Tam Thốn nhân Gian

Chương 707

Chương 707Chương 707
GÁNH NẶNG ĐƯỜNG XA
Khi cả phòng tuyến Sao Kim vận hành toàn diện, đại quân của Thương Mang Đạo Cung cũng xuất phát từ Sao Thủy, xếp thành đội hình hình quạt tiến thẳng về phía Sao Kim. Ngày quyểt chiến gần ngay gang tấc. Giữa khoảng cách của Sao Kim với Trái Đất, người đang điêu khiển pháo đài Mặt Tráng gào thét bay nhanh về phía Sao Kim là Vương Bảo Nhạc cũng phải đối mặt với một sự lựa chọn.
“Vương Thành chủ, theo tốc độ hiện giờ của Mặt Tráng, ít nhất phải nửa tháng nữa mới đến được phòng tuyến Sao Kim!”
“Cho dù không tiếc giá nào mà vận chuyển siêu tần, nếu tất cả thuận lợi có thể rút ngắn còn mười ngày, nhưng liên tục siêu
tần rất có khả năng dẫn đến bất ổn định... Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với sự thay đổi ở tốc độ này, Mặt Trăng sẽ vỡ vụn.”
Trong phòng chỉ huy ở pháo đài Mặt Tráng, Vương Bảo Nhạc sầm mặt nghe người phụ trách vận hành Mặt Trăng báo cáo, trầm mặc không đáp.
Lý Hành Vãn yêu cẫu hắn muộn nhất phải đến trong vòng nửa tháng, nhưng Vương Bảo Nhạc biết rõ, chiến tranh không phải là chuyện mà ý nguyện cá nhân có thể đoán được. Nếu như không xảy ra chuyện bất ngờ nào còn đỡ, nhưng một khi đạo cung và tộc Vị Ương phát động chiến tranh sớm mà pháo đài Mặt Tráng không xuất hiện kịp thời, vậy tất cả sẽ rất nguy hiềm.
“Càng nhanh càng tốt...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, lộ vẻ quyết đoán, lập tức ra lệnh tiếp tục siêu tần, mệnh lệnh hạ xuống, tuy rằng những tu sĩ khác trong phòng chỉ huy chần chừ đôi
chút nhưng vẫn lựa chọn tuân theo. Vì thế, chẳng mấy chốc Mặt Trăng đang bay nhanh trong vũ trụ chấn động dữ dội, trang bị động lực bên trong bùng nổ lần nữa, khiến Mặt Trăng từ thỉnh thoảng trượt đi thành đẩy liên tục về trước.
Tiếng nổ vang vọng khắp cả Mặt Tráng đang lắc lư, tốc độ của Mặt Tráng cũng táng lên 30%. Thậm chí, nó còn gợn lên những làn sóng như sóng biển trong vũ trụ, không ngừng khuếch tán ra xung quanh, Mặt Trăng điên cuồng xông lên, nhắm thẳng về phía Sao Kim.
Cứ như thế, thời gian trôi đi từng ngày, tất cả các cư dân của Liên bang đều dõi theo trận chiến Sao Kim. Bất luận là Trái Đất hay là Sao Hỏa, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào đó, trong bi tráng ẩn giấu mong đợi.
Cho đến khi sáu ngày Trái Đất trôi qua, khi ngày Trái Đất thứ bảy đến, chiến tranh... đã bắt đầu!
Xuất hiện đàu tiên bên ngoài phòng tuyến
Sao Kim là mấy chục vòng xoáy khổng lồ. Trong những vòng xoáy này tản ra ánh sáng rực rỡ, chói lọi tám phương, đồng thời những chiếc chiến hạm đạo cung cũng xông ra từ đó.
Đợt đại quân đàu tiên của tộc Vị Ương và đạo cung sử dụng rất nhiêu chiến hạm đạo cung, tiếp cận với phòng tuyến thứ chín ở ngoài cùng của Sao Kim.
Sao Kim trong vũ trụ trở nên mông lung, có thể nhìn thấy xung quanh lơ lửng một lượng lớn chiến hạm Liên bang, tràn ngập ánh sáng từ trận pháp, còn có ánh sáng lạnh từ những món pháp khí chiến tranh đếm không xuể. Gần như ngay khi đợt đại quân đầu tiên của Thương Mang Đạo Cung tới, chiến tranh đã... nổ ra!
Ngay khi hai bên va chạm, sự thảm khốc của cuộc chiến này nhảy lên tới cực hạn, đội tiên phong do Hứa Tông chủ và đại thụ dẫn đầu càng khó khán hơn. Ngoại trừ việc va chạm chiến hạm còn có tu sĩ đạo cung xông ra khỏi đó, người nào người nấy đều
tham lam chiến công, thi nhau ra tay. Trong nhất thời, tiếng chém giết, tiếng nổ vang vọng không dứt trong phòng tuyến thứ chín.
