Tam Thốn nhân Gian

Chương 552

Chương 552Chương 552
CÁC BÊN CHUẨN
BỊ
Mat thấy đã miễn cưỡng hóa giải được đề nghị của Diệt Liệt Tử trước đó, nhưng trong lòng Phùng Thu Nhiên vẫn nặng trịch. Thực tế, dù có làm theo đề nghị của cô thì tình hình vẫn vô cùng bất lợi.
Nhưng cô đã không còn cách nào khác nữa, nếu thật sự làm theo kế hoạch của Diệt Liệt Tử thì căn bản là khó mà giải quyết. Thế nên, chuyện để sáu trám người tranh giành này đã xem như cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra vào lúc này rồi.
Vậy nên, trong đầu Phùng Thu Nhiên liên tục suy nghĩ, cân nhắc được hơn. Đồng thời, cũng nghĩ xem có còn cách nào tốt hơn để đẩy chuyện này đến ngưỡng thích hợp với mình hay không.
Chẳng qua Diệt Liệt Tử hiển nhiên sẽ không cho Phùng Thu Nhiên có cơ hội cân nhắc, ông ta hừ một tiếng rồi bỏ qua chủ đề lá Phong Tín, sau đó nói vào chuyện thứ hai của lần hội nghị này.
“Ta vẫn kiên quyết phản đối nhóm bách tử Liên bang thứ hai, những tu sĩ Liên bang này cán bản không có giá trị gì nhiêu. Dù là tư chất hay những mặt khác đều vậy, bọn họ có vào đạo cung thì cũng là lãng phí tài nguyên có hạn của chúng ta mà thôi!”
“Những tài nguyên đó cũng đủ cho chúng ta bồi dương được đệ tử ưu tú hơn họ nhiêu!”
Diệt Liệt Tử nói không chút khách khí, nhưng Phùng Thu Nhiên sao có thể đồng ý, bèn cười lạnh mà rằng.
“Trong thời gian này bách tử Liên bang đều có tiến bộ vượt bậc, điều này chứng rõ tiêm lực của họ rất lớn. Đồng thời, Liên bang lại có nhiêu dân cư, mặc dù chỉ vừa bắt đầu tu hành nhưng trong thời gian nhất định sẽ phát triển đến trình độ có thể
giúp sức lại cho chúng ta. Chuyện này khi xưa vốn đã quyết rồi, sao có thể sửa đổi được, nhóm bách tử Liên bang thứ hai phải tiến hành theo dự tính!”
“Phùng Thu Nhiên!”
Diệt Liệt Tử đứng dậy, tu vi Thông Thần đột nhiên bộc phát, trong mắt lộ rõ vẻ bất thiện, bộ dạng trông như chỉ cần một lời không hợp thì sẽ lập tức ra tay.
Mặc dù Phùng Thu Nhiên khá đằm tính nhưng trong chuyện liên quan đến kế hoạch này thì cô không hề nhượng bộ. Tuy nay đã không còn được như xưa, chỉ riêng việc tạo trở ngại cho việc liên minh của cô với Liên bang thì đã xem như chuẩn bị chém đứt liên minh rồi. Thế nên, tu vi của cô cũng lập tức dao động, khí thế bùng lên, trong mắt lóe hàn quang.
Thấy hai người như vậy, Du Nhiên đạo nhân đứng giữa bèn lác đầu cười khổ.
“Hai người đừng cãi nhau nữa! Thu Nhiên sư muội, cô xem thế này có được không? Nếu như cô đã xem trọng Liên bang như thế thì sao không xem thử biểu hiện của họ trong đợt thí luyện lần này?”
“Lần thí luyện này, chúng ta đã quyết định sẽ có tổng cộng sáu trăm người tham gia. Mặc dù yêu cầu là Kết Đan mới có tư cách tham dự, nhưng ta nhớ trong bách tử Liên bang cũng có tu sĩ Kết Đan nên cứ bảo những người đó tham dự là được. Nếu như trong số họ có người lấy được lệnh bài sau cùng thì chứng tỏ bọn họ thật sự có giá trị, vậy thì sẽ đồng ý phê duyệt lứa bách tử Liên bang thứ hai!”
“Nhưng nếu họ không lấy được... Thu Nhiên sư muội à, gần đây đã có rất nhiều người đến chỗ lão phu đặt ra nghi vấn về những điêu cô đã nói. Thậm chí, đôi lúc lão phu rảnh rỗi suy tư cũng cảm thấy có lẽ chủ trương của Diệt Liệt Tử sư đệ không hề sai.”
