Tam Thốn nhân Gian

Chương 699

Chương 699Chương 699
CÓ THÙ THÌ PHẢI TRẢ
LÚC chiến hạm của Liên bang đến đón Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên tiến vào phạm vi phòng tuyến Sao Kim, trận pháp hệ Mặt Trời đã khởi động. Sau một loạt kiểm tra nghiêm ngặt, xác định được Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên không bị tộc Vị Ương ký sinh, Lý Hành Văn lại dùng thủ đoạn đặc biệt tra xét, cũng xác định hai người không bị khống chế, lúc này chiến hạm của bọn họ mới được cho phép đáp xuống cảng hàng không của căn cứ Sao Kim.
Cùng lúc đó, cảng hàng không Sao Kim cũng bị giới nghiêm.
Bên trong bị phong tỏa, công tác phòng hộ bên ngoài cũng vô cùng nghiêm mật. Vô số tu sĩ đứng nghiêm ở xung quanh, họ vừa
cẩn thận lại thấy tò mò ngóng về phía chiến hạm đang từ từ hạ xuống cách đó không xa dưới sự chỉ huy của Đoan Mộc Tước.
Lúc cánh cửa chiến hạm mở ra, mọi ánh mắt bên ngoài cảng hàng không lập tức đổ dồn vào đó. Đồng thời, còn có một tiếng quát khẽ vang vọng bốn phía.
“Cúi chào!”
Tất cả tu sĩ và nhân viên công tác trong cảng hàng không cùng với trưởng lão của các thế lực lớn kia đều đưa tay phải lên, làm động tác chào của quân đội Liên bang. Ngay cả Đoan Mộc Tước cũng như thế.
Động tác chào theo nghi thức quân đội này là dành cho Vương Bảo Nhạc!
Dù những việc Triệu Nhã Mộng và Hứa Tông chủ đã kể khi quay về, hay lần Vương Bảo Nhạc đưa Phùng Thu Nhiên cùng quay về này đều có thể xem là công lao cực lớn.
Việc trước, nhờ Vương Bảo Nhạc liêu mạng đưa ra khỏi hiểm địa nên mọi người mới có thể truýên tin tức về cho Liên bang. Việc sau chẳng khác nào tiêm một mũi thuốc trợ tim cho Liên bang đang ở thể yểu.
Càng không phải nói, sau khi kế hoạch đưa bách tử lên cổ kiểm đồng xanh lúc trước được thực hiện, nhờ Đoan Mộc Tước tuyên truýên mà chiến công của Vương Bảo Nhạc đã truýên khắp Liên bang. Điêu này khiến Đoan Mộc Tước cũng không biết nên cho Vương Bảo Nhạc đảm nhận chức vị gì tiếp theo...
Dù thế nào đi nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng hoàn toàn xứng đáng nhận lễ này!
Nhưng ... Lúc mọi người nơi đây đều cúi đàu nghênh đón hắn, cửa khoang chiến hạm mở ra, một tiếng “connn” vang lên, truýên khắp bốn phương, cảnh tượng bên trong khiến mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, đặc biệt là đám người Đoan Mộc Tước.
Người đầu tiên đi ra chính là Lý Hành Ván và đại thụ. Hai người có vẻ vẫn bình thường, chẳng qua sắc mặt của họ đều có phần xấu hổ. Mà Vương Bảo Nhạc xuất hiện phía sau họ thì thoạt nhìn có vẻ rất tốt, đã hết mỏi mệt, trang phục chỉnh tề. Dáng người của hắn không còn là hình cầu mà đã trở nên cao gầy. Khí chất của hắn cũng khác hẳn lúc rời khỏi Liên bang rất nhiêu.
Đó là vì tu vi tăng lên, Tinh Thần Nguyên Anh và những việc hắn đã trải qua mẩy trong mấy năm này đã khiển khí chất trẻ con kia biến mất. vốn dĩ Vương Bảo Nhạc như vậy sẽ làm mọi người nhìn thấy đều sáng mắt ra và kính trọng, nhưng cố tình... Trên vai của hắn lại có một con lừa.
Đó là một con lừa màu đen. Hai đùi của nó vòng quanh hai bên cổ của Vương Bảo Nhạc. Hai cái móng trước của nó thì đặt trên đ'âu của hắn. Dù nó đã gẫy đến mức da bọc xương nhưng tiếng kêu của nó phát ra khi ngồi trên người Vương Bảo Nhạc lại vô cùng vang dội...
Người cưỡi lừa, đa số mọi người đều đã qua, nhưng lừa cưỡi người... Chuyện này đúng là không tưởng. Nhất là trong tay của Vương Bảo Nhạc còn cầm một bao đồ án vặt, tay thì không ngừng đút cho con lừa kia án...
Cảnh này khiến ánh mắt của mọi người đều trở nên quái lạ.