Từ xa nhìn lại, đại quân của Thương Mang Đạo Cung giống như đàn châu chấu không ngừng gặm nhấm, đồng thời cũng giống như một cơn hồng thủy bùng nổ, khiến Liên bang liên tiếp rút lui. Phòng tuyến thứ chín tràn đầy nguy cơ, cho dù có sự điêu chỉnh và sắp xếp của Liên bang nhưng trong tình huống lực chiến của hai bên chênh lệch quá xa, phòng tuyến thứ chín vẫn xuất hiện cục diện sụp đổ.
Sức mạnh trận pháp của Sao Kim, sức mạnh pháp khí liên tục bùng nổ, ánh sáng do thuật pháp hình thành không ngừng gào thét trên chiến trường. Dưới cơn điên cuồng có tu sĩ Liên bang lựa chọn tự nổ khiến trận chiến vừa mới bắt đầu không lâu này tử thương vô số.
Cho đến khi tộc Vị ương xuất hiện một vị tộc nhân Thông Thần gửi thân trong đạo cung tu sĩ. Người này chính là kẻ trước đây bao vây Vương Bảo Nhạc, cuối cùng được Du Nhiên Đạo Nhân cứu thoát. Hắn lao lên như một mũi tên, xé rách phòng tuyến thứ chín, Phùng Thu Nhiên đang định xông lên chém giết nhận được mệnh lệnh, huyễn hóa ra một hình chiếu, bay vụt ra, ngăn cản tu sĩ Thông Thần của tộc Vị Ương, quyết chiến một trận.
Nhìn như trận chiến có thế giằng co kéo dài, nhưng cục diện nhanh chóng thay đổi với sự xuất hiện của mười mấy vòng xoáy trong không trung, đợt đại quân thứ hai đã đến.
Đối với người khống chế toàn cục như Đoan Mộc Tước, ông có thể nhìn thấy toàn bộ tiến trình trận chiến thông qua trận pháp hệ Mặt Trời, nhưng đối với người đang chém giết như tu sĩ Liên bang, mỗi một người vừa là bộ phận của tập thể, đồng thời cũng là cá thể riêng. Bọn họ không biết toàn cảnh trận chiến, điêu duy
nhất họ biết là... chém giết tới cùng.
Tuy rằng Triệu Nhã Mộng, Lý Vô Trần, Khổng Đạo không thuộc đội tiên phong nhưng lại là người của đội cứu viện. Lúc này, họ đều đã đánh chém đến đỏ cả mắt, không ngừng tiếp viện, tiếp ứng, cả chiến trường nổ tung chẩn động, kéo dài không nghỉ.
Cùng lúc đó, kẻ đang phi đến đây là Vương Bảo Nhạc sử dụng quýên hạn của mình, biết được trận chiến Sao Kim đã chính thức nổ ra, trong lòng hắn vô cùng lo lắng. Theo như tính toán của mọi người, với tốc độ hiện tại, cần phải bốn ngày Trái Đất nữa pháo đài Mặt Tráng mới đến được chiến trường.
“Bốn ngày... có thể kiên trì được không?”
Vương Bảo Nhạc trầm mặc một lúc, trong mắt lộ ra sự sắc bén và kiên quyết. Hắn không đợi được bốn ngày, cũng không thể đánh cược Sao Kim có thể chống chọi được bốn ngày.
Ở đây chỉ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn nhỏ cũng có thể khiển cho nhịp điệu trận chiến thay đổi, vì thế cách tốt nhất chính là mau chóng tới chiến trường, dùng uy lực pháo đài Mặt Trăng và lực chiến của hắn, tối đa hóa lợi ích của Liên bang trong trận chiến này.
Trong phòng chỉ huy trên pháo đài Mặt Tráng, mọi người nhìn thấy sự quyết đoán trong mắt Vương Bảo Nhạc, dường như đoán được suy nghĩ của hắn, một trong số đó cười khổ nói.
“Vương Thành chủ, hiện pháo đài Mặt Tráng đã di chuyển với động lực lớn nhất rồi...”
“Không phải như thế!”
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, lộ ra ánh sáng lạ, lắc mình một cái, xuất hiện trong không trung trước con mát kỳ dị của tất cả mọi người, nhìn nơi Dạ Tiên vương ngủ say từ xa, ôm quýên vái một vái thật sâu, miệng lẩm bẩm.
“Trân Mạch Phong tiên bối... quấy rầy rồi!”
Vừa dứt lời, Vương Bảo Nhạc không hề do dự, phệ chủng trong cơ thể vận chuyển, Thanh Liên trong đó lắc lư dữ dội, trong hàng trăm hạt sen lại có một hạt bỗng nhiên nổ tung.
Gần như trong khoảnh khắc hạt sen bị nồ, Dạ Tiên vương đang ngủ say trong hang động dưới Mặt Tráng đột nhiên... mở bừng hai mắt.
"filepos0015152921">

Bạn cần đăng nhập để bình luận