Tam Thốn nhân Gian

Chương 643

Chương 643Chương 643
MINH PHÁP CỦA MỘT MẠCH KHÁC
Mừời bốn chữ này không phải bài vè gì cả, mà đại biểu cho sáu thần thông.
Thần thông cũng không phải thuật pháp. Nói đúng hơn thì thẫn thông phần lớn là vận dụng quy tắc thiên địa, sức mạnh pháp tắc vũ trụ. Thể nên, bình thường chỉ có những đại năng mới có thể thi triển, trong truýên thừa của bất kỳ mạch nào thì đều có uy lực cực lớn cả.
Với tu vi của Vương Bảo Nhạc thì vốn không cách nào hiểu và học được sáu thần thông từ sáu tia thẫn niệm tàn hồn này được. Cũng giống như hắn đã thấy được rẩt nhiêu thuật pháp khi ở trong Minh Mộng, trong đó cũng có một vài thần thông,
nhưng tu vi của bản thân khiến hắn không thể nào thi triển ra được, đây chính là hạn chế lớn nhất của hắn.
Tuy hạn chể này vẫn còn, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng có lối tắt khác, dùng cách luyện chế Pháp Binh để thành công biến sáu luồng thần niệm này thành khí hồn. Từ mức độ nào đó thì xem như phong ấn sáu thẫn thông này vào trong từng viên cốt châu. Dùng cốt châu làm vật trung gian giúp hắn phá vỡ hạn chế tu vi, dùng linh lực nhỏ hơn thông qua cốt châu làm môi giới, lấy khí hồn dẫn đạo để bộc phát sức mạnh thần thông.
Dù có tốn ít linh lực hơn nữa thì đó cũng chỉ là so sánh tương đối mà thôi, nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì lượng linh lực tiêu hao cũng vô cùng lớn, chẳng qua vẫn ờ mức có thể chấp nhận được.
Lúc này, vẻ mặt của hắn cũng thay đổi, khoanh chân cúi đầu nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình. Sau khi cảm nhận được dao động bên trong, cảm nhận được sáu khí
hồn trong đó đang dung hợp trong tâm thần của mình, hồi lâu sau, trong mắt hán lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Mỗi hạt châu chính là một thần thông!”
Điểm này trước đó Vương Bảo Nhạc không hề nghĩ tới, nhưng dù nhìn kiểu gì đi nữa thì đây cũng là lần luyện chế hoàn mỹ nhất. Nhưng dựa vào tạo nghệ Pháp Binh của mình, cộng thêm kinh nghiệm tự tay luyện chế nên Vương Bảo Nhạc hiểu rõ ý nghĩa chân chính của vòng tay này không phải làm vật dẫn cho mình thi triển thân thông. Nếu làm vậy thì e là chẳng dùng được mấy lăn thì bản thân hạt châu sẽ dãn dần hao tổn dẫn đến vỡ nát khiến nó trở thành tro bụi.
“Giá trị của vòng tay này chính là để cho ta có thể cảm ngộ được sáu thần thông bên trong nhiêu làn, từ đó hiểu thấy được nội dung bên trong, biến nó thành vốn liếng của chính bản thân mình!”
Sau khi suy tư, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hắn nhìn quanh, phát hiện mặc dù đám giun xung quanh vẫn còn lắc lư, nhưng sau khi mình đeo vòng tay này vào thì địch ý phát ra từ trên người chúng đã giảm đi nhiêu, giống như tán thành khí tức nào đó trên người mình vậy.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy nơi này ắt hẳn là chỗ an toàn hiếm có đối với bản thân mình trong thế giới thi hài này.
Vương Bảo Nhạc thầm thở phào một hơi, hắn không sốt ruột rời khỏi đây mà cúi đầu nhìn vòng tay, sau đó nhắm hai mắt lại, ý thức men theo Minh Hỏa dần hòa vào trong hạt châu hình ngôi sao đầu tiên.
Ý thức của hắn vừa dung nhập vào thì lập tức cảm thấy hoa mắt. Sau khi tất cả trở nên rõ ràng thì mọi thứ trước mắt hắn đã thay đổi, biến thành vũ trụ. Bên trong vũ trụ này lại có một ngôi sao khổng lồ.
