Tam Thốn nhân Gian

Chương 864

Chương 864Chương 864
CHIẾC BÌNH NHỎ!
Trước kia khi tu vi còn ở Linh Tiên sơ kỳ Vương Bảo Nhạc từng thử mở chiếc nhẫn trữ vật này ra, nhưng vì vấn đề tu vi nên chưa thám dò được vào trong thì đã thất bại.
Lúc này hắn cảm giác tu vi của mình đã gần đến Hành Tinh, chắc là cũng xêm xêm rồi... nên hắn ôm lòng chờ mong, tu vi 'âm 'âm vận chuyển ùa vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật này.
Gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã cảm nhận được một lực chống cự phát ra từ trong chiếc nhẫn trữ vật này, nhưng lực chống cự này ẩn chứa cấm chế đặc biệt, bài xích tất cả thần thức nằm ngoài chỉ định thăm dò bên trong.
Vương Bảo Nhạc cũng cảm nhận được dao động Hành Tinh từ lực chống cự này, nếu
như muốn đột phá thì nhất định phải có sức mạnh Hành Tinh tương đương, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, điêu khiển sức mạnh tràn vào trong đó, cố gắng phá hủy cấm chế. Chỉ là... mặc dù tu vi của hắn hùng hậu kinh người, nhưng cuối cùng chất lượng vẫn không bằng Hành Tinh.
Cũng giống như nước và sương vậy, không thể nào mở ra ngay lập tức được, nhưng Vương Bảo Nhạc đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lúc này hắn lại bấm pháp quyết triệu hoán Đế Hoàng Khải. Tu vi được tăng cường lập tức bộc phát, tạo thành linh lực còn mạnh hơn lúc trước ùa vào trong nhẫn trữ vật để trấn áp. Chỉ trong thời gian ngắn, Vương Bảo Nhạc đã cảm nhận được sức mạnh chống cự bên trong nhẫn trữ vật đang dao động.
Ban đầu dao động này vẫn còn rẫt nhỏ, nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc toàn lực dồn sức mạnh vào thì chừng một nén nhang sau đã có tiếng ken két vang lên trong đầu của hắn. cấm chế chống cự trong nhẫn trữ vật bắt dẫu xuất hiện vết
nứt. Thấy vậy, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng phấn khởi. Hắn đang định dồn thêm chút sức nữa, nhưng đúng lúc này lại có ánh sáng trắng phát ra từ trong nhẫn trữ vật!
Ánh sáng này vừa xuất hiện thì lực chống cự của chiếc nhẫn lập tức được tăng cường, vết nứt kia cũng khép lại hơn phân nữa. Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì biến sắc.
“Có người làm phép quấy nhiễu!” Với kiến thức cùng cảm thụ trực quan của Vương Bảo Nhạc lúc này, hắn lập tức đoán được kẻ để lại cẩm chế trên nhẫn trữ vật đang dùng thủ đoạn đặc thù nào đó để tăng cường lực chống cự cho nó từ xa.
“Ta không tin!” Hàn quang lóe lên trong mắt Vương Bảo Nhạc, lửa hàng tinh trong cơ thể hắn lập tức lắc lư. Bàn tay Hành Tinh cũng theo đó mà bay lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, từng tia sức mạnh Hành Tinh từ từ tràn ra. Vương Bảo Nhạc mượn nhờ sức mạnh Hành Tinh này, kết hợp
cùng với tu vi của bản thân để khởi xướng tấn công!
Lãn này sức chống cự của nhẫn trữ vật lại càng mạnh hơn, nhưng vẫn lung lay sắp đổ, giống như không thể chống chọi được nữa. Những vết nứt kia không hề khép lại mà xuất hiện tình trạng giằng co. Nhân lúc này, trong lòng Vương Bảo Nhạc lại càng tò mò hơn nữa nên thả thằn thức ra, nhanh chóng men theo vết nứt để thăm dò chớp nhoáng về thứ ở bên trong nhẫn trữ vật.
Mặc dù lúc này do cấm chế chưa bị hủy mà chỉ có vài vết nứt, nên Vương Bảo Nhạc vẫn không thể lấy thứ ở bên trong ra. Nhưng cho thần thức vào trong thám dò xem đó rốt cuộc là gì thì vẫn được!