Du Nhiên đạo nhân vừa nói xong thì Phùng Thu Nhiên lập tức biến sắc, đồng tử co rụt lại nhìn về phía Du Nhiên đạo nhân, trong lòng rối bời.
Chuyện trước đó đã khiến cô nhìn ra Du Nhiên đạo nhân bắt đầu đổi hướng, nay nói đến chuyện này, lời đối phương thoạt nhìn giống như có ý giảng hòa, nhưng ý nghĩa ẩn chứa bên trong lại có dấu hiệu thiên về phía Diệt Liệt Tử.
Diệt Liệt Tử mỉm cười, không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về phía Phùng Thu Nhiên.
Toàn bộ đại điện lập tức rơi vào yên tĩnh, trong lòng Phùng Thu Nhiên đắng chát, dù muốn thay đổi nhưng lại không thể làm được gì...
Ba ngày sau, một pháp chỉ khiến cho các đệ tử chờ mong và rung động được ban truyền từ chủ điện, thông báo khắp bốn phương.
“Bảy ngày sau sẽ bắt đầu thí luyện, ba người đứng đầu sẽ được ban thưởng lá Phong Tín!”
Tin tức này vừa ra thì vô số đệ tử lập tức bùng nổ, tất cả châu đầu ghé tai liên tục bàn tán và hỏi han tin tức kỹ càng. Bách tử Liên bang nghe tin này xong cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi. về phần Vương Bảo Nhạc, sau khi hắn biết quả trái cây khô của mình là quả Phong Tín xong thì cũng để ý đến tin tức của ba chiếc lá nọ.
Vậy nên, sau khi nghe thông báo của tông môn thì hắn lập tức rục rịch. Sau đó, hắn mở nhóm Chat của bách tử Liên bang lên để xem những tin nhắn thảo luận của mọi người trong đó, tiếp theo lại liên lạc với Vân Phiêu Tử để hỏi tình hình cụ thể hơn.
Thân là tu sĩ bản địa của Thương Mang Đạo Cung, lại có bối cảnh nhất định, tin tức mà Vân Phiêu Tử biết nhiêu hơn bách tử Liên bang rất nhiêu. Nếu như những người khác hỏi thì chưa chắc hắn sẽ nói, nhưng nay Vương Bảo Nhạc lại lên tiếng, Vân
Phiêu Tử trầm ngâm một lúc thì nói hết những điêu mình biết ra, không hề giấu giếm gì.
“Lãn này, ba vị trưởng lão đều tự định ra hai trám người, cùng tham gia thí luyện, chắc sẽ cạnh tranh dữ dội lắm. Nhất là tuy tu vi của người tham gia thí luyện bị hạn chế ở Kết Đan, nhưng lại không giới hạn cảnh giới gì... Nói cách khác, trong trận thí luyện này sẽ có cả Kết Đan sơ kỳ lẫn Kết Đan đại viên mãn!”
Nghe đến đây, Vương Bảo Nhạc chợt nhướng mày.
“Nếu thế thì Lân thí luyện này còn nghĩa lý gì chứ?”
Vân Phiêu Tử nghe vậy thì cười hề hề rồi nói tiếp.
“Đương nhiên là không có nghĩa lý gì rồi, đối với phần lớn đệ tử mà nói thì căn bản chẳng có cơ hội gì cả... Nên từ trình độ nào đó thì không hề công bằng chút nào. Ta đoán là chắc họ đã âm thầm chọn người
xong rồi, những người khác chẳng qua là thêm vào cho kịch tính mà thôi.
“Nhưng đó đều là suy đoán của ta, hơn nữa ta cũng nghe nói ba vị trưởng lão đã có chuẩn bị khác nhằm vào việc thiếu công bằng này, còn cụ thể là gì thì chắc là phải chờ khi bắt đầu thí luyện mới được công bố.”
Vân Phiêu Tử chỉ biết bấy nhiêu, cụ thể hơn nữa thì hắn không rõ. Vương Bảo Nhạc thậm chí còn truyền âm cho Tạ Hải Dương để hỏi thám, đáp án nhận được cũng tương tự như thế, còn phương án tránh bất công cụ thể là gì thì đúng là Tạ Hải Dương có biết nhưng lại hét cái giá rất cao.
Bởi vì từng nhiêu lần giao dịch với Vương Bảo Nhạc nên hắn đã giảm giá rất nhiều, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn cảm thấy tên Tạ Hải Dương này quá gian manh nên đã từ chối thằng thừng.
