Tam Thốn nhân Gian

Chương 238

Chương 238Chương 238
CÁC PHƯƠNG TỀ TỰU
Khi hơn một ngàn tu sĩ của bốn đạo viện bước qua cổng truyền tống đi vào trong bí cảnh Mặt Trăng thì ở những trụ sở khác trên Mặt Tráng, các thế lực còn lại của Liên bang cũng tụ tập lại chuẩn bị và nối đuôi nhau bước vào cổng truyền tống ở chỗ mình.
Khác với quá trình làm quen với nhau của bốn đạo viện, Tinh Hà Lạc Nhật Tông thân là một trong lưỡng đại tông môn của Liên bang, nơi cổng vào bí cảnh của họ lại vô cùng lạnh lẽo và căng thẳng.
Hơn một ngàn đệ tử của Tinh Hà Lạc Nhật Tông đều vô cùng lạnh lùng, im lặng bước vào cổng truyền tống, mỗi người đều cách nhau một khoảng nhất định, dường như không được phép đứng quá gần nhau.
Trên người họ gần như đều ngập tràn sát khí, nhất là vẻ lạnh lùng ánh lên trong mắt họ tựa như chẳng mặn mà gì với sinh mệnh, vẻ âm lãnh ẩn sâu trong đáy mắt lại khiến cho mỗi người đều tràn ngập sát lục.
Đây chính là Tinh Hà Lạc Nhật Tông, một thế lực khác được toàn thể Liên bang công nhận!
Khác hẳn với Tinh Hà Lạc Nhật Tông hình tượng thiên về cổ đại, chú trọng cổ phong trong mắt dân chúng bình thường, Tinh Hà Lạc Nhật Tông thật sự vô cùng nghiêm khắc, cạnh tranh khốc liệt. Tất cả chỉ chú trọng vào mục đích, thậm chí có nói họ là ma tông cũng không quá chút nào.
Còn những người nằm trong bách tử Liên bang của Tinh Hà Lạc Nhật Tông chính là những đệ tử có sát khí và sát ý yếu nhất mà họ cố gắng chọn ra. Dù sao thì việc lựa chọn bách tử cũng được trực tiếp toàn Liên bang, cho nên bọn họ vẫn phải giữ hình tượng trước công chúng.
Thực ra, dù những đệ tử trở thành bách tử kia rất ưu tú nhưng họ không phải kiêu tử thật sự của Tinh Hà Lạc Nhật Tông! Những tuấn kiệt của họ không cần phải phô ra cho toàn bộ thế giới biết làm gì.
Lúc này, trong số tất cả những người có mặt ở đây thì có hai người chính là thiên kiêu chi tử thật sự của Tinh Hà Lạc Nhật Tông!
Dù ở giữa ngàn người nhưng bọn họ vẫn vô cùng bắt mát, tựa như trên người họ có một loại khí thế đặc biệt nào đó khiến họ nổi bật giữa đám đông.
Hai người này là một nam một nữ, nam là một thiếu niên có vóc người gầy gò, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trên mặt còn có một vết sẹo, tay phải quẩn kín báng vải màu đen, có từng tia khói đen liên tục vờn quanh băng vải này khiến cho hắn thoạt nhìn có vẻ vô cùng âm trầm, đồng thời cũng có khí thế kiệt ngạo vô cùng rõ ràng.
Còn cô gái kia thì lại khác hẳn với hắn. Cô ta có bộ dạng tuyệt mỹ, thoạt nhìn ưu nhã thuần khiết như một đóa sen trắng, mặc một bộ váy trắng tinh khôi, đẹp đẽ vô ngần. Nhưng kẻ có thể sống sót và vươn lên đỉnh cao ở Tinh Hà Lạc Nhật Tông này thì đương nhiên sẽ không có kẻ yếu, nhất là phạm vi ba trượng xung quanh cô gái này không có ai dám bén mảng đến gần, ánh mắt của những người khác cũng lộ rõ vẻ kiêng dè.
Rõ ràng, mức độ nguy hiểm của cô ấy đã vượt xa người thường, nhất là từng tia mị ý(*) chợt lóe lên trong mắt cô ấy. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy rõ sâu trong mị ý kia ẩn chứa lạnh lùng và vô tình.
