Tam Thốn nhân Gian

Chương 244

Chương 244Chương 244
CƯỚP?!
Thấy tiên nhân cầu kia muốn táp tới, Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, tay phải siết chặt triển khai Toái Tinh Bạo, khí thế nổi lên, đất cát tung bay. Hắn đang định giáng một cú xuống tiên nhân cầu kia thì nó lại run bần bật. Không đợi Vương Bảo Nhạc giáng nắm đấm xuống thì nó đã tự động phun ra một bãi nước xanh.
Bãi nước xanh này không phải cố ý phun về phía Vương Bảo Nhạc mà giống như hộc máu hơn, sau đó nó xìu xuống, thậm chí mớ gai trên người cũng bong ra.
Trông như thể đã bị đánh bại vậy...
“Giả chết à? Ta còn chưa đánh nhé!!”
Hắn nói xong thì tiên nhân câu kia lập tức rục rịch, nhanh chóng rút rễ ra khỏi mặt đất, co cẳng chạy lùi lại như con người vậy, mãi cho đến khi lùi hơn trăm trượng nó mới dừng lại.
“Coi như mày biết điêu!”
Vương Bảo Nhạc với tay vào cái lỗ chỗ tiên nhân cầu đã rút rễ, kẹp lấy một mảnh vỡ to chừng một đốt ngón tay ra. Ngay khi bàn tay của hắn chạm vào mảnh vỡ kia thì có một cỗ cảm ứng kỳ lạ lập tức ùa vào trong lòng.
Cảm giác này giống như thân thể phát ra khát khao vô vàn muốn dung hợp cùng mảnh vỡ này. Toàn thân Vương Bảo Nhạc run lên, hô hấp trở nên dồn dập hơn. Hắn lập tức cầm mảnh vơ đó lên xem xét thật kỹ, sau đó hắn chắc chắn đây chính là một mảnh vỡ đặc thù có thể dùng để cách vật Trúc Cơ!
Vương Bảo Nhạc mừng rỡ nhét nó vào trong ngực. Loại mảnh vỡ này có thể dùng để cách vật Trúc Cơ nhưng muốn bỏ nó vào túi trữ vật thì lại không được.
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện tiên nhân cầu kia đã chạy mất bóng, hắn cũng không để ý, chỉ động não một cái thôi thì biết ngay tiên nhân cầu kia đã có linh trí.
“Chắc là có liên quan với mảnh vỡ đặc thù này rồi.”
Nhìn quanh một lượt, sau khi xác định nơi này chẳng còn mảnh vỡ nào thì Vương Bảo Nhạc mới xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi hắn đã đi thì mặt đất ở gần đó chợt nhô lên. Tiên nhân cầu kia lại nhô ra khỏi mặt đất, nhìn hướng Vương Bảo Nhạc với vẻ bất đắc dĩ, còn há miệng nhe ráng múa may một hồi mới chui lại xuống đất rời đi.
Vương Bảo Nhạc đang hí hửng lao đi nhưng chạy một hồi hắn bèn dừng lại, hắn cúi đầu nhìn lồng ngực nơi mình cất mảnh vỡ mà buồn bực không thôi.
“Thế này không đúng, trong tài liệu chỉ nói là không thể cho vào túi trữ vật thôi chứ có nói là mảnh vỡ có thể cách vật Trúc Cơ này giống như một linh nguyên đâu, mang nó trên người thế này thì bắt mắt quá!”
Vương Bảo Nhạc vò đầu, không biết nên làm sao cho phải.
Lúc chưa bị tìm thấy thì chẳng sao cả, nhưng hình như một khi bị tu sĩ tìm thấy và chạm vào thì nó giống như một ngọn đuốc trong đêm đen, trong phạm vi nhất định thì có vẻ rất dễ bị người ta cảm ứng được.
“Chẳng trách lại nói nơi này rất nguy hiểm, thể lực các nơi tranh giành tàn khốc, có đặc tính thế này... không tàn khốc mới lạ.”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, muốn giấu nó ở nơi khác, nhưng dù hắn thử đào hăm chôn xuống thì khí tức của nó vẫn như thế. Nếu hắn mà đi thì có khi chẳng bao lâu sẽ bị người khác tìm ra mất.
“Hết cách rồi, ta lại muốn xem kẻ nào dám cướp của ta!”