“Năm vạn chiến công để mua một tin tức... đúng là cắt cổ mà!”
Vương Bảo Nhạc đặt nhẫn truyền âm xuống rồi Tâm bầm. Nhưng hắn vẫn không nỡ dùng chiến công để mua, dù sao thì chờ tối đa bảy ngày nữa là tất cả mọi người đều biết.
Mặc dù biết trước sẽ có lợi hơn nhưng Vương Bảo Nhạc càng nghĩ lại càng cảm thấy không đáng nên đành chuyển mục tiêu sang Phùng Thu Nhiên. Hắn thâm nghĩ nên đi bái phỏng một phen, dù sao thì nhóm bách tử Liên bang bọn họ cũng xem như đứng dưới trướng Phùng Thu Nhiên, mình lại là Kết Đan, trong số hai trám người kia thể nào cũng có tên của mình.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc ngồi đây suy tư thì Phùng Thu Nhiên lại đang bực bội ngồi trong động phủ của mình. Tâm trạng của cô hiện tại rất tệ hại, mấy hôm nay sắc mặt cô cứ luôn ủ dột, rõ ràng lần liên thủ này của Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân đã khiến cô chằng thể phản kích. Sau khi quay về nghĩ kĩ lại, cô cũng nhìn ra đợt bàn bạc này từ đầu chí cuối đều do Diệt Liệt Tử nắm quyền chủ động.
Lúc này, lại có một nan đề lớn đặt ra trước mắt cô. Nếu muốn duy trì kết minh với Liên bang thì Lân này nhất định phải để đệ tử Liên bang lấy được một chiếc lá Phong Tín.
Nhưng việc này lại có hai điểm khó khác, một cái là sợ những người dưới trướng mình sẽ sinh lòng bất mãn nhiêu hơn, từ đó dẫn tới xa cách và rời bỏ mình. Chưa kể quan trọng nhất là điểm thứ hai... ấy chính là muốn để cho tu sĩ Liên bang lấy được lá Phong Tín thật sự quá khó.
Mặc dù cô xem trọng Liên bang, nhưng xem trọng chính là họ trong tương lai chứ không phải hiện tại. Thật ra, trong lòng cô cũng không cho rằng tu sĩ Liên bang ở giai đoạn hiện tại sẽ ưu tú hơn tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung. Theo Phùng Thu Nhiên đoán thì bọn họ cán bản không thể nào giành được top 3 trong lần tranh đoạt này.
Dù sao thì trong số sáu trăm người này cũng có không ít người là đệ tử thân truyền của ba trưởng lão bọn họ. Trong sự bồi dưỡng hết sức của Thương Mang Đạo Cung, tư chất và trình độ kinh diễm của người này không phải thứ mà Liên bang có thể so sánh được.
Vậy nên muốn hoàn thành điểm thứ hai thì nhất định phải để cho đệ tử thân truyền của mình chọn cách hy sinh... Nghĩ tới đây, Phùng Thu Nhiên thầm thở dài một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa động phủ. Không bao lâu sau, bên ngoài cửa động phủ của cô vọng tiếng bái kiến vào, sau đó là hai tu sĩ sóng vai bước vào.
Cả hai đều là thanh niên, một người đẹp như con gái, chỉ đứng đó thôi thì đã có một cỗ khí chất tao nhã phát ra, nếu tay cầm thêm quạt thì sẽ giống một vị công tử cổ đại.
Sau khi bước vào động phủ thì hắn lập tức ôm quyền cúi đầu với Phùng Thu Nhiên.
Đệ tử Hứa Minh, bái kiến sư tôn!
Đệ tử Lục Vân, bái kiến sư tôn!
Người còn lại thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút, thân thể cao to thấy rõ, ánh mắt kiên định như một ngọn núi sừng sững, ngay cả giọng nói cũng mang đến cảm giác mạnh mẽ.
Nhìn hai người đứng trước mắt, Phùng Thu Nhiên rốt cuộc cũng nhoẻn môi cười. Hai người này đều là đệ tử mà cô xem trọng nhất, cũng là hạt giống Nguyên Anh rất có tiếng tám trong Thương Mang Đạo Cung.
Có thể nói, đây là vãn bối được cô gửi gắm kỳ vọng nhiêu nhất trong mạch của mình.
“Minh Nhi, Vân Nhi, vi sư có một việc cần hai con hoàn thành!”
"filepos0011987156">

Bạn cần đăng nhập để bình luận