(*) Mị ý: ánh nhìn ma mị
Cùng lúc đó, trong một căn cứ khác, cảnh tượng ở Vũ Hóa Tiên Thiên Tông trong lưỡng đại tông môn của Liên bang lại hoàn toàn khác hằn. So với Tinh Hà Lạc Nhật Tông thì đệ tử của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông phần lớn đều có thân thể cường hãn. Thứ mà tông môn này theo đuổi chính là sức mạnh cực hạn của thân thể, thứ mà họ tu luyện đều là những cách phản phác quy chân.
Nhất là số lượng nữ đệ tử trong tông môn này lại nhiêu hơn nam đệ tử, thế lực khác nhìn vào thì sẽ cho là âm thịnh dương suy, nhưng tính tình của các nữ đệ tử này đa phần đều rất nóng nảy, có khi còn nóng máu hơn cả đàn ông thật sự!
Ngoại trừ lưỡng đại tông môn này ra thì lúc này còn có ngũ thế thiên tộc đang lần lượt bước vào cổng truyền tống. Là tập hợp của năm gia tộc cổ xưa nhất trên Trái Đất này, đến mức dám tự xưng là thiên tộc, có thể thấy rõ mức độ tôn sùng huyết mạch và tính kiêu ngạo của họ cao đến mức nào.
Trác gia chỉ là một trong nám gia tộc hàng đầu đó, trong tập thể thiên tộc cổ xưa và khổng lồ này có nám vị chúa tể khác họ, đông tây đều có.
Từ mức độ nào đó thì 17 nghị viên có rất nhiêu điểm tương đồng với ngũ thế thiên tộc này. Thậm chí, có thể nói, nếu để cho 17 nghị viên có đủ thời gian làm gia tộc của mình phát triển nhiêu đời, lại không có nguy cơ bị xóa bỏ thì bọn họ cũng sẽ hình thành một gia tộc khổng lồ như ngũ thế thiên tộc này.
Cho nên, quan hệ của họ cũng khá thân thiết, tựa như căn cứ của hai bên trên Mặt Trăng cũng ở gần nhau. Trong căn cứ của 17 nghị viên lúc này, Lý Tú và con cái của những nghị viên khác cùng với vô số hộ vệ, tùy tùng đang bước vào cánh cổng truyền tống kia, tiến vào bí cảnh Mặt Trăng.
Có thể nói, mỗi Lân bí cảnh Mặt Trăng mở ra thì tất cả thế lực của Liên bang đều tham gia, làn này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Ngay cả tập đoàn Tam Nguyệt cũng phái tộc nhân đến đây giành lấy tạo hóa.
Có điều, tập đoàn Tam Nguyệt lại khác với những thế lực lớn khác. Lúc trước, dù họ cũng phái người vào bí cảnh Mặt Trăng này nhưng phân lớn chỉ toàn là người của các nhánh phụ, đích hệ của bọn họ cán bản sẽ không đến đây.
Họ cho rằng, những chuyện có thể dùng tiên để giải quyết thì căn bản không căn phải liều mạng làm gì.
Nhưng lần này lại khác với trước đó, trước cánh cổng truyền tống trong căn cứ khổng lồ vô cùng xa hoa của tập đoàn Tam Nguyệt, có một thanh niên mặc áo hoa quần đùi, đeo kính râm nằm ngủ ngon lành trên ghế.
Xung quanh hắn có hơn ba mươi cô gái án mặc mát mẻ, người nào người nấy đều vô cùng xinh đẹp, tu vi không hề thấp, õng ẹo đẩy đưa quanh hắn, có người bung dù che cho hắn, có người thì đấm bóp, người thì lột trái cây. Dù hắn đang ngủ thì họ cũng không hề ngơi tay...
Đồng thời, xung quanh cái ghế lớn này còn có hơn mười vị tu sĩ thoạt nhìn khá lợi hại đứng thằng. Thân là bảo tiêu, họ phải bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi, cộng với hai con vượn khổng lồ cao bảy tám mét đang ngồi xổm ở trước và sau ghế.