Vương Bảo Nhạc cắn răng một cái, vội bay nhanh đi, phệ chủng trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, truy tìm những nguồn linh khí khác.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc mà đã ba ngày. Trong ba ngày này, Vương Bảo Nhạc tìm được khá nhiêu mảnh vỡ nhưng trong đố đó gần như toàn là mấy mảnh vỡ không thể dùng để cách vật Trúc Cơ, còn mảnh vỡ có thể cách vật Trúc Cơ thì hắn chỉ tìm được có hai mảnh.
Nghĩ đến độ khó khán khi tìm kiếm mảnh vỡ đặc thù, Vương Bảo Nhạc lại không kiềm được mà thở dài. Phải biết rằng, hắn có phệ chủng, tốc độ tìm kiếm coi như nhanh hơn hẳn người thường mà còn bị như thế.
“Chắc những người khác cũng như thế thôi!”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy suy đoán của mình không trật đi đâu được, đồng thời trong ba ngày này hắn cũng gặp được một số hung thú trên Mặt Tráng nhưng phần lớn toàn là hung thú biến dị trong tư liệu có nói, trình độ sánh ngang với cổ Võ cảnh, chẳng có chút uy hiếp nào với hắn, thậm chí, có một số hung thú trông có vẻ rất ngon lành nữa.
Ví như con tôm hùm to bàng nửa người mà hắn từng thấy, khiến hắn do dự hồi lâu, hắn cảm thấy mình đã án bao nhiêu loại tôm hùm sống dưới nước rồi nhưng chưa từng ăn thử loại sống trên cạn thế này. Những con tôm hùm nọ phát ra ánh sáng tím như chứa kịch độc, Vương Bảo Nhạc xoắn xuýt một hồi thì vẫn bỏ qua.
Lại thêm hai ngày trôi qua, hôm nay, Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục chạy ngang dọc bí cảnh Mặt Trăng này tìm kiếm mảnh vỡ. Vừa mới đi ngang qua một ngọn núi nhỏ thì hai mắt của hắn sáng rực lên, thông qua phệ chủng, hắn cảm nhận được phía trước có phát ra một cỗ linh khí dao động vô cùng kinh người!
Cỗ dao động này khiến cho Vương Bảo Nhạc kích động không thôi, đang định đi qua thì ngọn nguồn của linh khí mà phệ chủng cảm nhận được lại di chuyển đến chỗ hắn.
“Ơ?”
Vương Bảo Nhạc kinh ngạc vội ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, sau đó, hắn lập tức nhìn thấy phía xa đột nhiên xuất hiện bóng dáng tu sĩ đầu tiên mà hắn gặp được sau mấy ngày liền!
Đó là một thiếu niên mặc đạo bào màu đen, thân thể gầy nhom, ánh mắt lạnh lẽo, trên mặt còn có một vết sẹo, tay phải của hắn quấn báng vải đen kín mít, lại có từng đợt khói đen liên tục tỏa ra từ bên trong. Thoạt nhìn có vẻ kiệt ngạo bất tuần* như một tiểu sát thần lạnh lùng. Từ quần áo mà xem thì cũng không phải người của bốn đạo viện.
(*) Kiệt ngạo bất tuần: cương quyết bướng bỉnh.
Linh khí dao động phát ra từ trên người của hắn ta, thậm chí Vương Bảo Nhạc cảm nhận thật kỹ còn nhận ra trên người hắn có ba nguồn linh nguyên khiến thân thể mình khao khát.
‘Ba mảnh vỡ đặc thù ư?3
Vương Bảo Nhạc giật mình, trong lòng cũng thấy ganh tị. Hắn cảm thấy mình vật vã gần chết mà đến nay chỉ tìm được có hai mảnh, còn tên thiếu niên bộ dạng không đẹp trai bằng mình này lại tìm được đến ba mảnh.
“Có nên cướp của hắn không nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc không khỏi cân nhắc vấn đề kia nhưng trong lúc hắn suy xét thì thiếu niên kia mở to hai mát nhìn hắn một cái, sau đó lập tức lao thẳng đến chỗ hắn.
Tốc độ nhanh như chớp, bốc lên một làn bụi mù.
“Chủ động dâng hiến à?”
