu nhìn xuống thì có thể thấy rõ, mặt đất của thế giới này bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, hóa thành một chiếc gương khổng lồ!
Không chỉ mặt đất biến thành gương mà toàn bộ thế giới này chính là một chiếc gương, bầu trời là gương, mặt đất cũng vậy, khoảng cách giữa trời và đất chính là độ dày của chiếc gương này!
Lúc này, tu sĩ mặt chữ điên chính là đang chạy bên trong chiếc gương, dù tốc độ của hắn có nhanh tới đâu đi nữa thì cán bản không thể nào thoát ra được.
Đây là vì sau khi Vương Bảo Nhạc in dấu lên khí linh và dung hợp vào trận pháp thì đã nắm được một phần sức mạnh của Minh Khí, có thể biến thế giới thành gương! Thậm chí, bộ dạng của chiếc gương này cũng giống hệt Minh Kính mà Vương Bảo Nhạc đã dùng để vẽ Thi Nhan trong Minh Mộng!
Vương Bảo Nhạc lại giơ tay phải lên chỉ một cái ở hư không, trên ngón tay phát ra ánh sáng đen như xuyên qua hư vô, trực tiếp đáp lên gương, hóa thành một chiếc bút, ngoặc nhẹ một cái!
Giống hệt như lúc hắn vẽ ra bộ dạng kiếp sau của vong hồn trong Minh Mộng vậy, nó trực tiếp rơi lên người của tu sĩ mặt chữ điên nọ khiến cho toàn thân của hắn ta chấn động mạnh, hai mắt kinh hoàng mở to, cảm thấy như có một cố sức mạnh khổng lồ vô hình, như đại biểu cho vận mệnh, cho quy tắc thiên địa đã giáng xuống người mình.
Vù một tiếng, hắn cảm giác như có một cơn gió lướt qua, sau khi cơn gió này biến mất thì hai mắt của tu sĩ mặt chữ điên này đã biến mất!
“Tiên bối tha mạng, xin tiên bối nghe ta giải thích...”
Tu sĩ mặt chữ điên hét thảm một tiếng, trong lòng hoảng loạn. Trước mắt tối đen khiến hắn theo bản năng cho rằng bên
trong Minh Khí này có một tồn tại không thể nào tưởng tượng nổi vừa mới ra tay với mình nên mới tranh thủ cầu xin.
Nhưng dù hắn ta có van nài xin tha kiểu gì thì cũng không thể nào ngán cản được cỗ sức mạnh kinh người này giáng xuống. Sau khi Vương Bảo Nhạc vung thêm một nét thì mũi, lỗ tai và cả miệng của tu sĩ mặt chữ điên này cũng lập tức biến mất. Tiếng van xin của hắn ta cũng đột nhiên ngưng bặt, chỉ có thân thể là vẫn còn run rẩy dữ dội.
Cùng lúc đó, một cỗ cảm giác đau đớn như xé rách linh hồn xuất hiện trong ý thức của tu sĩ mặt chữ điền ngay khi bút thứ ba của Vương Bảo Nhạc hạ xuống, nhưng hắn ta lại không thể kêu gào thành tiếng. Hắn cảm thấy thân thể của mình như bị một sức mạnh nào đó kéo mạnh, giống như biến thân thể vốn gầy gò trở thành béo ú!
Thực tế cũng đúng như thế, khả năng vẽ Thi Nhan của Vương Bảo Nhạc đã vô cùng thuần thục, chỉ sau vài nét bút thì bộ dạng của tu sĩ mặt chữ điên nọ đã hoàn toàn thay đổi, thân thể như hóa thành núi thịt, chỉ có mặt mũi là trống trơn, không có ngũ quan, giống hệt như một cái đĩa.
Nhưng chẳng mấy chốc thì một bộ ngũ quan béo ú đã xuất hiện trên cái đĩa đó sau vài nét bút của Vương Bảo Nhạc. Sau khi ngũ quan xuất hiện thì tu sĩ mặt chữ điền nọ rốt cuộc cũng có thể hét lên thành tiếng cũng như nhìn rõ xung quanh.
Ngay sau đó, hắn ta mới biết những đau đớn vừa rồi chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Sau khi một tiếng hừ lạnh đày bất mãn vang lên, ngũ quan của hắn ta lại bị xóa đi, tiếp theo đổi thành cái khác.
Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy không vừa ý, hắn cảm thấy mình đã lỡ tay vẽ đối phương đẹp trai quá đỗi nên lại phất tay xóa đi rồi vẽ lại Tân nữa. Cứ thế, sau năm ba bận, lẫn nào tu sĩ mặt chữ điền này cũng đều phải gánh chịu đau đớn
không sao tả xiết. Cuối cùng, ngay cả sức để rên rỉ hắn ta cũng không có, trong mắt chỉ còn đẫy vẻ mờ mịt và tuyệt vọng.
“Lâu quá không vẽ nên bị cứng tay...”
Thấy mình vẽ mấy Lân mà vẫn không thể vẽ ra được bộ dạng nào vừa ý, Vương Bảo Nhạc tức giận Lâm bầm một câu rồi giơ tay phải lên, một tiếng ráng rắc vang lên, cả mặt gương giống như bị một cố cự lực đánh lên khiến nó vỡ nát.
Mặt gương vỡ nát thành từng mảng, bao gồm cả tu sĩ mặt chữ điền bị phong ấn bên trong đó. Thân hình của hắn cũng nát thành từng mảnh theo chiếc gương!