Xa hơn nữa còn có một vài trưởng lão của tập đoàn Tam Nguyệt ngồi quanh cổng truyền tống, ai nấy đều là tu sĩ Kết Đan, nhìn hắn với vẻ bất đắc dĩ, sau khi nhìn nhau một cái thì đều thở dài thườn thượt.
“Tiểu thiếu gia nghĩ gì không biết, ở nhà tu luyện chẳng phải sướng hơn sao... Hắn có cần phải tới đây để Trúc Cơ đâu, lão gia đã chuẩn bị hẳn một món nguyên vẹn cho hắn rồi còn gì.”
“Thiếu gia đã cược với người ta... Nói hắn có thể dựa vào chính bản thân mình để Trúc Cơ chứ không cần nhờ vào gia tộc nên đã nhân lúc lão gia bế quan mà lén chạy đến đây.”
“Đúng là hồ đồ... mau đánh tiếng với mấy bên khác đi, vị này... không thể gặp phải bất trắc gì ở đây được.”
Những vị trưởng lão này đều lắc đầu chào thua, không thể khuyên bảo hắn được. Dù sao thì vị này chính là một trong hai người thừa kế duy nhất của tập đoàn Tam Nguyệt.
Đối với tập đoàn Tam Nguyệt đã hoàn toàn bị gia tộc kia nắm giữ thì dù tu vi của hắn chỉ là Chân Tức nhưng thân phận lại cực kỳ cao, tài nguyên sau lưng hắn đã đến mức khiến người ta xem nhẹ tu vi của hắn.
Trong lúc các vị trưởng lão ở đây đang đau đầu thì vị thiếu chủ của tập đoàn Tam Nguyệt kia đã hắt xì một cái rõ to, mơ mơ màng màng thức giấc. Sau khi phất tay phải lên thì mấy cô gái xung quanh lập tức xáp tới đỡ hắn dậy. Hắn ngáp một cái, hỏi người bên cạnh xem đã đến giờ bí cảnh mở ra hay chưa, sau khi có được đáp án thì hắn giật mình, giơ tay chỉ về phía trước.
“Xuất phát!”
Hắn vừa ra lệnh thì hai con vượn khổng lồ kia lập tức nâng cái ghế đó lên, được cả bầy mỹ nữ và bảo tiêu hộ tống đi thẳng đến chỗ dòng xoáy nọ.
Khi vô số thế lực của Liên bang tề tựu trên Mặt Trăng, lần lượt bước vào bí cảnh thì trong một bồn địa ở mặt trước của Mặt Trăng lại có ánh sáng truyền tống lóe lên, thân ảnh của hơn một ngàn đệ tử của bốn đạo viện dần xuất hiện.
Sau khi mọi thứ trước mặt trở nên rõ ràng hơn thì từng đợt hít sâu lẫn tiếng bàn tán cũng vang lên khắp nơi.
Vương Bảo Nhạc đứng giữa đám người cũng đưa mắt nhìn quanh. Sau khi thấy rõ nơi này đã không còn là ở căn cứ nữa thì hắn ngửa mặt nhìn bầu trời đen thám thẳm phía trên, sau đó lại nhìn mặt đất chỉ toàn một màu vàng giống hệt sa mạc dưới chân, cảm giác được uy áp đến từ bí cảnh Mặt Trăng này, nhịp tim cũng trở nên dồn dập hơn.
Chốc lát sau, khi đã quen thuộc với hoàn cảnh nơi này thì một số người quyết định rời đi, có người đi cùng nhóm nhỏ, có người thì đi riêng một mình.
Những người còn lại sau khi thương lượng với nhau, lại hỏi ý của những người khác thì quyết định cùng nhau hành động, tìm kiếm mảnh vỡ.
Hoàng Sam của Cơ Quan các kia cũng nằm trong nhóm họ.
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, sau khi thương lượng với Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng xong thì quyết định không tách ra ngay mà đi cùng mọi người, thử tìm kiếm với nhau trước xem sao rồi mới quyết định xem có tách nhóm hay không.
Cứ thế, mấy trám người của bốn đạo viện tập trung lại với nhau, bắt đầu rời khỏi bồn địa này đi về phía trước...
"filepos0005793744">

Bạn cần đăng nhập để bình luận