Ngay khi thần thức của Vương Bảo Nhạc vừa chui vào trong vết nứt thì hắn lập tức nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Không gian bên trong nhẫn trữ vật này không lớn lắm, thậm chí cũng chỉ có ba món đồ chứ không nhiều nhặng gì!
Một người giấy!
Một cây cung màu đỏ được khảm chín viên bảo thạch!
Cùng với... một chiếc bình nhỏ hơi mờ, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, không giống có chứa đan dược gì!
Người giấy kia gục một bên cứ như vật chết, nhưng sau khi thần thức của Vương Bảo Nhạc dung nhập vào thì hai mắt của nó lại lóe lên, lộ ra tia sáng âm u.
Tia sáng này khiến cho tóc gáy của Vương Bảo Nhạc dựng đứng, giống như bị rắn độc dõi theo. Rõ ràng hắn là Minh Tử, theo lý thuyết thì sẽ không sợ mấy thứ cô hồn dã quỷ, nhưng chẳng biết tại sao lúc này trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác run rẩy.
Cây cung kia lại mang đến cảm giác khác hẳn cho Vương Bảo Nhạc, hắn vừa nhìn cây cung này thì lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức khổng lồ đến mức không tưởng ập vào mặt. Nhất là chín viên bảo thạch kia, không rõ có phải ảo giác của
mình hay không mà hắn lại thấy chúng giống hệt như chín mặt trời vậy!
Mà chiếc bình cuối cùng lại là bình thường nhất, nhưng trên đó lại tỏa ra khí tức tang thương như mục nát theo năm tháng, giống như đã tồn tại từ lâu!
Tất cả những thứ này khiến Vương Bảo Nhạc chấn động mãnh liệt, nhất là hắn có thể thấy loáng thoáng... một trang giấy nằm bên trong!!
“Rốt cuộc đây là cái gì?” Thẫn thức của Vương Bảo Nhạc lại tiếp tục lan ra, xuyên qua thân bình để nhìn tờ giấy thật kĩ, nhưng ngay khi thần thức của hắn tràn vào thì hai mắt của con người giấy kia lại lóe lên làm cho thần thức của hắn nổ vang. Vương Bảo Nhạc cảm thấy có một cỗ cự lực lan ra từ trong mắt của người giấy, thần trí của hắn nhanh chóng tiêu tan giống như hoa tuyết gặp phải nước sôi!
Vương Bảo Nhạc hoảng sợ, thần thức vội vàng lùi lại, trực tiếp rút ra khỏi vết nứt.
Ngay khi hắn rít lên thì sức mạnh chống cự trong nhẫn trữ vật cũng mạnh hơn, khiến cho tất cả vết nứt đều trực tiếp khép lại, chặn đứng Vương Bảo Nhạc ở bên ngoài.
Cùng lúc đó, trong vũ trụ xa xôi bên ngoài văn minh Thần Mục lại có một con bọ cánh cứng khổng lồ màu vang đang bay nhanh giữa tinh không. Có hai người đang khoanh chân ngồi trên lưng của con bọ cánh cứng nọ. Dao động tu vi của cả hai người tản ra, một người trong số đó chính là tu sĩ Hành Tinh, người còn lại chỉ là Linh Tiên.
Nếu Vương Bảo Nhạc ở đây thì nhất định có thể nhận ra vị Linh Tiên này... đúng là tu sĩ Hành Tinh tộc Vị Ương trong nhiệm vụ của Liệt Diễm Lão Tổ.
“Đa tạ Đán Chu Tử đạo hữu đã giúp đỡ!” Tu sĩ tộc Vị Ương trước kia là Hành Tinh, nay đã rớt xuống còn Linh Tiên thấp giọng cảm ơn kẻ đi bên cạnh.
“Không cần khách khí, Sơn Linh Tử đạo hữu, mong rằng trong nhẫn trữ vật của
ngươi thật sự có một trong chín món hàng nhái của Tinh Hà Cung trong truyền thuyết!”
“Đan Chu Tử đạo hữu cứ yên tâm, đương nhiên là có thứ đó!”