Vương Bảo Nhạc cũng thấy xấu hổ, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Thật là sau khi được hắn đưa ra, con lừa thể nào cũng không chịu quay về túi trữ vật nữa. Tiếng kêu thê lương, cơ thể run rẩy, thậm chí nó còn lè lưỡi ra làm tư thế muốn cắn lưỡi tự sát khiến Vương Bảo Nhạc thấy hổ thẹn. Thể là hắn mềm lòng, kết quả biến thành như hiện giờ.
Còn chuyện đồ án vặt cũng là do Vương Bảo Nhạc thấy con lừa sắp chết đói, sau khi đút cho nó ăn, dường như con lừa này tìm được cảm giác làm chủ nhân, chỉ cần Vương Bảo Nhạc không đút thì nó sẽ đòi cắn lưỡi tự sát.
Lúc này đi ra ngoài, Vương Bảo Nhạc xẫu hổ liếc nhìn vẻ mặt cổ quái của mọi người bên ngoài chiến hạm xong, lòng thì thầm thở dài. Hắn dừng bước, nghiêm mặt phát biểu thật lớn.
“Các vị đạo hữu Liên bang, chắc chắn các vị đang thắc mắc tại sao Vương Bảo Nhạc ta lại cõng một con lừa xuất hiện ở trước mặt mọi người đúng không?”
“Đó là vì ở trong mắt của ta, nó không phải là động vật mà là đồng bạn, là chiến hữu của ta. Bao Lân khi phải đối mặt với sống chết đều là nó cứu ta. Trong mấy tháng gian nan nhất này, nó thà không án không uống đến mức da bọc xương để đi tìm thức ăn và đan dược về cho ta khi ta đang hôn mê. Thậm chí, bản thân nó gần như suýt đói chết!”
“Cả đời của Vương Bảo Nhạc ta vốn trọng tình trọng nghĩa. Đừng nói phải cõng nó, dù bảo ta cắt thịt của mình ra thì ta cũng cam lòng. Vì khi ta bước vào tu hành, sư tổ ở Đạo viện Phiêu Miễu đã dạy ta một câu,
tu sĩ Liên bang chúng ta, có ơn ắt báo!”
Giọng của Vương Bảo Nhạc càng lúc càng lớn. Khi nói xong, mọi người nơi đây đều lần lượt giật mình.
Nhất là bộ dạng da bọc xương của con lừa khiến lời nói của Vương Bảo Nhạc có sức thuyết phục rất lớn. Trong mắt của đại đa số mọi người, dù động vật hay nhân loại, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó có thể khiến bản thân đói đến thế.
Nếu không, ở thời đại bây giờ, muốn đói chết thật sự rất khó. Rõ ràng nguyên nhân đó chính như lời của Vương Bảo Nhạc nói, con lừa này vì cứu chủ mà chấp nhận hy sinh bản thân.
Dù không phải ai cũng tin tưởng, nhưng đa số đều chấp nhận lời này. Khi nhìn về phía con lừa, trong mắt của họ cũng lộ vẻ tôn kính. Con lừa vốn có linh trí không thấp nên cũng phát hiện sự thay đổi của ánh mắt và vẻ mặt đó. Đầu tiên thì nó sửng sốt, sau đó trợn mắt nhìn. Khi nó muốn toét
miệng theo bản năng thì Vương Bảo Nhạc dùng thanh âm đủ cho mỗi mình nó nghe được để ho nhẹ một cái.
Tiếng ho khan này lập tức khiến vẻ mặt của con lừa trở nên nghiêm nghị. Nó bày ra bộ dáng thề cùng sống chết với chủ nhân.
Vương Bảo Nhạc vẫn rất hài lòng với tốc độ phản ứng của con lừa. Mắt thấy những lời kia của mình chẳng những hóa giải sự xấu hổ mà còn có tác dụng tích cực, Vương Bảo Nhạc lại thầm đắc ý. Đồng thời, hán cũng thấy giác ngộ của mình lại táng không ít. Do đó, hán lại nghiêm túc mở miệng lần nữa.
“Đồng thời, sau khi ta tốt nghiệp Đạo viện Phiêu Miễu, Tổng thống Đoan Mộc Tước của chúng ta cũng dạy ta một câu, đó chính là ... Có thù thì phải trả! Tộc Vị Ương xâm phạm Liên bang của chúng ta, thù này nhất định phải trả. Mà tu sĩ đạo cung tự nguyện để chúng sai sử, ta và Thu Nhiên tiên bối thân là trưởng lão của đạo cung
cũng sẽ thanh lý môn hộ. Nhưng xét cho cùng, tu sĩ Liên bang chúng ta tuyệt đối không được quên câu nói mà Tổng thống Đoan Mộc dạy ta. Có - thù - thì - phải - trả!”