Trên ngôi sao đang diễn ra một trận chiến tranh, từ thị giác của bản thân, Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình như một đấng toàn năng có thể nhìn thấy tất cả. Theo những gì hắn thấy, ngôi sao này rõ ràng là một trong số những vùng đất của Minh Tông, có vô số tộc Vị Ương đang chém giết sống mái cùng đệ tử Minh Tông.
Trong vũ trụ đen kịt bên ngoài ngôi sao đang có một bàn tay khổng lồ từ từ ngưng tụ lại. Bàn tay này tràn ngập phù văn, đáng sợ nhất là trên năm ngón tay của nó, mỗi ngón đều phong ấn một con lệ quỷ. Năm con lệ quỷ hóa thành bộ dạng vô cùng dữ tợn, cách không chộp về phía ngôi sao kia.
Ngôi sao nọ nổ vang, ầm ầm rung chuyển. Chỉ trong nháy mắt, tất cả tộc Vị Ương trên ngôi sao đó như bị đứng hình, tất cả đứng im không nhúc nhích, chỉ có linh hồn của chúng là mất không chế mà lan ra, hội tụ thành một minh hà nối thẳng với bầu trời, vươn vào vũ trụ, đi thẳng về phía bàn tay kia.
Đây chính là Hồn Khiên!!
Tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động mãnh liệt, ý thức cũng lập tức tỉnh táo lại. Hắn thở gấp nhìn hạt châu ngôi sao đại biểu cho Hồn Khiên kia, trong lòng khó mà bình tĩnh lại được. Hắn đã nhìn ra cái gọi là Hồn Khiên này thật ra chính là một phiên bản khác của Dãn Hồn Thủ, hay nói đúng hơn là một cách vận dụng sau khi tới cực hạn của Dẩn Hồn Thủ.
Khi trải qua Minh Mộng, trong số vô số điển tịch mà hắn đọc được cũng có cách vận dụng Dẩn Hồn Thủ sau khi tới cực hạn, nhưng lại không bao gồm cái gọi là Hồn Khiên này. Điều này khiến Vương Bảo Nhạc đột nhiên ý thức được, mặc dù bản nguyên của Minh Tông đều như nhau, nhưng mỗi nhánh đều có cách diễn biến thần thông riêng của mình.
Hồn Khiên này chính là thần thông của một nhánh khác!
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc im lặng cảm ngộ một phen, sau đó lại dung nhập ý thức của mình vào hạt châu hình ngôi sao thứ hai, thẫn thông trong hạt châu này tên là... Mộng Oanh!
Nghĩa cũng như tên, hồi lâu sau, khi Vương Bảo Nhạc mở mắt ra lần nữa thì đã cảm ngộ về Mộng Oanh xong. Hắn biết rõ, cũng giống như Dãn Hồn, Mộng Oanh này thật ra chính là một cách vận dụng khác của Minh Mộng.
“Không bao la như Minh Mộng, nhưng mặt xử lý chi tiết, nhất là trong chiến đấu thì lại chuẩn hơn, có thể khiến người ta nháy mắt đi vào mộng, không thể phân rõ chân thật và hư ảo. Đồng thời, từ góc độ nào đó, xem như hóa thành con rối bị điêu khiển, để người khống chế!”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, lại tiến hành cảm ngộ hai hạt châu hình ngôi sao còn lại từng cái một. Hai viên này theo thứ tự là Vạn Kiếp và Thiên Sinh, chúng vẫn vô cùng bao la và kinh tâm động
phách. Nhất là cái trước, cái gọi là Vạn Kiếp chính là một loại nguyên rủa chuẩn bị trong chiến đấu.
Nhưng phàm là người bị nó nguyên rủa thì sẽ bị vạn vật xem như kẻ địch trong thời gian nhất định. Thậm chí, đi bộ cũng có thể bị thiên thạch từ trên trời giáng xuống nện chết, dù có đả tọa bình thường cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, sau đó nổ banh xác.
Đây chính là Vạn Kiếp, vạn vật thành kiếp!
Cái sau chính là Thiên Sinh, nghĩa cũng như tên, thật ra Thiên Sinh khác hẳn với Vạn Kiếp. Đây là sức mạnh quy tắc duy nhất có thể dùng trên bản thân trong sáu thần thông này, giống như tăng cường sức mạnh cho bản thân, khiến mình có thể nhận được tiêm lực thiên sinh giữa hạo kiếp. Theo lý thuyết thì có thể hóa giải ngàn lãn một chiêu ắt hẳn phải chết, trong thực tế thì phải xem tình huống cụ thể.