Sơn Linh Tử lên tiếng đảm bảo, trong lòng cũng đành hết cách, vốn dĩ hắn ta cũng muốn tự mình tìm kiếm tung tích của tên đầu heo kia để giành lại nhẫn trữ vật. Nhưng sau khi bản thân bị thương thì gặp phải kẻ địch cũ, chỉ có thể dùng một món bảo vật trong nhẫn trữ vật để giữ mạng. Nhưng trong lòng hắn ta cũng có tính toán riêng, hàng nhái của Tinh Hà Cung là thứ có trình độ thấp nhất trong ba món đồ mà hắn ta lấy được từ tạo hóa Lân đó.
“Khi tên Đán Chu Tử này mở nhẫn trữ vật, với sát tinh của con người giấy quỷ vật kia thì nhất định sẽ nuốt chửng hắn!”
Sơn Linh Tử nhìn Đán Chu Tử một cái, trong lòng thầm cười lạnh. Hắn ta không nói thêm gì nữa mà chỉ điêu khiển con bọ
cánh cứng màu vàng bay nhanh giữa vũ trụ theo chỉ dẫn của đối phương.
Cùng lúc đó, trong đội ngũ đang trên đường tới trợ giúp Tử Kim Tân Đạo Môn ở văn minh Thần Mục. Vương Bảo Nhạc ngồi trong pháp hạm, tái mặt nhìn chằm chằm vào nhẫn trữ vật trong tay, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn hẳn.
Trong nháy mắt vừa rồi, dao động toa ra từ con người giấy kia vô cùng quỷ dị. Đứng trước mặt nó, thần trí của bản thân hắn lại yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, đồng thời bên tai cũng vang lên vô số thanh âm chát chúa. Thậm chí trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc, ngay cả bản thể bên kia cũng bị ảnh hưởng. Nếu như không phải mình thu hồi thăn thức lại nhanh, mà con người giấy kia có vẻ lại bị hạn chế thì e là lẫn này mình nhất định sẽ bị trọng thương, thậm chí rất có thể sẽ mất mạng.
“Đúng là nguy hiểm mà!” Vương Bảo Nhạc nhìn chiếc nhẫn trữ vật trong tay, hắn thật
sự không ngờ mấy món đồ bên trong này lại nguy hiểm như thế. sắc mặt của Vương Bảo Nhạc sa sầm xuống, nhưng chỉ lát sau thì hai mắt đã lóe sáng, tuy lân thăm dò này rất nguy hiểm, nhưng thu hoạch cũng không hề nhỏ.
“Ta có thể cảm nhận được trong con người giấy quỷ dị kia có ẩn chứa âm hồn, nhưng âm hồn này... đến Minh Tử như ta cũng thấy sợ hãi, e là... lai lịch sẽ rất lớn!”
“Mà thanh cung kia... vừa nhìn đã biết là chí bảo rồi, chín viên bảo thạch được khảm trên đó rất có thể... là chín hằng tinh!” Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại hít sâu một hơi. Với hắn thì chuyện mở chiếc nhẫn trữ vật này không phải vấn đề gì lớn, nhưng hậu quả sau khi thả thần thức vào đó thăm dò chính là chướng ngại lớn nhất. Đồng thời hắn cũng sợ mình dò xét nhiều quá sẽ có nguy cơ để lộ vị trí của bản thân!
“Hai thứ này đều không hề tầm thường, có thể nói đều là tạo hóa cả. Mà món thứ ba... chiếc bình nhỏ cũ kĩ kia được đặt ở đó
chứng tỏ nó cũng có giá trị tương tự!
“Nhưng... rốt cuộc nó là cái gì chứ?” Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ nghi hoặc. Lúc tước thần trí của hắn tiếp cận, muốn xuyên qua thân bình để xem rõ mảnh giấy bên trong, tuy bị con người giấy kia cắt ngang phải lập tức rút lui, nhưng hắn vẫn thấy loáng thoáng có vài chữ trên tờ giấy đó, giống như ba đoạn lời nhắn.
Mặc dù mới nhìn thì hắn không đọc được những chữ đó, nhưng lạ là giống như vừa nhìn thấy thì nó sẽ tự động giải nghĩa trong đầu mình vậy, khiến cho hắn hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ trong số đó.
Ba chữ đó chính là...
“Kẻ có tiên?” Vương Bảo Nhạc lấy làm khó hiểu, trong lòng cũng ngứa ngáy muốn đọc hết toàn bộ nội dung. Hắn cảm thấy có lẽ bên trong ẩn giấu một đoạn cơ duyên kinh người nào đó.
"filepos0018426049">

Bạn cần đăng nhập để bình luận