Vương Bảo Nhạc chớp mắt lùi lại vài bước, nhìn tên thiếu niên đang lao đến chỗ mình. Khi hắn ta lao đến cách Vương Bảo Nhạc mười trượng thì chợt dừng bước, đứng im tại chỗ lạnh lùng dò xét Vương Bảo Nhạc vài Tân, cuối cùng lạnh lùng hất hàm, giơ tay phải ra thản nhiên nói.
;Lây ra đi! Đừng có để ta lặp lại Tân nữa!
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì trừng mắt, cũng giơ tay phải ra quát to.
“Lấy ra đi! Đừng có để ta lặp lại Lân nữa!”
“Chán sống à!”
Thiếu niên kia nheo mắt lại, vừa nói vừa bước lên, tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Vương Bảo Nhạc, trực tiếp tung một quyền ra. Nhưng hắn cũng không nện nắm đấm xuống mà là ngay khi tung quýên hắn chợt dang tay bắn ra một cái ngọc bội màu đen.
Ngọc bội kia vừa ra thì lại tràn ngập gió đen, dường như tạo thành bộ dạng một con hổ đen rít, gào há mồm ngoạm mạnh về phía Vương Bảo Nhạc.
“Linh bảo à? vương gia gia của ngươi chính là Pháp Binh sư đây này!”
Vương Bảo Nhạc ngạo nghễ mở miệng, giơ tay phải lên lấy ra không ít linh bảo, ném vèo vèo về phía tên thiếu niên đó.
Trong số đám linh bảo này đương nhiên có cả hạt châu tự bạo, dây thừng, đại ấn và phi kiếm.
Lúc này, chúng được ném ra với số lượng lớn, nhất là trong số đó có một sợi dây thừng và một cái đại ấn sở hữu khí thế kinh người, trông có vẻ rất cường hãn khiến cho thiếu niên kia phải cảnh giác hơn hẳn.
Nhưng sau khi hai món linh bảo khiến hắn chú ý kia bay ra thì không hề phóng tới chỗ hắn mà chỉ phát ra khí thế kinh người rồi bay thẳng lên trời, sau đó... mất hút...
Thấy hai món linh bảo kia bay thẳng lên trời vô cùng quỷ dị như thế, thiếu niên kia đực mặt ra, sau đó lập tức cảnh giác hơn hẳn. Vừa phân tâm để ý nó vừa lộ ra vẻ tàn nhẫn, điều khiển ngọc bội hắc hổ trong tay bay thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Trong tiếng nổ mạnh, đám pháp bảo của Vương Bảo Nhạc đã va chạm với hắc hổ của tên thiếu niên đó. Con hắc hổ kia rít gào, bắt đầu giao phong với mớ linh bảo nọ, phát ra tiếng nổ vang vô cùng kịch liệt. Thiếu niên kia nheo mắt lại, thân thể nhảy vọt lên trực tiếp luồn lách tránh né đám linh bảo kia tấn công mà lao đến gần Vương Bảo Nhạc, sau đó chỉ ngón tay về phía mi tâm của Vương Bảo Nhạc!
“Chết!”
Tuy rằng Vương Bảo Nhạc cũng khá nổi danh nhưng đám đệ tử một mực hướng tới cổ phong, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài của Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì lại không biết nhiêu về hắn, thiếu niên này lại càng biết ít hơn nữa. Hắn chỉ dùng cách xử lý Pháp Binh tu như thường lệ, trực tiếp áp sát rồi đánh giáp lá cà xử đẹp là xong.
Dù sao thì theo kinh nghiệm của hắn, Pháp Binh tu, trận tu và đan tu đều là tài nghệ hơn người mà thôi. Một khi bị áp sát thì chỉ là một con gà gù cho nên trong lòng hắn vẫn tràn ngập kiêu ngạo, ngón tay nhanh như chớp, sắp sửa điểm trúng mi tâm của Vương Bảo Nhạc.
Trên ngón tay của hắn thậm chí còn xuất hiện hắc khí, chỉ cần chạm vào thì hắn nắm chắc có thể đâm xuyên xương sọ của đối phương!
Nhưng suy nghĩ rất tốt đẹp, mà hiện thực thì khác xa những gì hắn nghĩ. Ngay khi hắn vươn ngón tay ra thì hai mắt của Vương Bảo Nhạc đã lóe sáng đầy kích động.
“Lâu lắm rồi... không ai dám giơ ngón tay ra trước mặt ta hết...”
"filepos0005913412">

Bạn cần đăng nhập để bình luận