“Không phải tuyệt đối, bằng không tiên bối đại năng của Minh Tông cũng sẽ không bị
kẻ khác chém làm đôi...” Vương Bảo Nhạc cúi đầu nhìn xương sọ bên dưới. Hắn cố dằn kích động của mình đối với Thiên Sinh chi pháp xuống để bản thân tỉnh táo lại. Sau đó, Vương Bảo Nhạc lại thử cảm ngộ Trảm Luân Hồi và Câu Ngũ Hình ẩn chứa trong hai viên châu nhật nguyệt kia.
Nhưng chỉ lát sau, Vương Bảo Nhạc không thể không từ bỏ. Hai thăn thông sau này rõ ràng đã hơn hẳn bốn thần thông trước đó, điểm này cũng có thể thấy được trong quá trình hình thành đầy gian nan của chúng trước đó. Thế nên, Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, nếu chưa đạt tư cách thì khó mà cảm ngộ được gì từ hai hạt châu này.
Hồi lâu sau, Vương Bảo Nhạc thở dài, sau nhiêu lần thử sức, hắn nhìn xung quanh, dù nơi này rất an toàn đối với hắn, nhưng cuối cùng Vương Bảo Nhạc vẫn chọn cách rời khỏi đây.
Trước khi đi, Vương Bảo Nhạc cũng cúi đầu thật sâu với phế tích thành trì nẳm trên thi hài và xương sọ nọ. Sau đó, hắn lại
nhảy lên không trung trong sự lắc lư của đàn giun, tiếp theo bay đi thật xa.
Mục tiêu của hắn vẫn là tìm được tế đàn ở thế giới này. Dường như lần này hắn đã may mắn hơn trước, nên sau vài ngày bay nhanh trong thế giới này, hoàng hôn hôm nay, Vương Bảo Nhạc đang bay nhanh trên bầu trời đột nhiên dừng lại. Hắn ngẩng phắt đâu nhìn về phía xa, cảm giác được mặt đất đang rung chuyển, cũng nghe thấy tiếng xiềng xích văng vẳng đâu đây cùng tiếng hít thở như gió lốc đang ập vào mặt với khí thế dời non lấp bể từ phía chân trời.
Chúc Đoạt Đế Khải nháy mắt biến ảo, thân thể Vương Bảo Nhạc rút lui lại khoảng cách nhất định rồi nhìn lại lần nữa. Mãi cho đến khi mặt đất chấn động mãnh liệt, tiếng xiềng xích rõ ràng hơn, gió lốc cuồng bạo ngập trời, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn che trời xuất hiện ở trước mắt.
Nó không phải con vượn lớn mà hắn từng gặp, thân ảnh khổng lồ xuất hiện trước mắt Vương Bảo Nhạc là hình tròn. Sau khi tới gần và trở nên rồ ràng hơn, lúc nó hoàn toàn hiện ra trước mặt Vương Bảo Nhạc thì hắn đột nhiên mở to hai mắt.
“Tinh Xỉ thú!”
Đây đúng là một con Tinh xỉ thú khổng lồ, thậm chí còn khổng lồ hơn cả thú vương mà Vương Bảo Nhạc từng nhìn thấy. Mặc dù trên người tràn ngập tử khí, không rõ đã chết đi bao lâu, nhưng ngọn lửa trên người nó vẫn đang bùng cháy. Nơi nó đi qua, hư không trở nên vặn vẹo, nhiệt độ cao mang theo khí tức chết chóc lan ra xung quanh.
Thân thể nó đập vào mắt Vương Bảo Nhạc cũng giống hệt con vượn lớn trước đó, toàn thân đều bọc kín xiềng xích, phần sau của xiềng xích đều kéo theo một trụ gỗ lớn. Nó cũng phải kéo trụ gỗ đi tới hệt như gia súc, chỉ cần chậm lại một chút thì sẽ bị đánh một roi vô hình.
Khí tức của Vương Bảo Nhạc khựng lại, không thể không lùi lại trong nhiệt độ cao thế này, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào trụ gỗ sau lưng Tinh xỉ thú. Nói đúng hơn là nhìn về phía điểm cuối của Tinh xỉ thú, hắn biết rõ tám chín phần mười ở đó chính là tế đàn của thế giới này.
"filepos0013869981">

Bạn cần đăng nhập để bình luận