Sau khi làm xong, Vương Bảo Nhạc tiếc nuối thở dài, tay phải cách không chộp một cái, một túi trữ vật và vài chiếc vảy bị hấn thu vào tay, thân thể lóe lên, cùng biến mất cùng với chiếc thuyền dưới chân.
Sau khi hắn rời đi, thế giới này mới từ từ khôi phục nguyên trạng, vẫn là mặt đất đầy mộ địa, vầng trăng máu trên trời lúc này cũng từ từ biến mất.
Đến đây, ba vị tu sĩ Nguyên Anh ngoài hành tinh nay đã chết một tên!
Cùng lúc đó, trong tầng thứ nhất của thế giới dưới lòng đất, tên tu sĩ mặt ngựa trong số ba ngoài hành tinh lúc này cũng hoảng hốt tột độ, nhanh chóng bay thẳng tới trước. Một giây trước đây hắn ta vẫn còn đang ở tầng thứ hai, cùng tấn công điểm yếu nhất toan tìm lối ra cùng hai đồng bọn, nhưng ngay sau đó, mình còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cái đầu quỷ khổng lồ bất ngờ xuất hiện trước mặt nuốt mất.
Vốn còn tưởng là lành ít dữ nhiêu, nhưng sau khi trước mắt hoa lên một cái thì giống như hắn đã bị truyền tống đi, rơi vào tầng thứ nhất của thế giới dưới lòng đất này. Chuyện này khiến cho hắn ta cảm thấy kinh ngạc khó hiểu, cũng giống như phán
đoán của tu sĩ mặt chữ điền trước đó, hắn cảm giác có thể ba người bọn họ đã khởi động đến cấm chế nào đó của Minh Khí này.
“Phải nhanh tập hợp lại với họ mới được!”
Tu sĩ mặt ngựa đanh mặt lại. Hắn có cảm giác thế giới Minh Khí này có gì đó khác trước, tuy nhiên, cụ thể khác ở đâu thì hắn lại không thể nói rõ được.
Nhưng dù hắn truyền âm kiểu gì, thậm chí lấy cả bí giản không gian có thể bỏ qua phạm vi nhất định để liên hệ cũng không có chút hồi âm nào. Điêu này lại khiến hắn hoảng sợ hơn nữa.
“Không thể tiếp tục tìm họ được nữa, mình phải nhanh chóng thoát khỏi nơi quái quỷ này để ra ngoài chờ mới được!”
Tu sĩ mặt ngựa hít sâu một hơi, lập tức quyết định, đang định tìm kiếm lối ra của nơi này thì toàn bộ thế giới của tầng một đột nhiên sinh ra dị biến!!
Vô số hòn đảo xương trắng trong hồn hải kia lúc này bỗng nhiên nổ tung. Tiếng ầm ầm vang vọng khắp đất trời khiến cho tu sĩ mặt ngựa này hoảng sợ không thôi. Hắn tận mắt nhìn những hòn đảo xương đó nổ mạnh, vô số xương cốt phóng thằng lên trời.
Dõi mắt nhìn qua, toàn bộ bầu trời đều đầy rẫy xương trắng!
“Đây... đây...”
Điêu khiến cho tu sĩ mặt ngựa này sợ hãi hơn nữa chính là đám xương cốt này lại hội tụ lại với nhau. Gần như chỉ trong nháy mắt thì nó đã hội tụ thành một khúc xương ngón tay khổng lồ, lớn đến mức gàn như chiếm hết một phân mười b'âu trời, nhìn thấy mà giật mình.
Tiếp theo, khúc xương ngón tay thứ hai, thứ ba lần lượt xuất hiện... mãi cho tới khi cả năm ngón đều xuất hiện thì lại có vô số xương cốt tiếp tục hội tụ lại phía sau nó, tạo thành một bàn tay xương khổng lồ hơn.
Sau khi xuất hiện, nám ngón tay xương siết lại, tạo thành một nắm đấm xương kinh thiên, gần như chiếm trọn cả bầu trời!
“Đây là cái gì thế này!?”
Da đầu của tu sĩ mặt ngựa tê rần, nguy cơ sinh tử mãnh liệt khiến cho hắn nhanh chóng lùi lại, ra sức bỏ chạy, trong lòng vô cùng hoảng loạn và sợ hãi.
Tất cả vẫn chưa kết thúc, trong lúc tu sĩ mặt ngựa này bỏ chạy, toàn bộ hồn hải đột nhiên bộc phát, vô số vong hồn điên cuồng lao lên chỗ nắm đấm xương nọ như muốn hóa thành máu thịt đắp lên nó!!
Nhìn từ xa, có thể thấy rõ, sau khi vô số vong hồn dung nhập vào thì nắm đấm xương đủ để chống trời này đã nhanh chóng xuất hiện máu thịt, có điều máu là màu đen, thịt lại là màu xanh, ngay cả làn da cũng chằng chịt những đường vân xanh!!
Chỉ trong chớp mắt, hồn hải hội tụ lại, một nắm đấm với làn da màu xanh như chiếm trọn thế giới này đã hóa thành toàn bộ bầu trời, sau đó, đánh mạnh về phía tu sĩ măt ngựa đang hoảng sợ tột độ kia.
"filepos0010281869">

Bạn cần đăng nhập để bình luận