Câu nói sau cùng này, Vương Bảo Nhạc hầu như dùng hết sức gầm lên. Với tu vi của hắn, lúc này tiếng gầm kia giống như một cơn gió lốc càn quét khắp không gian trong cảng hàng không. Nó 'âm 'âm nổ vang giống như thiên lôi khiến tâm thần của mọi người nơi đây chấn động mạnh. Thế nên cảm xúc của bọn họ cũng bị ảnh hưởng, phần lớn đều rống to theo theo bản năng.
“Có thù thì phải trả!”
Dưới sự khuấy động của Vương Bảo Nhạc, cảm xúc của tu sĩ Liên bang trong khắp cảng hàng không đều táng mạnh. Sau khi hội tụ lại một chỗ, nó tạo thành một cỗ chiến ý trào dâng. Chiến ý đó khiển tâm thân của mọi người chấn động. Thành viên cấp cao của các thể lực khắp nơi trong Liên bang cũng bị ảnh hưởng và rống lên. Ngay cả đám người Đoan Mộc Tước, Lý Hành
Văn, dù biết Vương Bảo Nhạc có thói quen nói bậy nói bạ nhưng vẫn quắc mắt, đanh mặt lại. Nhất là Đoan Mộc Tước, lúc này ông bỗng cảm thấy... Nếu Vương Bảo Nhạc làm tổng thống, những mặt khác thì ông không rõ ra sao nhưng ở mặt kích thích lòng người thì Vương Bảo Nhạc đã hơn hẳn và thích hợp hơn bản thân ông.
Phùng Thu Nhiên đi ra phía sau Vương Bảo Nhạc cũng giật mình không kém. Thương thể của cô vẫn chưa lành, lúc này vẻ mặt của cô có phần tái nhợt. Khi nghe được tiếng hô vang lên từ bốn phía, cảm nhận được chiến ý của Liên bang, Phùng Thu Nhiên hít sâu một hơi. Cô nhắm mắt lại, nhớ đến vẻ mặt của những tu sĩ đạo cung mình gặp trong chuyến đi này. Khi cô mở mắt ra, bên trong đã không còn vẻ phức tạp hay rối rắm nữa, thay vào đó là sự quyết đoán. Sau khi Vương Bảo Nhạc nói xong thì cô bước lên vài bước, đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc, tiếp theo thì ôm quýên, cúi đàu thật sâu với mọi người xung quanh.
“Bảo Nhạc trưởng lão nói rất đúng, đạo cung.... Quả thật cần phải thanh lý một lần! Mà tổn thương do tu sĩ đạo cung mang đến cho các đạo hữu Liên bang, Phùng mỗ có nói một vạn câu xin lỗi cũng không thể xóa nhòa được. Điêu Phùng mỗ có thể làm chỉ là dốc hết sức mình, dùng tính mệnh này của bản thân để cùng vượt qua kiếp nạn này cùng các đạo hữu Liên bang!”
Lời của Vương Bảo Nhạc, thanh âm của Phùng Thu Nhiên khiến mọi người chấn động vô cùng. Đồng thời, nó cũng khiến mọi người càng quyết tâm với trận chiến này hơn.
Cúi chào hai vị tiên bối, Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên!”
Đoan Mộc Tước bỗng mở miệng. Thanh âm của ông rất lớn và đầy kiên quyết. Đồng thời, mọi người xung quanh lại đưa tay làm lễ chào Lân nữa. Lúc này, chiến ý và khí thế cũng càng bùng nổ 'âm ầm.
Khi bầu không khí của lần nghênh đón này lên tới đỉnh điểm, Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên cùng nhau đi xuống chiến hạm. Dưới sự dẫn dát của đám người Lý Hành Văn, họ cùng với cao tàng của các thể lực lớn ở Liên bang và Đoan Mộc Tước đi vào trong căn cứ Sao Kim.
Sau khi các cao tầng của Liên bang do Đoan Mộc Tước làm đại biểu trò chuyện kỹ càng và hiểu rõ tình huống từ chỗ Phùng Thu Nhiên, bản thân cô được sắp xếp vào trong mật thất của căn cứ để tiếp tục chữa thương. Con lừa cũng được người ta mang đi. Vương Bảo Nhạc thì bị giữ lại trong phòng chính. Sau khi người ngoài đều đi hết, trong phòng chỉ còn lại có Vương Bảo Nhạc, Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn, lúc này vẻ mặt của Đoan Mộc Tước trở nên vô cùng ngưng trọng. Trẫm tư một lát thì ông mới đột nhiên mở miệng.
“Vương Bảo Nhạc, nếu trận chiến này Liên bang chiến thắng, sau khi chiến tranh kết thúc thì ngươi chính là Tổng thống kỳ tiếp theo của Liên bang!”
"filepos0015003004">

Bạn cần đăng nhập để bình luận